Dịch: Tiểu Duyên dễ thương
***
“Hỡi nữ thần Isis vĩ đại, uy nghi, nhân từ, ngài là người mẹ ban sự phì nhiêu cho đất đai, ban niềm hy vọng cho các vật sống;
Hỡi thần vương Horus, vị thần bảo vệ Ai Cập, mang đến nguồn ánh sáng bất tận chiếu rọi thế giới này;
Hỡi Đức cha Nun, người tạo ra vạn vật, sinh ra từ những cánh sen ban sơ, ngự trị tại Heliopolis - nơi đầu nguồn của dòng sông thuộc về 9 vị thần vĩ đại, cai quản tất cả các vị thần của đất đai và bầu trời!...!
Xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của con! Các vị thần phán rằng, chỉ có trái tim thuần khiết và thành kính nhất, mới có thể được các vị thần thương xót.
Nay con xin dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho Isis, xin ngài ban cho con Giọt Lệ Của Chư Thần...”
Trong một thị trấn nhỏ xa xôi tại một nơi thờ cúng thần linh thuộc Đế chế Ai Cập vĩ đại nằm trên khu vực biên giới của Vương quốc Hittite, Echo Maria đang cầu nguyện dưới chân các vị thần.
Ở vùng đất hoang vắng hẻo lánh này, trấn Duke là nơi có quy mô không hề nhỏ.
Địa phương này có hàng trăm hộ gia đình và 2.000 nhân khẩu.
Trấn trưởng Dusty là một quý tộc có hàm huân tước dưới triều đại Hittite, đồng thời còn có tư cách là công dân của Đế chế Ai Cập và được hưởng các đặc quyền công dân của đế chế này.
Ở một thị trấn hẻo lánh như vậy, danh tính của trấn trưởng đương nhiên là rất hiển hách vì cái địa vị đặc biệt ấy.
Thị trấn Duke nằm ở vùng cực Nam của thành bang Syria, thuộc Vương quốc Hittite.
Ba thứ nổi tiếng nhất, hay còn được xem là ba mặt hàng quan trọng nhất, do thành bang Syria sản xuất cũng chính là ba dạng hàng hóa mà Vương quốc Hittite chuyên dùng để buôn bán ở nước ngoài, đồng thời cũng chính là cống vật quý giá nhất thuyên chuyển đến Đế quốc Ai Cập.
Đó chính là: Sắt, Đá thần và Tuyết tùng.
Sắt có thể dùng để chế tạo ra những vũ khí sắc bén nhất.
Đặc biệt là sau khi được những người thợ lành nghề tinh luyện, chúng đã chuyển hóa thành thép ròng cao cấp.
Loại chất liệu này có thể giúp tạo ra áo giáp và đao kiếm vừa sắc bén, vừa bền chắc, cũng là biểu tượng của sức mạnh, của món vũ khí sắc bén để tự vệ và cướp bóc của cải.
Nhiều quốc gia trên lục địa này cũng có thể sản xuất sắt, nhưng sản lượng vẫn rất hạn chế.
Việc sản xuất và buôn bán sắt đã bị phía quan phương lũng đoạn nghiêm trọng.
Nơi sản xuất sắt nổi tiếng nhất ở Hittite, thị trấn Duke, có sản lượng không cao lắm, nhưng lại là nơi tạo ra loại thép ròng thượng đẳng cực kỳ khan hiếm kia.
Hầu hết tất cả những người trưởng thành trong thị trấn vừa là thợ mỏ, vừa là thợ rèn.
Loại hàng hóa thứ hai, Tuyết tùng, sinh trưởng trong vùng núi non trùng điệp ở hai bên bờ sông Utu, thuộc cao nguyên phía Tây Hittite.
Sau khi ngâm qua nước lạnh rồi mang đi phơi nắng, sau đó là ngâm dầu và nướng gia công, đây chính là vật liệu đóng tàu tốt nhất.
Những con tàu được đóng từ loại chất liệu này có thể di chuyển tại các khu vực hồ, dòng sông và biển cả, không chỉ cần thiết cho quân đội trong chiến tranh mà còn cho các thương nhân dùng để đi lại giữa các quốc gia.
Thị trấn Duke chẳng có một cây Tuyết tùng nào cả.
Mặc dù những ngọn núi cao ngất nằm ở vị trí phía Đông bên ngoài thị trấn có rất nhiều quần thể Tuyết tùng, nhưng nếu đi chặt những cây Tuyết tùng cao ngất ngưỡng ấy rồi vận chuyển về lại thị trấn, thì đó chính là một việc làm không tưởng.
