Chương 18: Những kẻ đáng thương. . .
- Hạ Tử Anh, muội hãy nhớ, tên nam nhân kia chỉ có thể mang lại đau khổ uội!
—————————————————————————————————————-
- Tử Anh, rốt cuộc muội bị sao vậy?- Hạ Tử Phong lo lắng hỏi thăm. Hạ Tử Anh vẫn im lặng không nói. Nàng đã vốn ít nói, giờ thì hầu như chẳng mở miệng lấy một câu. Nàng chỉ nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận không thể nắm bắt, làn da trắng sứ dường như trong suốt.
- Ca ca…- Rốt cuộc nàng cũng gọi chàng. Tử Phong chạy đến bên cạnh nắm lấy tay nàng.
- Muội thấy chỗ nào không khỏe?
- Ta muốn gả cho huynh, họ lại bảo không được!- Hạ Tử Anh mắt ráo hoảnh nhìn chàng. Nàng đang chờ mong câu trả lời thõa đáng. Thì ra là vậy, Hạ Tử Phong vuốt tóc nàng.
- Chúng ta là huynh muội!
- Chúng ta là huynh muội thì sao? Huynh không muốn cưới muội?- Hạ Tử Anh ngồi bật dậy, nhất thời kích động. Hạ Tử Phong ôm lấy nàng.
- Huynh sẽ không cưới muội, huynh cũng sẽ không cho họ gả muội đi trừ phi muội bằng lòng. Huynh sẽ chăm sóc muội hết quãng đời còn lại!
- Tại sao huynh vẫn không muốn cưới muội?- Hạ Tử Anh tuy có an lòng nhưng vẫn một mực muốn biết câu trả lời.- Hay do hoàng hậu không thích muội?
- Không phải đâu! Muội vẫn chưa hiểu chuyện, muội trưởng thành hơn chút nữa, huynh sẽ nói uội biết! Huynh dẫn muội đến nơi này…
Hạ Tử Anh yếu ớt gật đầu. Chàng bế nàng trên tay. Ngự y nói, bệnh của nàng là tâm bệnh. Nàng chỉ giữ nỗi buồn quanh mình, không cho phép mình vui vẻ thế nên cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Chàng đã đi tìm hết hoàng cung, rốt cuộc cũng tìm ra một nơi thanh tĩnh, không có người lui tới. Hơn nữa, nơi đây không khí trong lành, cảnh vật lại xinh đẹp, rất thích hợp để chữa trị cho nàng. Hạ Tử Anh tròn mắt nhìn xung quanh. Nàng bảo thả nàng xuống. Nàng vui vẻ chạy đến cạnh hồ đưa tay chạm lấy dòng nước mát rượi. Hạ Tử Phong thấy lòng mình cũng vui vẻ hơn đôi chút.
Đột nhiên có một con rắn trên cành cây cao rơi xuống, lại còn là rắn độc. Hạ Tử Phong định giết chết thì Hạ Tử Anh ngăn lại, nàng còn đưa tay chạm vào nó kiểu như nâng niu báu vật làm chàng lo muốn chết. Nhưng con rắn ấy chỉ ngoan ngoãn nằm trên bàn tay nhỏ của nàng.
- Rắn nhỏ, ba mẹ của ngươi ở đâu? Trên cành cao kia sao?
- Rắn không sống theo đàn Tử Anh à!- Chàng lên tiếng nhắc nhở.
- Vậy muội nuôi nó được chứ?- Tử Anh khóe môi nở nụ cười. Con rắn bé tí có màu sắc xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, nàng muốn nuôi nó.
- Nhưng nó là rắn độc, nó sẽ cắn…
- Không, nó không phải rắn độc. Nếu không nó đã cắn muội chết rồi!- Hạ Tử Anh không nghe, cắt ngang câu nói của chàng. Thấy ý định của nàng kiên quyết như thế, chàng cũng không cản. Chàng hàng ngày vẫn đêm thuốc giải độc rắn theo bên cạnh phòng bất trắc nhưng hơn 1 tuần trôi qua, con rắn vẫn rất ngoan ngoãn.
Bệnh của Hạ Tử Anh thuyên giảm, nàng thường xuyên đến múa trong lúc chàng đàn, nàng cười nhiều hơn trước. Nàng gọi con rắn là Thạch Đào, từ khi có nó làm bạn, nàng cũng ít tủi thân hơn.
Thái Duy Quân nhiều lần đến tìm nàng nhưng không gặp, trong lòng sinh lo nhiều chuyện. 1 năm trôi qua, bệnh của Hạ Tử Anh gần như khỏi hẳn, nàng cũng không gặp Thái Duy Quân lấy một lần. Có lẽ nàng vẫn nhớ những lời nói như dao đâm vào tim của hắn, nàng và ca ca sẽ không bao giờ có kết quả, nàng vẫn luôn là cái gai trong mắt hoàng hậu, quá si mê ca ca chỉ chuốc họa vào thân. Nàng không muốn nghe, không muốn hiểu!
Thái Duy Quân tình cờ đi ngang phòng nàng, Hạ Tử Anh đang vẽ tranh. Thấy vậy hắn gõ cửa vài cái rồi đi vào. Nàng nhìn hắn, đắn đo không biết nói gì hơn lại tiếp tục vẽ tranh.
- Muội vẫn còn giận ta à?
- Chuyện cũng đã qua, nhất thiết gì phải để trong lòng. Huynh cũng xin lỗi ta rồi!- Hạ Tử Anh ngừng tay vài giây rồi tiếp tục vẽ.
- Nghe muội nói như vậy ta yên tâm rồi!
- Ca ca vẫn quan tâm ta, tuy ca ca không cưới ta nhưng huynh ấy sẽ mãi che chở cho ta!- Hạ Tử Anh khẽ nở nụ cười. Lòng đố kỵ của hắn lại trỗi dậy, hắn đã biết bao lần nhắc nhở cô nhưng sao cô lại không chịu hiểu. Hắn nắm chặt tay thành đấm, đôi mắt đăm đăm nhìn cô.
- Muội có biết tại sao hắn không cưới muội không?
- Ta…- Nàng ngẩng đầu lên, tuy nàng muốn biết nhưng không cần thiết tốt nhất nên từ chính miệng ca ca nói ra.- không muốn biết!
- Muội không muốn biết cũng phải nghe. Hắn là huynh muội cùng huyết thống với muội, sẽ là loạn luân. Đến ngày muội phải gả cho Lạc Bình Thiên hắn cũng không ngu ngốc cứu muội đâu. Do muội thân mang bệnh tật nên hắn cố chữa uội, không thì khó có thể củng cố lại giao ban 2 nước. Tử Anh, những gì cần nói ta đã nói, những gì cần khuyên ta đã khuyên. Nghe hay không là ở muội!
- TA KHÔNG MUỐN NGHE!- Hạ Tử Anh gạt chén mực trên bàn làm mực vươn vãi khắp sàn. Nàng hét toáng lên, lấy 2 tay che tai lại lắc đầu nguầy nguậy. Nàng cũng biết rõ, chỉ là không muốn hiểu.- Huynh là người xấu, đi khỏi đây ngay! Đi đi!
- Tử Anh, bình tĩnh lại!- Hắn dịu giọng lại đi đến nắm lấy tay nàng. Tử Anh gạt ra, răng cắn vào môi đến bật máu.
- Nếu huynh còn không đi ta sẽ cắn lưỡi tự tử! Mau đi khỏi đây đi!- Nàng khóc nức nở lên. Đây là lần đầu hắn thấy nàng khóc, chắc những lời hắn vừa nói làm thương tổn nàng nhiều lắm.
Hạ Tử Phong đúng lúc đi vào, chàng chạy đến, thanh kiếm kê vào cổ Thái Duy Quân. Chàng cũng chưa thấy nàng kích động như lần này, tên đó đã làm gì nàng???
- Ta giết ngươi!- Thanh kiếm vung lên, Hạ Tử Anh lắc đầu, nắm chặt tay chàng:
- Đừng! Bảo huynh ấy đi đi, muội không muốn nhìn thấy huynh ấy nữa!
Thái Duy Quân cầm lấy thanh kiếm đưa vào cổ mình:
- Giết đi! Thoát cũng chẳng được!
- Lần này ta tha ngươi một mạng, nếu ta gặp lại ngươi lần nữa, ta sẽ giết chết ngươi! Cút khỏi hoàng cung!- Hạ Tử Phong thu kiếm ôm lấy Hạ Tử Anh. Nàng vẫn mải miết khóc, người run lên bần bật.
- Hạ Tử Anh, muội hãy nhớ, tên nam nhân kia chỉ có thể mang lại đau khổ uội!- Đó là câu nói cuối cùng của hắn để lại. Hắn bắt đầu phiêu bạc giang hồ, không ai có thể tìm ra tung tích của hắn nữa. . .
Thì ra họ yêu nhau thật lòng nhưng họ lại là anh em. Tú Anh nặn ra nụ cười cứng đờ. Hạ Tử Phong vuốt tóc nàng:
- Muội đừng lo, đã qua cả rồi! Huynh nhất định bảo vệ muội!
- Ca ca, ta có chuyện này muốn thú thật với huynh…- Ta không phải Hạ Tử Anh. Tú Anh quyết định nói ra điều này, cô không muốn mãi mãi sống dưới cái bóng của Hạ Tử Anh, lừa gạt người mình yêu. Yêu không có nghĩa phải được đáp lại, đau khổ nhất là khi biết người mình yêu chỉ xem mình như cái bóng. Đó không phải là tình yêu, là sự toan tính ích kỷ.
- Muội không cần nói lúc này! Muội mệt rồi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cháo uội!- Hạ Tử Phong nói xong thì vui vẻ rời khỏi phòng. Tú Anh định níu chàng lại nói cho rõ, dây dưa chi bằng dứt khoác. Nếu chàng hận, cứ cho chàng hận. Cô rốt cuộc thì không muốn sống nữa rồi. Dẫu biết mình sẽ bị kẹt mãi ở nơi này nhưng vẫn cố chấp muốn nói cho huynh ấy biết. Ít ra trước khi chết, huynh ấy sẽ biết người cùng chia sẻ vui buồn những ngày qua là cô. Thạch Đào từ đâu bò ra, quát lớn:
- Ngươi định nói mình không phải mẫu thân của ta ư?
- Thôi bỏ đi, rốt cuộc thì ta cũng có đủ dũng cảm đâu!- Tú Anh trở người, nước mắt cứ đong đầy trong hốc mắt nhưng không chảy ra.
- Ngươi còn gia đình, cũng phải sống cho gia đình chứ!- Thạch Đào quở trách, nó không có gia đình, cô thì khác, sao có thể dễ dàng buông xuôi sự sống?
- Ta đã yêu huynh ấy mất rồi! Huynh ấy xem ta là Hạ Tử Anh…
- Thì sao? Nếu cô không phải mẫu thân của ta, phụ thân có đối xử tốt với ngươi hay không?- Thạch Đào uốn éo tức giận. Nó nói đúng, huynh ấy đối xử tốt với cô cũng là do cô mang cái tên Hạ Tử Anh. Nghe nó nói, cô càng quyết tâm để mình nói ra hơn. Cô không trả lời, đôi mi mệt nhọc nhíu chặt lại. . .
- Ta đã trở lại đây!- Hắc Huyết vo ve bay vào phòng cô. Thạch Đào ngáp dài không quan tâm. Do tiếng nói của nó quá lớn, Tú Anh giật mình tỉnh giấc.
- Ngươi im lặng tí có được không!- Cô hạ giọng nhắc nhở. Nó bay lòng vòng trong phòng rồi đậu trên tay cô.
- Biết ta đã đến đâu không?
- Đến đâu?- Thạch Đào hỏi.
- Lưu Phong quốc! Ha ha, biết được nhiều bí mật cho cô, cho ta xin tí máu!- