Lâm Vũ Phỉ chết ngay tại chỗ.
Thượng Quan Liệt đặt thi thể cô dâu của mình xuống, cười một cách điên dại…
Lôi Tuấn đứng bất động, lẳng lặng nhìn hắn cười.
“Anh Tuấn, anh Tuấn à…”
Thượng Quan Liệt gồng cứng người, vì mạng sống, hắn mang theo tia hi vọng cuối cùng quỳ xuống, cầu xin tha thứ: “Em xin lỗi, xin lỗi… Em biết sai rồi, anh nể tình em không đưa anh vào chỗ chết, tạm tha cho em đi!”
“Không còn kịp nữa rồi!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Tao chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi ngục giam, cũng không có ý định tìm mày báo thù, đáng tiếc, mày đã chạm vào vảy ngược của tao, thù giết cha sao có thể không báo được chứ?”
“Người anh em, đây là lần cuối cùng tao gọi mày là anh em”.
Lôi Tuấn thở dài và nói: “Chúng ta cũng như nhau, kiếp sau hãy làm người tốt!”
Dứt lời, Lôi Tuấn xoay người.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi đồng loạt tiến lên trước.
Bốn tiếng súng vang lên…
Hai phát bắn mù mắt Thượng Quan Liệt, một phát bắn thẳng vào giữa trán, một phát bắn vào tim.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi cúi đầu nhả khói.
Cao Cương kiểm tra thi thể của Thượng Quan Liệt, sau đó bước đến gần Lôi Tuấn và hỏi: “Anh Tuấn, tất cả những người tham gia vào kế hoạch hãm hại nhà họ Lôi đều đã bị khống chế, anh định xử lý thế nào?”
“Bao nhiêu người?”, Lôi Tuấn thờ ơ hỏi.
“Tính cả đám đàn em của Thượng Quan Liệt thì có khoảng vài trăm người!”
“Nhiều như vậy à?”
Lôi Tuấn rít một hơi thuốc rồi nói: “Giết sạch, không chừa bất kỳ ai, tội không đáng chết thì để lại ký hiệu trên người bọn họ, dù sao tôi cũng phải nể mặt quân đội và cảnh sát Nam Thành một chút!”
“Việc này…”
Cao Cương có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh ta lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Hồ Mị Nhi bước lên, cười nói: “Anh Tuấn, nể mặt bọn họ có tác dụng gì chứ?”
“Tôi chỉ muốn báo thù, chứ không phải ác ma!”
Lôi Tuấn gẩy tàn thuốc rồi nói tiếp: “Tôi mệt rồi, đưa tôi về nghỉ ngơi!”
“Được, anh Tuấn”.
Hồ Mị Nhi bước lên khoác tay Lôi Tuấn.
Trong khách sạn văng vẳng tiếng kêu la.
Nhưng dưới tay các cao thủ của Thiên Vương Thần Điện, hễ là người có tội thì không một ai thoát được.
Bên ngoài khách sạn là một khoảng không gian đầy hoa cỏ.
Có trắng, cũng có đỏ như máu, thoạt nhìn thật chói mắt…
“Hồ Mị Nhi”, Lôi Tuấn khẽ gọi.
“Anh Tuấn cứ nói”, Hồ Mị Nhi lập tức đáp lời.
“Liên hệ với Cao Cương, bảo cậu ta mua lại khách sạn này!”
“Ý của anh là…”
“Đúng vậy, tất cả đều giải quyết ngay trong khách sạn”.
“Đã hiểu!”
Hồ Mị Nhi tuân lệnh, lập tức thông báo cho Cao Cương.
Đến khi Lôi Tuấn quay về biệt thự thì…
Trong khách sạn Nam Thiên có một nhóm người được dẫn ra ngoài, bọn họ đều là người vô tội, nhưng dù là như thế, bọn họ cũng không được thả đi, mà phải chịu sự kiểm soát của Thần Điện.
Ngoài cửa, cũng có rất người bị áp giải vào khách sạn, hầu hết là đàn em của Thượng Quan Liệt, tất cả những người này đều trực tiếp tham gia vào kế hoạch hãm hại nhà họ Lôi.