Tuy nhiên, sản vật quan trọng nhất ở thị trấn Duke cũng không phải là thép ròng cao cấp, mà chính là Đá thần.
Loại vật chất này vô cùng hiếm thấy trên lục địa Thiên Xu.
Thành bang Syria thuộc Vương quốc Hittite chính là một trong những khu vực quan trọng có thể sản sinh ra loại tài liệu này, mà những viên Đá thần được sản xuất ở thị trấn Duke chiếm gần một nửa sản lượng của toàn bộ thành bang Syria.
Mọi quốc gia ở Lục địa Thiên Xu đều cần đến Đá thần, đặc biệt là các tư tế cao quý.
Những người nắm giữ thần thuật tối cao trong các tòa thần điện ấy có nhu cầu đặc biệt đối với loại vật liệu này.
Đa phần, các thường dân và nô lệ không biết Đá thần có tác dụng gì, nhưng họ đã nhìn thấy loại đá này được khảm trên quyền trượng của các linh mục hoặc áo giáp và vũ khí của các chiến binh quý tộc.
Dường như chúng chính là biểu tượng của địa vị, sự giàu có hoặc sức mạnh thần thánh.
Bên cạnh đó, bản thân Đá thần cũng là loại tiền có mệnh giá cao nhất trên lục địa; giá trị của một viên Đá thần cao gấp 20 lần một khối vàng có cùng trọng lượng, lại không thể chia nhỏ ra được nữa.
Là một loại tiền cao quý đang được lưu hành, mỗi một viên Đá thần đều có quy chuẩn rõ rệt, từ kết cấu, kích thước và hình dạng phải hoàn toàn giống nhau và hoàn toàn không có sự khác biệt lẫn nhau.
Trọng lượng của nó cũng là đơn vị đo lường tiêu chuẩn trên lục địa Thiên Xu.
Đơn vị tính cân nặng phổ biến trên lục địa hiện nay là “Thù”, cũng là trọng lượng của một viên Đá thần.
Nghe nói rằng, các vị tư tế xa xỉ thậm chí còn sử dụng Đá thần làm trọng lượng tiêu chuẩn trên những cán cân của họ.
Lần này, Echo Maria đến thị trấn Duke cùng với Rhodes Dick, vị quan chủ chính kiêm thần quan từ thành bang đồng hương.
Tất nhiên, thứ mà cô cầu nguyện với các vị thần không phải là một viên Đá thần phổ thông, mà là Giọt Lệ Của Chư Thần trong truyền thuyết.
Chỉ khi lấy được nó, cô mới có thể được các vị Tư tế cấp cao trong Đền Isis ở thành phố Memphis công nhận, từ đó mà trở thành vị Thánh nữ bảo vệ Nữ thần Isis.
Theo truyền thuyết, chỉ những lời kêu gọi thuần khiết nhất mới có thể giao tiếp được với các vị thần, nhờ thế mà được các vị thần ban cho Giọt Lệ Của Chư Thần.
Mà nếu như vậy, có nghĩa là các vị thần linh đã thừa nhận thân phận của cô ấy.
Lời cầu nguyện của Echo Maria rất thành kính, nhưng trên thực tế thì cũng không hẳn sẽ đúng chính xác với bản chất cầu nguyện như vậy.
Bất kỳ viên Đá thần nào được sản xuất trên đại lục Thiên Xu, bao gồm cả Giọt Lệ Của Chư Thần vô cùng quý giá, cũng không phải do chính tay các vị thần ban cho, mà là do bàn tay của các thợ mỏ khai thác.
Nơi tạm nghỉ của Maria nằm ở khu vực ranh giới phía Nam của thị trấn này, gần điện thờ Thần Horus, cũng là một trong những căn biệt thự nhỏ khang trang nhất thị trấn.
Ban đầu, đó là nơi ở của trấn trưởng.
Giống như các thị trấn khác trên đại lục, tòa kiến trúc quan trọng nhất trong các khu vực quần cư chính là thần điện, chuyên dùng để thờ cúng các vị thần hộ mệnh của địa phương.
Đồng thời, độ hùng vĩ và tráng lệ của những ngôi thần điện ấy cũng là một biểu tượng để đánh giá về sự thịnh vượng của từng thành bang khác nhau.
Tòa thần điện của thị trấn Duke đương nhiên không thể so sánh với các thành bang lớn.
Nhưng nếu đối chiếu với các trấn nhỏ bình thường khác, thần điện Horus lại hùng vĩ hơn rất nhiều.
Tòa kiến trúc này được xây từ những tảng đá trắng khổng lồ, khảm nạm bằng những phiến đá điêu khắc màu xanh đen.
