Thiên Vương II



Edit: Mimi

Beta: Mít

*****"C12"

Vũ hội hóa trang tổ chức tại một hội trường rộng lớn. Khi bọn họ tới nơi, lễ hội cũng vừa đúng lúc bắt đầu. Từ trong ra ngoài hội trường đâu đâu cũng là những bóng hình rực rỡ đủ loại sắc màu. Cương thi, công chúa, hiệp sĩ, thủy thủ mặt trăng… và đủ loại nhân vật đều tề tựu ở đây, khiến cho người ta nhìn vào mà hoa cả mắt.

MC đang đọc lời giới thiệu, trong loa thường xuyên phát ra những thanh âm nhiễu sóng khó nghe nhưng hoàn toàn không mảy may ảnh hưởng đến bầu không khí sôi nổi nhiệt tình cùng với hàng loạt tiếng reo hò của những người tham gia lễ hội.

Anh Hạo Hanh kéo Tư Đồ Sênh đi ký tên.

Cậu sinh viên ngồi ở bàn ký tên vừa nhìn thấy Tư Đồ Sênh thì thoáng giật mình, quay sang cười cười với Anh Hạo Hanh, nói, “Anh đây là trái ôm phải ấp, sung sướng hưởng thụ đủ hết lạc thú nhân gian nha!”

Anh Hạo Hanh biến sắc, “Có ý gì?”

Bị thái độ của đối phương làm cho hoảng sợ, giọng điệu của cậu sinh viên trở nên đứng đắn hẳn lên, “Vừa rồi có một người nói là bạn nhảy của anh, là đàn ông nha, mới ký tên ở đây này.” Nói rồi cậu ta lật lật mấy trang giấy, chỉ vào một cái tên.

Anh Hạo Hanh nhìn một chút, loáng thoáng nhíu mày, “Cậu ta ở đâu?”

“Không biết.” Cậu sinh viên vẫn còn chưa kịp hoàn hồn đã cụp mắt cúi đầu xuống, rõ ràng không muốn nhìn thấy phản ứng kế tiếp của đối phương.

Anh Hạo Hanh kéo Tư Đồ Sênh đi vào giữa đám người.

Tư Đồ Sênh nói, “Có phải anh thường xuyên đùa giỡn không biết điểm dừng cho nên mới đắc tội người ta không?”

Anh Hạo Hanh liếc mắt nhìn cậu một cái, đi về khu vực bán đồ ăn mua một cái gì đó rồi trở lại bàn ký tên. Tư Đồ Sênh đứng xa xa quan sát, chỉ một lát sau liền thấy người nọ và cậu sinh viên ở bàn ký tên bắt đầu cười cười nói nói vui vẻ hẳn lên.

Khi Anh Hạo Hanh mang theo hai bàn tay trống trơn trở về, Tư Đồ Sênh liền cảm thán, “Mật ngọt chết ruồi đúng là không hề sai nha!”

Loại tâm tính của mấy kẻ lắm tiền này thực sự là đáng hận đến không thể chấp nhận được… Thế nhưng chính bản thân mình lại nhịn không được cám dỗ trước đồng tiền a!

Anh Hạo Hanh hỏi, “Đống ‘mật’ trong balo của cậu có phải quá nhiều không? Hay để tôi lấy bớt ra một chút?”

Tư Đồ Sênh nắm chặt cái balo trong tay, “Tôi nói rồi, tay tôi cường tráng hữu lực, có nặng hơn nữa cũng vẫn cầm theo được.”

Anh Hạo Hanh cười mà như không cười. Tư Đồ Sênh thấy thế vội vàng thúc giục anh ta đi tìm Trương Duy Triêu.

Vóc dáng của Anh Hạo Hanh cao lớn, bình thường tầm nhìn rất rộng và xa. Thế nhưng hôm nay mọi người ai ai cũng đi giày cao gót, đội tóc giả, lại thêm sắc trời nhá nhem, muốn tìm được Trương Duy Triêu từ giữa biển người này thực sự là không dễ.

Tư Đồ Sênh hỏi, “Hôm nay anh ta hóa trang thành ai?”

