Chương 16: Người bạn nguy hiểm. . .
Hắn đặc biệt thích những cô gái có nhan sắc xinh đẹp, tuy nhiên, số phận của những cô gái ấy chỉ toàn bi thảm.
————————————————————————————————————-
- Ta khinh! Được, ta đi cho huynh đi tìm ta, huynh sẽ không có thời gian quan tâm đến nữ nhân khác!- Tú Anh tức giận, tay cầm kiếm chém lung tung vào các cành cây không thương tiếc. Nhưng… ở đây là đâu? Thôi chết rồi, Thạch Đào và Hắc Huyết không đi cùng cô… Được, cùng lắm thì chết! Sớm muộn gì cũng chết, chết sớm hay trễ cũng như nhau cả!
Cô ngồi phịch xuống đất hậm hực. Cô luôn cảm thấy khó hiểu, nữ nhân ấy tuy có xinh đẹp nhưng so với cô thì sao có thể sánh bằng? Ca ca vừa nhìn đã có cảm tình với cô ấy như vậy, chẳng lẽ cô đáng ghét đến mức huynh ấy chẳng muốn quan tâm nữa? Cô không biết, không muốn biết, chẳng cần biết lý do là gì… Chỉ biết, ngực trái cô đang đau , rất đau. . .
- Nha đầu, sao lại ngồi đó ủ rũ thế hả?- 1 tên nam nhân chẳng biết từ đâu đến, phi từ trên cành cây xuống. Tú Anh rút kiếm lùi lại:
- Ngươi là ai?
- Ta biết cô là ai thì ta có cần hỏi không?- Tên đó vuốt 2 sợi tóc trước trán. Tú Anh thu kiếm, võ của cô cũng chỉ là võ rồng võ rắn, sao có thể so sánh với sức lực của tên nam nhân thối kia. Tốt nhất, vẫn nên dùng mưu mẹo.
- Không quen không biết thì hỏi danh tánh làm gì?
- Aizz, trước lạ sau quen! Nhất là với cô nương xinh đẹp như cô…- Tên đó dùng cây quạt nâng cằm cô lên. Quả thật rất đẹp, thiên hạ chắc chỉ có một. Tú Anh gạt cây quạt ra mắng 1 tiếng:
- Súc sinh, vô lại!
- Ha ha, muốn mắng chửi thì tùy cô nương. Nhưng cô nói, ta hiểu, ta nói, cô hiểu, ta và cô cùng là súc sinh, vô lại, nhỉ?
- Ngươi…- Tú Anh tức giận không nói nên lời. Nhìn hắn cũng nho giáo lắm, quần áo tươm tất, ra vẻ công tử nhà giàu. Khuôn mặt tuấn tú không thua gì Hạ Tử Phong hay Lạc Bình Thiên. Nhưng… ai biết đâu được, đâu thể trông mặt mà bắt hình dong. Biết đâu hắn là một tên yêu râu xanh.
- Cô tên họ là chi?
- Ngươi trả lời trước đi!
- Lệnh Hồ Xung!
- Đông Phương Bất Bại!- Tên ấy ngẩn người ra, cây quạt để trước ngực cười ha hả:
- Ta đùa ấy mà!
- Ngươi tưởng ta nói thật chắc!- Tú Anh khoanh tay khinh khỉnh.
- Ta không có tên, ta cũng không biết ta tên gì! Cứ gọi ta là…
- Tề Thiên Đại Thánh nhỉ? Tên điên!- Tú Anh chặn ngang câu nói. Tên đó gật đầu, vẻ mặt thận trọng:
- Nghe có vẻ hay!
Tú Anh phì cười. Tên này có lẽ không phải là người xấu, nếu không, sao hắn vẫn cứ phải giữ khoảng cách chuẩn mực với cô. Tú Anh thấy vậy bèn nói một câu khó hiểu:
- Tuy là ta, nhưng ta không phải là ta… Gọi ta là Trần Tú Anh đi!
- Tên nghe cũng lạ thật!- Tên đó gật đầu. Cây quạt vẫn phe phẩy trước ngực.- Cô không có người thân sao? Sao lại lưu lạc ở đây?