Những tảng đá cẩm thạch màu trắng dùng để xây cột trụ kia đã được vận chuyển từ nơi khác đến, mà các phiến đá Thanh kim lấp lánh màu xanh thẫm kia chính là đặc sản của vùng núi lân cận.
Ở nơi khác, có lẽ loại tài nguyên này rất đắt đỏ, nhưng tại đây lại là một mặt hàng phổ biến nhất.
Trên trấn Duke, có hai tòa điện Chủ thần mang quy mô tương đương lẫn nhau.
Một trong hai tòa thần điện ấy nằm ở hướng Nam của thị trấn, tổng thể được xây từ đá cẩm thạch trắng, dùng để thờ phụng thần hộ mệnh của Đế quốc Ai Cập - thần Horus - biểu thị nơi này đang thần phục các vị Pharaoh của Ai Cập.
Một tòa thần điện khác chính là nơi dùng để thờ cúng vị Vệ thần bản xứ xa xưa - Nữ thần Ishtar.
Người là đối tượng được sùng bái rộng rãi tại vương quốc Hittite, vương quốc Babylon ở hướng Đông Nam và Assyria ở phía Đông Bắc.
Vương quốc Hittite được xác lập dựa trên hiệp ước liên minh của mấy chục thành bang.
Tuy đại đế quốc Ai Cập đã chinh phục nơi này, nhưng vì để quản lý tốt hơn, để người Hittite càng cung kính thần phục hơn, các Pharaoh của Ai Cập đã ban bố một đặc ân, cho phép bọn họ có thể thờ cúng các Vệ thần bản xứ.
Đế quốc đã không phá hủy các tòa thần miếu ban đầu, nhưng đồng thời lại hạ lệnh bắt buộc phải thờ cúng Horus, vị thần hộ mệnh của Ai Cập.
Maria thực hiện hoạt động cầu nguyện trong một căn phòng nằm trên tầng 2.
Mỗi sáng sớm, sau khi rửa mặt lúc thức dậy, trước lúc ăn trưa và khi màn đêm buông xuống, cô đều cầu nguyện như vậy.
Đã ba ngày từ khi đến thị trấn Duke, cô vẫn thành kính, tin tưởng, cẩn thận, tỉ mỉ.
Ngay cả một võ sĩ thần điện từng được huấn luyện bằng một cách nghiêm khắc nhất như Gabriel cũng không thể không âm thầm tán thưởng khi trông thấy cảnh này.
Cô thầm nghĩ, người phụ nữ kia hẳn là phù hợp với yêu cầu để trở thành một vị Thánh nữ.
Có lã các chư thần sẽ rủ lòng thương xót cô gái ấy.
Trong lãnh thổ của đế quốc Ai Cập, có hai mảnh đất màu mỡ rộng lớn trải dọc theo dòng sông Nile thần thánh, được gọi là thượng Ai Cập và hạ Ai Cập.
Gabriel là một võ sĩ do thần điện Isis tại thành phố Memphis phái đến để bảo vệ Maria, dựa theo lời báo cáo và thỉnh cầu của chủ thần quan kiêm quan chủ chính bang Cape của hạ Ai Cập, ngài Rhodes Dick.
Miễn là có thể thông qua khảo nghiệm của chư thần, vậy sẽ có tư cách trở thành Thánh nữ bảo vệ của Nữ thần Isis.
Mà như vậy, thần điện Isis đều sẽ phái người đến bảo vệ đối tượng ấy.
Trong lúc Maria cầu nguyện, Gabriel đứng ở tầng dưới, ngay trước cửa ra vào căn biệt thự nhỏ này.
Cô đeo một thanh trường kiếm nặng nề trên lưng; hai mặt ở giữa thanh kiếm đều khảm một viên Đá thần.
Dù không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm gì, cô vẫn mặc một bộ giáp bạc chỉnh chu, vừa trang nghiêm, vừa nghiêm túc.
Từ vị trí này, có thể nhìn thấy mái vòm màu vàng của thần điện Ishtar ở đầu bên kia của trấn.
Cô mím môi lại, âm thầm biểu cảm ra một nét lạnh lùng kín đáo.
Hiển nhiên, vị võ sĩ bảo vệ thần điện Isis này không hề có hảo cảm với những vị thần linh ngoại tộc do dân bản xứ thờ phụng được.
Nhưng vì Pharaoh đã ân chuẩn cho giữ lại các ngôi thần điện ban đầu, cô cũng không thể nói gì thêm.
Chức trách của cô chỉ là bảo hộ Echo Maria mà thôi, không cần xía vào các chuyện linh tinh khác.
Gabriel có dáng người thon dài và cao ngất, trong nét gợi cảm lại có vẻ đẹp khỏe khoắn.
Khuôn mặt của cô có đặc điểm rõ ràng của dân ngoại tộc phương Bắc với làn da trắng nõn, sống mũi thẳng tắp và đôi mắt màu xanh lam cực kỳ quyến rũ.
Mái tóc xoăn màu vàng rũ nhẹ trên bờ vai ẩn đằng sau lớp áo giáp bạc, từ đó mà khiến khí chất dịu dàng của cô lại hài hòa với nét cương nghị kia.
Cô còn trẻ, lại xinh đẹp, nhưng bọn trẻ trong trấn thường xuyên chơi trò ném đá đùa giỡn lẫn nhau đều tự giác tránh xa khu biệt thự này, không dám nô đùa gần vị trí cổng sân.
Khi mọi người trông thấy cô ấy, có lẽ cảm giác đầu tiên cũng không phải kiểu bản thân vừa được gặp gỡ một người phụ nữ xinh đẹp.
Xung quanh cô, có một cảm giác tự tin và kiêu ngạo đang tồn tại vô hình; loại khí chất ấy gợi lên cảm xúc rằng chủ nhân nó là một kẻ rất mạnh mẽ, mạnh mẽ một cách cực kỳ trực quan.
Mà người bảo vệ căn biệt thự nhỏ này chỉ có mỗi Gabriel.
Thần điện Isis chỉ phái một võ sĩ là cô để bảo vệ Echo Maria, một trong những ứng cử viên cho vị trí Thánh nữ.
Nhưng Gabriel cũng biết rõ, đội vệ binh thân tín do Rhodes Dick mang đến cũng đang đóng quân tại thần điện Horus tại trấn Duke này, không xa vị trí hiện tại là bao.
Bọn họ có tổng cộng là 60 chiến sĩ tinh nhuệ được vũ trang đầy đủ.
Dĩ nhiên, vị đại nhân tên Dick này cũng không tin một mình cô ấy có thể bảo vệ Maria được.
Tuy rằng quá trình đi xuyên qua vùng sa mạc nằm giữa Ai Cập và Hittite đầy rẫy những mối nguy hiểm, nhưng việc mang theo quá nhiều chiến sĩ tinh nhuệ như vậy cũng là một hành vi có chút phô trương.
Vì đại nhân Dick vốn dĩ là một vị quý tộc được giáo dục rất chỉnh chu, nên ngài cũng chẳng phàn nàn gì, nhưng Gabriel có thể nhận ra là ông ta đang bất mãn.
Gabriel cũng không mấy để tâm.
Loại tâm thái này không chỉ do tu dưỡng mà ra, mà còn vì tính cách kiêu ngạo cực kỳ tôn quý.
...!
Ở một nơi khác trong thị trấn.
Tại một căn nhà nhỏ nằm gần thần điện Ishtar, Rhodes Dick đang đứng cạnh khung cửa sổ, vừa cầm ly rượu trong tay, vừa ngắm nhìn khu biệt thự nhỏ mà Gabriel đang canh gác tại đó.
Đôi mắt màu nâu của ông có chút thâm thúy, tựa như đang yên lặng suy nghĩ một điều gì đó.
Xem ra, vị võ sĩ đến từ thần điện của Memphis này cũng không có thói quen khiêm tốn, cứ phô trương khí chất mạnh mẽ của bản thân.
Cũng khó trách được, một trong những nhiệm vụ của cô chính là tuyên truyền sự uy nghiêm của thần linh.
Nhưng đối với một quý tộc thành bang như Rhodes Dick, đây không phải là một thói quen tốt.
Mọi người luôn cần phải che giấu một chút gì đó, không thể phơi bày tất cả sức mạnh của bản thân trước mặt các kẻ địch tiềm tàng.
Con người chỉ nên thể hiện sức mạnh thực sự vào thời điểm thích hợp.
Dù gì đi nữa, sự cạnh tranh quyền lực và tiền tài giữa thế tục rất tàn khốc, đòi hỏi mỗi cá nhân phải luôn chuẩn bị sẵn sàng, biết biểu lộ hành vi răn đe thích hợp và ẩn giấu một con át chủ bài đề phòng các biến cố xảy ra.
Nằm gần ngôi nhà nhỏ của ông chính là thần điện thờ phụng Nữ thần Ishtar, thế nên đại nhân Dick cũng không tin là có bất cứ biến cố gì phát sinh trong thời gian tới.
Mọi người trên đại lục này vốn dĩ cung phụng đủ loại thần linh, có lớn có nhỏ.
Trong số đó, có các vị thần xuất xứ từ những mẩu truyền thuyết, trong khi đa số còn lại chính là những Vệ thần do dân bản xứ tự thừa nhận.
Pharaoh của Đế quốc Ai Cập tự xưng chính mình vừa là hóa thân, vừa là Người Phát ngôn của Horus - con trai của các vị thần - trên thế giới này; ngài ấy là vị Thần vương thống trị cả hai vùng thượng, hạ Ai Cập.
Trong khi đó, vị Vệ thần truyền thống của vùng hạ Ai Cập chính là Nữ thần Isis, là Đức mẹ của thần Horus trong truyền thuyết.
Điện Chủ thần của bà tọa lạc tại thủ đô Memphis, Ai Cập.
Trên đại lục Thiên Xu, dường như mỗi quốc gia đều có cơ cấu chính trị dựa trên chế độ quân quyền và thần quyền hợp nhất.
Các vị quân chủ kia đều được xem là Người Phát ngôn của thần linh.
Tòa thần điện Isis tại thành Memphis chính là trung tâm quyền lực quan trọng nhất của toàn cõi Ai Cập.
Lần này, thần điện Isis chỉ phái một vị võ sĩ duy nhất đến bảo vệ ứng cử viên Thánh nữ của bang Cape, nên chuyện đại nhân Dick thầm bất mãn là điều hiển nhiên.
Ông cho rằng, cả bản thân mình và bang Cape đều bị khinh thường.
Vị trí của bang Cape nằm ở biên giới góc Đông Bắc của Đế quốc Ai Cập, là nơi nằm gần với vương quốc Babylon và Hittite nhất.
Bên ngoài biên giới nơi ấy chính là sa mạc hoang vắng mênh mông, không thể nào so sánh được với các thành bang giàu có và màu mỡ khác.
Tuy nhiên, vị trí địa lý của nó rất quan trọng, nhưng tầm quan trọng này lại không hề mang đến những mối lợi ích đơn thuần cho bang Cape.
Một khi xảy ra chiến loạn, bang Cape sẽ là nơi gánh chịu thiệt hại đầu tiên vì chiến tranh.
Mà ở thời đại hòa bình ngoài mặt như hiện nay, đây chính là cửa khẩu quan trọng để thực hiện thông thương với các nước phương Tây và phương Bắc, đầy các cơ hội béo bở.
Hiện giờ, vương quốc Hittite đang thần phục Ai Cập.
Nhưng đại nhân Dick cũng mơ hồ nghe đồn, rằng không ít các lãnh chúa đến từ một số thành bang khác nhau đang phản đối vận mệnh lệ thuộc như thế này.
Họ muốn liên hợp lại, âm thầm phản kháng.
Trùng hợp ngay lúc này, thần điện Isis lại tuyển chọn Thánh nữ.
Đương nhiên, Dick hy vọng vị Thánh nữ được chọn sắp tới sẽ là người đến từ bang Cape.
Điều này không chỉ mang ý nghĩa vinh quang đơn thuần cho thành bang.
Ngộ nhỡ trong tương lai có phát sinh xung đột, ông hy vọng thần điện Isis và toàn bộ các lực lượng của vùng hạ Ai Cập có thể bảo vệ được bang Cape của mình.
Từ đó, dĩ nhiên là Dick không muốn Maria gặp phải bất cứ rủi ro nào.
Thế cho nên, ông dẫn theo nhóm thân binh tinh nhuệ nhất của mình.
Bằng vào một lực lượng như vậy mà chỉ để bảo vệ một người đi xuyên qua sa mạc, rõ ràng là khá dư thừa; nhưng Dick còn có những toan tính khác cho bản thân.
Dù tuổi còn trẻ, ông ta đã trở thành quan chủ chính kiêm chủ thần quan của bang Cape, nắm giữ quyền lực hợp nhất của chính trị và tôn giáo.
Ngoại trừ thân phận hiển hách của gia tộc, đương nhiên thành tích ấy cũng là do tài năng của bản thân.
Ông là người có thể phát huy và lợi dụng tất cả những lợi ích của từng sự kiện mội.
Thần điện Isis chỉ phái một người đến như thế, vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm được một khoản hối lộ kếch sù.
Khi gặp gỡ Gabriel, Dick có cảm giác rằng, vị võ sĩ bảo vệ thần điện này khác với rất nhiều những tư tế tham lam kia.
Cô ta giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, khinh thường hành vi nhận hối lộ.
Mà nếu quan sát kỹ hơn, dường như cô ta cũng không có bất cứ một khái niệm gì về sự giàu có cả.
Có vẻ như Gabriel cũng không biết rõ rằng, thanh trường kiếm mà cô đang đeo kia có giá trị đắt tiền đến cỡ nào.
Cô cứ đeo vật ấy bên người như vậy.
Giả sử đó là một khách bộ hành, e là thanh kiếm này không hề có bất cứ tác dụng phòng thân nào, trái lại còn khiến bọn cướp thèm thuồng nữa.
Gabriel cứ đeo thanh trường kiếm bên người như thế, đi một mình từ Memphis đến bang Cape.
Ngay cả bản thân Rhodes Dick cũng từng kinh ngạc vì chuyện này.
Thật sự là may mắn đấy! Cô cư nhiên có thể đến nơi một cách an toàn! Có lẽ là là do đám đạo tặc ven đường biết rõ thân phận của cô, thế nên không dám đắc tội với thần điện Isis.
Dẫn theo nhiều thân binh hộ vệ và tùy tùng như vậy, dưới danh nghĩa là bảo vệ ứng cử viên Thánh nữ và hầu hạ đại nhân Gabriel, đương nhiên một đoàn xe lớn như vậy phải chuẩn bị đầy đủ các loại vật tư, chủ yếu là các loại rượu và thức ăn ngon được ưa chuộng nhất ở trấn Duke.
Có đại nhân Gabriel ở đây, cửa khẩu biên giới Ai Cập và Hittite dĩ nhiên cũng sẽ không kiểm tra thông quan quá kỹ lưỡng, cũng không thu bất cứ một loại thuế má gì.
Cư dân thị trấn Duke khai thác Đá thần, sau đó đều phải nộp lên thành bang dưới hình thức đóng thuế.
Luật pháp thành bang quy định rõ, mỗi một người sẽ được phép giữ lấy 1/10 viên Đá thần mà họ thu hoạch được; đó chính là thù lao mà bọn họ xứng đáng được sở hữu.
Mà đồng thời Rhodes Dick cũng biết rằng, trấn trưởng Dusty đang nắm giữ quyền hành của cả trấn trong tay, dĩ nhiên sẽ không liêm chính như vậy.
Ắt hẳn, gã đã bỏ túi riêng khá nhiều.
Đá thần là một loại tiền tệ thông hành, giá trị cao gấp hai 20 lần đồng vàng, thế nên ở trấn Duke này cũng có mệnh giá tương tự.
Nhưng sản vật tại trấn Duke vừa phong phú, vừa cằn cỗi; ngoại trừ sản xuất Đá thần và Sắt, đất đai khô cằn nơi đây chỉ có thể dùng để trồng một ít lúa mạch cho người ăn.
Tất cả những vật tư sinh hoạt khác đều phải được vận chuyển từ nơi khác đến.
Cơ mà, trấn Duke nằm tại địa thế khá hẻo lánh, thế nên chi phí vận chuyển đến đây phải cao gấp 2 lần so với những địa phương khác.
Có lẽ là người dân trên trấn Duke không rõ lắm, cứ nghĩ mình là nhóm quần thể giàu có nhất trên đại lục Thiên Xu này.
Đồng thời, nơi đây cũng là khu vực có chi phí tiêu xài đắt đỏ nhất trên cả đại lục.
Mặc dù thuế má thông thương giữa các vùng rất cao, nhưng một khoản giao dịch thành công đúng là vẫn mang lại lợi nhuận kếch sù.
Để yểm hộ cho quá trình giao dịch phục vụ cho việc cung cấp vật tư đến thị trấn Duke, Dick còn tổ chức một thương đội đi theo đoàn xe của mình từ bang Cape.
Các thương nhân dĩ nhiên sẽ tình nguyện đi theo đoàn xe của ông ta, vì nhờ thế sẽ có thể bảo đảm được độ an toàn tuyệt đối và tiết kiệm được chi phí trả cho bọn lính đánh thuê.
Hơn nữa, có đại nhân Gabriel và đại nhân Dick ở đây, quan thu thuế cửa khẩu cũng sẽ không tống tiền ác ý cả bọn, chỉ giải quyết xong công việc chung là cho thông quan.
Bọn họ rất cảm kích vị đại nhân Dick biết thông cảm cho dân thường thế này; rất nhiều quan lại và quý tộc khác không hề biết quan tâm đến cánh thương nhân như vậy.
Lúc ăn tối, đại nhân Dick đã có một buổi chuyện trò khá vui vẻ với trấn trưởng Dusty.
Mà càng vui vẻ hơn chính là, song phương đều rất hài lòng sau một phi vụ giao dịch chung của bọn họ.
Ngoại trừ Đá thần, đại nhân Dick còn thu mua thép ròng cao cấp quý giá từ tay trấn trưởng.
Đây là một hành vi buôn lậu, không thể tiết lộ cho người ngoài.