Anh Hạo Hanh đáp, “Khi ký tên cậu ta mặc một bộ quần áo kiểu cách đơn giản.”

“…”

Một bàn tay to lớn bất chợt vỗ vào sau lưng của Tư Đồ Sênh.

Như một phản xạ, Tư Đồ Sênh tức thì rụt người lại ý đồ tránh né. Nhưng người vừa đến kia chưa kịp có thêm động thái gì đã bị một quyền của Anh Hạo Hanh đánh gục rồi.



Người nằm trên mặt đất là một anh chàng Xì-trum xanh lét. Cũng may có cái khăn trùm to đùng trên đầu bảo vệ, nếu không cái đầu của người kia cũng sẽ như bức tường lúc trước mà nát bấy rồi.

Xì-trum xanh khẽ động đậy, khăn trùm từ từ rơi xuống.



Trương Duy Triêu.

Kỳ thực ngay khi đối phương ngã xuống, Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh cũng đã đoán được người nọ chính là Trương Duy Triêu. Nhưng thời điểm hiện tại, cả hai người bọn họ chỉ có cách giả vờ như không hề hay biết mà thôi. Vì thế, Trương Duy Triêu vừa lộ diện, cả Anh Hạo Hanh lẫn Tư Đồ Sênh đều bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

“A!”

“Là cậu?” Ngữ khí vô cùng cứng nhắc, Anh Hạo Hanh hỏi.

Tư Đồ Sênh âm thầm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, bày tỏ sự khinh thường cực độ đối với diễn xuất của anh.

Trương Duy Triêu lại không hề để bụng, cười hi hi mà đứng dậy, vươn tay lau mồ hôi vã ra trên trán, nói, “Bị tôi dọa rồi sao?”

Tư Đồ Sênh há hốc miệng, ngay sau đó liền bật cười ra thành tiếng, “Ha ha, đúng vậy. Thực sự rất đáng sợ nha, không thể ngờ được lại là anh. Làm cho tôi sợ muốn chết mà!”

Anh Hạo Hanh đáp trả cái liếc mắt vừa nãy của cậu ta, bày tỏ sự khinh bỉ tột cùng đối với sự giả dối của cậu.

Tư Đồ Sênh lại nói, “Không ngờ anh lại hóa trang thành Xì-trum xanh.”

Trường Duy Triêu bị gương mặt xinh đẹp của Tư Đồ Sênh làm cho chói mù con mắt, “Tôi cũng không ngờ, anh lại hóa trang thành Cô bé lọ lem.”

Tư Đồ Sênh sửa lại, “Là Công chúa Bạch Tuyết.”

Trương Duy Triêu xấu hổ cười cười, “Tôi không biết rõ về các câu chuyện cổ tích lắm.”

Tư Đồ Sênh nghi hoặc, thấp giọng hỏi Anh Hạo Hanh, “Có phải anh ta đang châm chọc rằng bộ dạng của tôi không đủ ‘bạch’ (*)?”

(*) Bạch = trắng, còn có nghĩa bóng là trong sáng, ngây thơ, lương thiện

Anh Hạo Hanh trả lời, “Cái này gọi là thẳng thắn nói ra sự thật.”

Tư Đồ Sênh cảm thấy, mình hỏi Anh Hạo Hanh về vấn đề này thực sự là quá mức ngu rồi!

Anh Hạo Hanh nhìn thấy Trương Duy Triêu dùng ngón tay gẩy gầy đùa nghịch cái mũ yêu tinh, lơ đễnh nói, Tôi tưởng hôm nay cậu không có tâm tình để tới đây.”

Trương Duy Triêu tiếp lời, “Tôi đã nhận lời anh thì nhất định sẽ đến.”

Tư Đồ Sênh ở một bên bỗng nhiên có cảm giác mình hệt như một cục thịt thừa.

“Tôi đã dạo qua hội trường, nơi đó có bán đồ ăn thức uống.” Trương Duy Triêu chỉ chỉ vào hội trường, rồi lại chỉ sang khu lều trại dựng lên bên cạnh, “Ngay sát hội trường có một quán café ngoài trời và đủ loại đồ ăn, thế nhưng phải mua mất tiền.”