- Không!- Cô nói 1 cách dứt khoác. Ca ca thì cũng là ca ca của người ta. Phu quân thì cũng là phu quân của người ta. Nhưng không hẳn…- Ta có 2 người bạn là 1 con rắn và 1 con muỗi. Con muỗi cứ ngày đây mai đó, ta cũng ít dịp gặp được nó. Cứ cho rằng là ta điên nhưng…
- Lúc nãy cô mắng ta là tên điên, ta đã xác định cô điên rồi. Không có gì quá ngạc nhiên!- Tên đó nhoẻn miệng cười. Nụ cười rất thoải mái, tạo cho người khác cảm giác quen thuộc. Hình như cô đã gặp hắn ở thế giới của mình rồi thì phải… A, cái tên mặt dày mua hàng rồi đòi cô tặng cho 1 cuộc hẹn đây mà, còn thừa cơ hội nắm tay cô… Hừ…
- Ta đánh, ta đánh chết ngươi tên vô lại…
- Nè nè…- Tên đó bị cô dùng kiếm đánh túi bụi chẳng rõ lí do, thôi đành để cô trút giận vậy. Đánh xong, cô liếc hắn 1 cái thật sắc định bỏ đi.
- Ta không nhà không cửa, không người thân, gặp cô cũng xem như là cơ duyên, chúng ta cứ hành tẩu giang hồ, ngày ngày sống cuộc sống không bị gò bó…
Nghe thì cũng thấy hay đó… nhưng còn ca ca. Không nghĩ nhiều, cứ để ca ca đi tìm rồi năn nỉ cô trở về.
- Đi thì đi!
- Trước tiên… ta sẽ dẫn cô đến nơi này! Đi thôi!
- Ừm!
*******
- NÈ, ĐÂY LÀ KỶ VIỆN KIA MÀ! CHẲNG LẼ NGƯƠI MUỐN BÁN TA…
- Đồ ngốc, ta bán cô thì cần gì bảo cô cải nam trang…
- Ngươi có mang theo ngân lượng không?
- Ta làm gì có!- Tên đó trưng bộ mặt tỉnh bơ. Haaa, tên này, định dùng ngân lượng của cô hay sao? Đúng là không có cái gì cho không cả!
- Đừng lo, ta cũng định đến đây quấy phá cho vui thôi!
- Không lo liệu cho xong, ta…
- Ta ta cái gì… Vào thôi!
- A~~ mời 2 vị công tử vào! Trời ơi, đã vào Loan Thanh lầu này, các vị sẽ thấy rất hài lòng!- Bà chủ lầu đong đưa mời mọc. Tên đó chỉ nhếch mép. Tú Anh hỏi hắn:
- Bà ấy đẹp nhất rồi hay sao mà đứng ở cửa hả?
- Không, già và lớn tuổi nhất thôi!- Nói xong, cả 2 phá lên cười, chẳng thèm nhìn vào sắc mặt của bà chủ. Bà ta trong lòng dù rất tức nhưng nhìn thấy hai người ăn mặc có vẻ giàu có nên nhẫn nhịn.
- Ha ha, tôi sẽ bảo 2 cô nương xinh đẹp nhất của Loan Thanh lâu đến phục vụ 2 vị đây!
- Có đẹp bằng vị cô nương này hay không?- Tên ấy lấy trong áo ra 1 bức họa. Tú Anh ngạc nhiên, đó là cô kia mà… Cô và hắn ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, cô đi cùng hắn thì thời gian đâu mà hắn vẽ chứ? Hình như… nhân vật trong tranh là Hạ Tử Anh mới phải. Tú Anh đưa tay vuốt nhẹ 2 cánh râu trên mép không nói.
- Đẹp, đẹp hơn hẳn!- Bà chủ ngả ngớn cười, chẳng thèm xem đến bức họa.
- Vậy được! Gọi 2 cô nương ra đây!