Hai người vừa bầu bạn nhau giữa bàn rượu thịt ê hề, vừa ngẫm hiểu lẫn nhau.
Mặc dù chuyện làm ăn khá thuận lợi, nhưng Rhodes Dick lại không thích nơi này.
Đặc biệt là, nơi đây tràn ngập một loại mùi khói lửa khá khó ngửi, khiến ông cảm thấy rất không thoải mái.
Đại nhân Dick hơi lo lắng, chẳng biết sự kiện lần này đến bao giờ mới kết thúc được.
Sở dĩ ông đưa Maria đến đây, ngoại trừ muốn mượn danh nghĩa của sự kiện này để bàn chuyện làm ăn, thì ý đồ chủ yếu chính là muốn đoạt lấy Giọt Lệ Của Chư Thần vào tay.
Các tư tế cấp cao của thần điện Isis công bố một lời dặn của chư thần rằng: Sắp có một viên Giọt Lệ Của Chư Thần được ban bố xuống nhân gian, ai có nó sẽ là Thánh nữ bảo vệ cho Nữ thần Isis.
Đối với việc này, Rhodes Dick có ý nghĩ của riêng mình.
Giọt Lệ Của Chư Thần chỉ đơn giản là một loại Đá thần quý giá hơn.
Nếu nó thật sự xuất hiện, vậy tỷ lệ cao nhất chính là xuất hiện tại nơi có tổng sản lượng Đá thần cao nhất hàng năm.
Như vậy, ông đã lợi dụng vị trí địa lý thuận tiện để chạy tới thị trấn Duke trước tiên, sau đó yên lặng chờ đợi, hy vọng có thể nhanh chân nhận được loại Đá thần quý giá kia.
Đây đương nhiên cũng là một ván bài, nhưng dù thắng hay thua ván này thì ông đều có lời.
Nếu may mắn mà thắng được tất cả, vậy sẽ là một kết cục hoàn hảo.
Ông nói với Maria rằng, ông đã được Nữ thần Isis báo mộng chỉ dẫn.
Để rồi sau đó, Maria thuật lại chuyện này cho Gabriel nghe, thuyết phục được vị võ sĩ thần điện kia vượt qua ranh giới sa mạc, đến tận nơi này.
Tới trấn Duke, Maria đều cầu nguyện thành kính mỗi ngày, trong khi Rhodes Dick - tác giả của lời nói dối kia - dần thiếu kiên nhẫn.
Trong cái trấn nhỏ với lửa lò rèn khắp nơi như hiện tại, hoàn cảnh ác liệt này khiến đại nhân Dick không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
Quả thực, ông chẳng muốn ở thêm, dù chỉ là một ngày, để rồi không thể không nghĩ về những truyền thuyết liên quan đến Giọt Lệ Của Chư Thần.
Ông dần say, thầm mắng: “Chư thần rủ xuống lòng thương xót à? Rốt cuộc, đó là ý chí của chư thần giáng lâm, hay lời bịa đặt của bọn Tư tế? Lời căn dặn thần thánh cổ xưa ấy được lưu truyền từ khi nào nhỉ? Đó bất quá chỉ là một tảng đá mà thôi, dù quý giá cỡ nào thì cũng chỉ là một tảng đá hữu dụng.
Thay vì cầu nguyện với các vị thần, còn không bằng thuê thợ mỏ giúp đỡ ấy chứ! Lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần, vậy sẽ trở thành Thánh nữ ư? Thế, người thợ mỏ khai thác ra viên đá đó lại là ai, có khi nào là một lão già bẩn thỉu hay không?”
Vừa nghĩ tới đây, ngoài cửa sổ thổi vào một luồng gió mang theo lửa lò nóng bỏng.
Không hiểu sao, Dick rùng mình một cái, cũng tỉnh hẳn cả rượu.
Ông vội vàng đặt tay lên ngực, cầu nguyện: “Nữ thần Isis vĩ đại! Suy nghĩ trong lòng con cũng không phải là muốn bất kính với ngài, chẳng qua chỉ là biểu đạt một cách thẳng thắng mà thôi.”
Lúc này, Rhodes Dick đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ông ta tựa như cảm giác được gì đó.
Đây là một loại lực lượng chấn động thần bí, vừa bí ẩn vừa xa lạ; hơi nóng từ lò lửa khiến người ta khó chịu kia lại hoàn lẫn với một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu, thế là tạo nên một cảm giác trấn an không tên.
Mà nếu truy tra ngọn nguồn của loại chấn động này, ông lại nhận ra nó đến từ từng hộ gia đình của khu vực vùng ven thị trấn.