Khi tất cả những nhân viên của khách sạn được đưa đi thì lúc bấy giờ, trong khách sạn chỉ còn lại kẻ thù của Lôi Tuấn.
Có rất nhiều vòng hoa tiếp tục được chuyển vào trong khách sạn.
Thời gian dần trôi qua, những người chết trong đó đều được buộc vào một cái vòng hoa.
Một ngọn lửa bùng lên, bao phủ toàn bộ khách sạn.
Rốt cuộc chốt phong tỏa trên đường cùng được gỡ bỏ.
Khi khách sạn bị lửa thiêu rụi, “rốt cuộc” đội phòng cháy chữa cháy cũng đến.
Nhưng thật đáng tiếc!
Những người bị “mắc kẹt” trong khách sạn đều không thể trốn thoát, kể cả hai nhân vật chính của buổi hôn lễ ngày hôm nay.
Vốn dĩ buổi hôn lễ này đã gây chấn động toàn thành, nhưng bởi vì nó bỗng chốc biến thành tang lễ nên một lần nữa gây rung động Nam Thành.
Một tiếng sau…
Trong một câu lạc bộ cực kỳ xa hoa ở Nam Thành có hai người đàn ông đang ngồi cùng nhau, sắc mặt bọn họ vô cùng nặng nề.
Người thứ nhất là Hùng Thiên Long – sĩ quan cấp cao của quân đội Nam Thành, người thứ hai là cảnh sát trưởng Trần Phong.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cao Cương bước vào.
“Kính chào Nam Thiên Vương, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra vấn đề gì chứ?”, Hùng Thiên Long lập tức đứng dậy, cung kính nói.
“Nam Thiên Vương? Xin chào!”
Trần Phong thì có vẻ không tình nguyện.
Vốn dĩ với tư cách là cảnh sát trưởng Nam Thành, có thể hô mưa gọi gió ở đây, hắn ta rất bất mãn với cách làm ngang ngược của Thiên Vương Thần Điện, nếu không phải bởi Hùng Thiên Long áp chế, hắn ta đã sớm dẫn theo thủ hạ xử lý bọn họ.
Thế nhưng, Hùng Thiên Long lại bày tỏ sự kính trọng với bọn họ như vậy, Trần Phong cũng không dám tỏ thái độ.
Cao Cương vừa mới đại khai sát giới, anh ta bình tĩnh nhìn hai vị quan lớn trước mặt, không chút để tâm đến Trần Phong, mà quay sang mỉm cười, gật đầu với Hùng Thiên Long rồi ngồi xuống.
“Thiên Vương, mời dùng trà”, Hùng Thiên Long đặt chén trà xuống trước mặt anh ta.
Cao Cương bưng lên uống một ngụm, thờ ơ nói: “Đúng là trà ngon!”
“Điện chủ… có hài lòng không?”, Hùng Thiên Long dò hỏi.
“Điện chủ đã về nghỉ ngơi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay anh ấy sẽ rời khỏi đây!”
Nói xong, Cao Cường nhíu mày nhìn Trần Phong, bởi vì anh ta phát hiện gã cảnh sát trưởng vô danh này tỏ vẻ khinh thường?
“Thật sự đáng tiếc, không có cơ hội mời Điện chủ một tách trà!”, Hùng Thiên Long vẫn cười nói.
“Nhất định có cơ hội”.
Cao Cương nói một cách chắc chắn: “Vì cảm tạ sự phối hợp của sĩ quan Hùng, Điện chủ quyết định không công khai báo thù, mà lựa chọn mua lại khách sạn Nam Thiên, biến nơi đó thành phần mộ của đám người chết tiệt kia!”
“Xin hãy thay tôi cảm tạ Điện chủ!”, Hùng Thiên Long thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần khách sao, không ngờ Điện chủ của chúng tôi rất nể mặt sĩ quan Hùng!”
Cao Cương nói xong lại nhấp một ngụm trà.
“Hừ!”.