Trúng kế rồi. Hắn vuốt 2 sợi tóc trước trán cười rồi thì thầm với Tú Anh:
- Người giống người, thì ra cô xinh đẹp là giống với tiên nữ của Thiên Xuân quốc!
- Ồ!- Tú Anh gật đầu, kiếp trước của cô kia mà… Chung quy cũng là cô trước khi uống canh mặn bà thôi!
Tên đó quan sát xung quanh, khóe môi cong lên. Hắn đứng dậy đi đến chiếc giường gần đó lấy dưới gối ra gói thuốc… A, là xuân dược, cái bọn này… Tú Anh cầm lấy gói thuốc cho vào ly rượu, chuyến này thì gậy ông đập lưng ông. Xem ai tổn thất!
- Ngươi hay thật, chuyện này cũng biết!
- Đừng vội mừng, trên người họ vẫn còn…
Lát sau, 2 cô nương đi vào. Khuôn mặt họ trang điểm lòe loẹt, trông không xinh đẹp tí nào. Tên đó đập bàn đứng dậy:
- Như vậy mà tú bà dám bảo xinh đẹp hơn nương tử của ta!
- Huynh thật chung tình, đến kỹ viện mua vui vẫn nhớ đến thê tử!- Tú Anh vỗ vai hắn thực chất là muốn bóp chết hắn.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?- 2 nữ nhân kia kéo nhau ra chỗ khác rỉ tai nhau thật nhỏ. Cô gái mặc áo xanh lấy trong tay áo ra 1 gói thuốc:
- Xuân dược vào người, vịt cái cũng thành thiên nga!
- Ừm!
- Thấy chưa, ta đã nói mà!- Tên đó lấy cây quạt phe phẩy cười xảo trá.
- Vẫn là ngươi inh!- Tú Anh cũng cười gian không kém hắn.
- 2 tiểu nữ đây hèn mọn, làm sao sánh bằng thê tử của công tử đây!- Cô gái áo hồng cúi người.
- A, câu này thì đúng! Nè nè, uống với ta ly này!- Tên đó cầm 2 ly rượu, 1 ly ình, một ly cho cô gái áo hồng. Tuy trong bụng vẫn rất ấm ức nhưng vẫn nhoẻn miệng uống hớp rượu. Cô gái áo xanh cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Tú Anh.
- Ngồi cách xa ta một mét, ta bị dị ứng với nước hoa fake! Uống đi!- Tú Anh lạnh lùng đẩy ly rượu cho cô ta, miệng ăn miếng thịt. Cô gái kia cũng ấm ức không kém chỉ biết nghe theo lệnh.
- Ta hỏi cô! Xuân dược ở chỗ các người bao giờ mới có tác dụng?- Hắn để cây quạt lên bàn , còn mình ngồi xổm trên ghế. Cô gái áo xanh không suy nghĩ trả lời ngay:
- Rất có hiệu quả, có hiệu quả ngay ấy chứ!
- Ồ!- Tú Anh gật đầu.- Các cô thấy trong người thế nào?
- Vậy…- Cô gái áo hồng lúc này bật dậy. Không ngờ, hai người này dám chuốc thuốc 2 cô ấy. 2 cô ta uốn éo trên nền đất, cứ quằn quại như giun. Đi cũng chẳng nổi, làm bậy tại phòng thì không được. Tú Anh hứng thú xem trò, lần đầu tiên cô thấy cảnh này nha. Tên đó rót rượu vào ly đưa cho cô:
- Uống đi!
- Có xuân dược không đó?
Tên đó chép miệng cầm ly rượu lên uống. Tú Anh cũng chẳng buồn nhếch mép. Hắn đi đến gần đưa cây quạt lên mặt cô gái áo xanh:
- Mật thất ở đâu? Có muốn ta đưa thuốc giải không?
- Ở… ở… cái…bàn kia!
- Đợi đó! Tú Anh, cô nhấc bình bông trên cái bàn ấy lên!
- Được!- Cô đi đến, nhấc bình bông lên. Phía dưới liền hiện ra 1 cái tủ gỗ nhỏ. Cô mở nấp, toàn là ngân lượng, choaaa… thật đẹp quá đi mất!