Tư Đồ Sênh hỏi, “Anh đến đây lúc nào?”

“Ba giờ chiều. Tôi còn giúp bọn họ trang trí hội trường một chút.”

Nghe vậy, Tư Đồ Sênh lập tức chào Anh Hạo Hanh một tiếng, sau đó kéo Trương Duy Triêu sang quán café ngoài trời vắng vẻ kia, “Chúng ta ngồi xuống tâm sự một chút.”

Sau khi ngồi xuống, Trương Duy Triêu tự nhiên cảm thấy có chút bất an, “Có phải đã có tin tức gì hay không?”

“Một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

“Tôi…”

“Tin xấu đi!” Tư Đồ Sênh chủ động nói, “Tống Xuân Lâm mất tích rồi.”

Trương Duy Triêu tức thì đơ mặt, vội vã hỏi thăm, “Vì sao lại mất tích?”

Tư Đồ Sênh tiếp mời, “Kế tiếp chính là tin tốt. Căn cứ vào tất cả những dấu vết còn lưu lại, việc anh ta mất tích có liên quan đến đám người áo đen kia. Giả thiết sơ bộ ban đầu là giữa bọn họ có thể đã xảy ra tranh chấp nội bộ.”

“Anh nói Tống Hỉ… Không, là Tống Xuân Lâm muốn hãm hại tôi?”

“Chú của anh có khúc mắc gì với anh ta không?”

“Không hề.” Trương Duy Triêu nói, “Trong di chúc của chú tôi còn nhắc đến việc để lại cho anh ta một số tiền, giữa bọn họ không thể có khúc mắc được.”

Tư Đồ Sênh, “Hay là chú anh làm việc gì có lỗi với anh ta, muốn bồi thường một chút?”

Bất thình lình Trương Duy Triêu nắm lấy tay Tư Đồ Sênh, “Cậu có thể giúp tôi tìm anh ta không?”

Tư Đồ Sênh, “Dù có tìm được, có thể người nọ cũng chỉ còn là một cái xác mà thôi.”

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Bởi vì câu này mà Tư Đồ Sênh phải nhìn Trương Duy Triêu bằng một cặp mắt khác xưa. Không ngờ một người vẫn luôn hiền lành lương thiện vậy mà lại có khí phách nói ra một lời thoại đầy chất phản diện và ngang ngược như thế này.

Nhưng loại khí phách đó chỉ kéo dài được khoảng một giây đồng hồ. Ngay sau đó, người kia hệt như một quả bóng bị xì hơi, xấu hổ xoa xoa tay nói, “Tạm thời tôi không có tiền, có thể trả làm nhiều kỳ được không?”

Tư Đồ Sênh liếc mắt nhìn về phía Anh Hạo Hanh lúc này đang nói chuyện cùng với một người bạn học ở gần đó, nhỏ giọng nói, “So với việc thiếu nợ tôi, chi bằng đi vay anh ta đi.”

Trương Duy Triêu mặt đỏ tía tai lắc đầu lia lịa, “Không được.”

“Anh và anh ta không phải là bạn bè sao? Sao lại khách khí như vậy?”

Trương Duy Triêu một mực lắc đầu, bị dồn vào bước đường cùng dứt khoát mượn cớ đi vệ sinh để chuồn mất.

Khi Anh Hạo Hanh đi tới, chỉ thấy cái bóng của cậu ta đang hốt hoảng chạy đi. Anh hỏi Tư Đồ Sênh, “Cậu làm gì cậu ta vậy?”

Tư Đồ Sênh thoải mái ung dung nói, “Anh ta cháy túi, tôi đề nghị anh ta đi mượn tiền của anh để xoay xở một chút, nhưng anh ta một mực từ chối.”

Anh Hạo Hanh nhìn Tư Đồ Sênh, tỏ ra vô cùng kinh ngạc với hành động hạ giá nhân phẩm tới tận cùng của đối phương.