Rhodes Dick lập tức đặt cốc xuống, hét lên: “Fayol, vào đây nhanh lên! Giọt Lệ Của Chư Thần có lẽ sắp xuất hiện rồi.
Ngươi mau đi thực hiện những gì mà ta đã phân phó!” “
......!
Đang đứng canh gác nghiêm trang, Gabriel đột nhiên ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn về một hướng nào đó trong thị trấn.
Cô cảm nhận được một loại lực lượng vừa thần bí vừa quen thuộc đang dao động trong không khí với xung chấn động rất nhỏ.
Loại xung nhịp ấy quá nhỏ để điều tra kỹ càng, nhưng lại tồn tại vô cùng rõ nét.
Một ánh hào quang vui mừng không tên lóe lên trong mắt cô; cô quay đầu lại, nhìn Maria thông qua ô cửa sổ.
......!
Keng...!
Sau một tiếng giòn vang, tiếp theo là từng âm thanh vù vù vang vọng liên tục thật lâu trong căn phòng này.
Cầm lấy một cây búa rèn nặng nề, Amun nện xuống một viên đá to bằng nắm tay đang lóe lên từng vầng hào quang đen sẫm.
Chùy sắt trông khá nặng, rít lên một tiếng bén nhọn trong lúc đập xuống.
Nhưng khi chạm xuống bề mặt viên đá, thanh công cụ này lại trở nên nhẹ nhàng, bay bổng như một nhánh lông chim khi chỉ phát ra một tiếng “đinh” nho nhỏ.
Tư thế cầm búa của Amun có chút buồn cười.
Vị trí nắm tay của hắn ở rất cao, mà toàn bộ bộ phận từ cổ tay đến khuỷu tay đều dán sát vào cán búa.
Vóc dáng của hắn cũng không tính là quá cao, vì năm nay cũng chỉ có 14 tuổi, chưa phải là người trưởng thành.
Tuy nhiên, cơ bắp toàn thân của hắn lại rất rắn chắc và cường tráng.
Lúc gồng người vung búa, trên cơ bắp hằn lên từng đường mạch máu không khác gì những con rắn nhỏ dài và hẹp đang trở mình.
Theo quy củ của thị trấn Duke từ xưa đến nay, thiếu niên ở độ tuổi của hắn còn chưa đủ tư cách để tự khai thác Đá thần.
Bằng vào kỹ thuật dùng búa độc đáo của trấn Duke để đập lấy phần hạch của mỏ đá trong suốt một quá trình trăm cay nghìn đắng, đây là một bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất để thành công thu lấy một viên Đá thần.
Nhưng hôm nay, hắn lại không thể không lén lút tự khai thác Đá thần trong ngôi nhà của mình, bởi vì cha hắn lại uống say nữa rồi.
Ông say đến nỗi run rẩy cả tay, không thể nào khống chế được cây búa khai khoáng.
Mà sáng ngày mai, gia đình của hắn bắt buộc phải nộp lên một viên Đá thần.
- -----------------
Các nhân vật xuất hiện trong chương này:
Echo Maria: Ứng cử viên Thánh nữ, đến từ bang Cape, đế quốc Ai Cập, có khả năng trở thành thánh nữ bảo vệ thần điện Isis tọa lạc tại thành Memphis.
Đế quốc Ai Cập phân ra hai vùng, thượng Ai Cập và hạ Ai cập.
Memphis là tòa thành nằm tại vùng hạ Ai Cập.
Dusty: Trấn trưởng thị trấn Duke, một thị trấn nhỏ nằm tại khu vực biên giới thành bang Syria, thuộc vương quốc Hittite.
Vương quốc Hittite đã thần phục đế quốc Ai Cập.
Rhodes Dick: Thành chủ của thành bang Cape, là quan chủ chính kiêm nhiệm quan chủ thần.
Gabriel: Nữ võ sĩ bảo vệ thần điện Isis, thành Memphis.
Amun: Con trai của một gã thợ rèn trong thị trấn Duke.
Bối cảnh Thần linh trong chương này:
Horus: Là chủ thần và thần vương mà người Ai Cập thờ phượng.
Pharaoh của Ai Cập được tôn xưng là hóa thân và là Người Phát ngôn của Horus tại trần gian.
Isis: Là Đức Mẹ của Horus theo như trong truyền thuyết, là Vệ thần của khu vực hạ Ai Cập, là Đức Mẹ mà tất cả người dân Ai Cập đều thờ cúng.
Ishtar: Là nữ thần được đại đa số các cư dân tại Hittite, Assyria và vương quốc Babylon thờ cúng, là Vệ thần của thị trấn Duke từ xa xưa..