- Lấy hết lại đây!
Tú Anh vừa lôi cái hộp gỗ ấy ra đã thấy hắn trói 2 cô gái kia lại, 2 người vẫn không ngừng vặn vẹo. Chắc là hắn không giữ lời, không chịu đưa thuốc giải. Nhưng mặc kệ, châu báu ở ngay đây này, còn không thấy sung sướng hay sao?
- Ha ha, ta cứ tưởng ngươi định đến nơi ong bướm này mua vui chứ!
- Cô thật là… bây giờ có tiền rồi! Lên đường thôi!
- Ừm!- Tú Anh gói chiếc hộp gỗ ấy lại, quăng lên người 2 cô nương kia 2 nén vàng. Cả 2 rời khỏi căn phòng ấy.
- Nguyệt Hân! Người muốn chuộc thân cho Viên Nguyệt Hân?
Tú Anh sững người lại, tim đập mạnh 1 tiếng. Ca ca đang đứng phía dưới kia đòi chuộc thân cho kỹ nữ? Bây giờ đã tối, ca ca cũng chẳng thèm đi tìm cô. Ca ca nhanh chóng quên cô như thế sao?
- Tú Anh, có chuyện gì thế?
- Suỵt!- Cô giơ ngón trỏ ra hiệu giữ im lặng. Hắn gật đầu, nhướn mày nhìn nam nhân phía dưới. Là Hạ Tử Phong, quả thật khí chất hơn người. Nếu đi ngang qua nam nhân ấy, rất có thể phải xảy ra cuộc xung đột.
- Chúng ta đi qua đường cửa sổ!
- Ta…- Cô chần chừ, nếu đi cùng tên ấy, cô sẽ không gặp được ca ca nữa nhưng huynh ấy có còn xem cô ra gì đâu. 1 kỹ nữ cũng có giá hơn cả cô.
- Có phải cô thích nam nhân bên dưới không?
- Không, chúng ta đi!- Hắn nhếch mép, đưa tay quàng qua eo cô bay ra khỏi cửa sổ. Tú Anh hốt hoảng ôm chặt hắn:
- Ngươi muốn chết hay sao?
- Không chết được đâu!- Hắn đặt cô xuống đất.- Thôi rồi!- Hắn than nhẹ.
- Tử Anh! Muội đúng là làm cho ta tức chết mà!- Hạ Tử Phong xuất hiện trước mắt cô. Tú Anh vội quay người bỏ chạy. Lại còn chạy, Hạ Tử Phong không thèm liếc nhìn đến tên kia đuổi theo cô.
- Đâu có dễ vậy chứ, Hạ Tử Phong!- Tên đó cũng đuổi theo, hắn ném cây quạt về phía Hạ Tử Phong, chàng có né nhưng vẫn bị xước qua bả vai chảy máu.
- Ngươi…
- Duy Quân, Thái Duy Quân!- Hắn nhếch mép cầm lại cây quạt. Tú Anh quay đầu lại nhìn. Cô thấy rất rõ cánh tay phải ca ca đang chảy máu, loang đỏ cả y phục. Cô đứng sững lại, cô lại gây họa cho ca ca rồi. Cô đã từng nghe Tiểu San nhắc đến Thái Duy Quân một lần, bảo cô, phiêu bạc giang hồ lỡ gặp hắn thì phải nhanh chóng tránh xa. Hắn là người vô định, hắn chỉ cầm theo cây quạt, cây quạt đó… có độc. Hắn thích nhất là làm hỏng chuyện của người khác, khi nào hắn xác định được hắn là người chiến thắng với chịu dừng. Hắn đặc biệt thích những cô gái có nhan sắc xinh đẹp, tuy nhiên, số phận của những cô gái ấy chỉ toàn bi thảm. Người vì yêu quá hóa điên, người vì bị trúng độc mà chết… Cô… quả thực quá nông nổi rồi. Cô chạy nhanh về phía Hạ Tử Phong, lo lắng nắm lấy bàn tay chàng:
- Ca ca… muội…
- Muội tránh ra một bên!
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 17