Tư Đồ Sênh nói, “Anh ta sống chết cũng không chịu, quan hệ của hai người các anh hẳn là cũng không được tốt lắm đi.”

“Tôi không thích người khác coi tôi như ngân hàng.”

Tư Đồ Sênh thì thầm, “Đứng nói chuyện không biết đau thắt lưng à.”

“Sao?”

“Không phải ai cũng có thể được xem như ngân hàng đâu, điều kiện tiên quyết chính là phải có tiền.”

Anh Hạo Hanh nói, “Cậu thật sự quá coi trọng đồng tiền.” Không phải một câu nghi vấn, lời này chính là khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Tư Đồ Sênh cảm thán, “Nhớ năm đó, tôi cũng đã từng coi tiền bạc như là rác rưởi mà thôi.”

“Sau này gia cảnh sa sút, nếm đủ ấm – lạnh của lòng người, tôi mới ý thức được rằng, tình thân, tình bạn, tình yêu… tất cả đều là hoa trong gương, là trăng đáy nước, hư ảo vô cùng. Không bằng cứ nắm chặt tiền bạc trong tay, như thế chẳng phải tốt hơn sao? Đằng sau mỗi con người tham lam chung quy đều sẽ có một đoạn đời đau khổ bi ai không một tia sáng.”

“… Anh nghĩ tôi như vậy, thực sự khiến cho tôi không còn gì để nói. Tôi từng coi tiền như rác rưởi là bởi vì tôi đã có rất nhiều tiền. Vì để một lần nữa được trải nghiệm cảm giác ấy nên tôi thật sự rất nỗ lực kiếm tiền. Đáp án này không phải rất mới mẻ sao?”

Anh Hạo Hanh cười nhạo nói, “Đắm chìm trong ngu muội.”

Tư Đồ Sênh lại đáp lời, “Tiền này đều là do tôi vất vả làm việc mà có được, không thể gọi là đắm chìm trong ngu muội được, mà phải gọi là nỗ lực phấn đấu, vì nước quên thân vì dân phục vụ là một niềm vinh dự tối cao. Tôi vẫn luôn cho rằng người nghèo mới có thể ganh ghét với kẻ giàu có, chẳng ngờ những nhân vật có tiền cũng có loại ưu tư thế này. Kỳ thực, tôi có một biện pháp để giải quyết vấn đề rất tốt, đó là chuyển tất cả nỗi ưu tư sầu muộn cùng ganh ghét của anh sang cho tôi, tôi sẽ gánh vác thay anh.”

Anh Hạo Hanh nhìn gương mặt xinh đẹp cùng với loại biểu tình bỉ ổi cực kì không ăn nhập nhưng lại hòa vào làm một của đối phương, bất chợt rất muôn vươn tay ra giày vò một chút. Nhưng anh vừa mới định thò tay, liền phát hiện có một người sau khi nhìn trái ngó phải, liền dứt khoát mà đi tới chỗ mình.

“Này Hạo Hanh, bạn của anh bảo tôi chuyển lời, cậu ta nói anh thuê phòng đi, tiền cậu ta thiếu sẽ trả làm nhiều đợt.”

Anh Hạo Hanh ngẩn ra, “Thuê phòng?”

Tư Đồ Sênh đột nhiên đứng dậy, “Anh ta đi đâu rồi?”

Người nọ chỉ về phía bãi đỗ xe, ngay sau đó Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh cắm đầu chạy tới.

Tư Đồ Sênh mặc váy, lúc chạy chân váy lướt thướt kéo lê trên mặt đất, mà cậu lại không thể xách váy lên cao để lộ ra hai cẳng chân dài trắng bóc câu dẫn một đám sắc lang tới được. Song cậu vẫn chạy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bỏ lại người nọ ở tít đẳng sau.

Anh Hạo Hanh sở trường dùng sức, nhưng lại không có tốc độ vượt trội, trong nhất thời chỉ có thể vừa tức giận lại vừa buồn bực mà trừng mắt nhìn cái bóng của Tư Đồ Sênh càng lúc càng nhỏ mà thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui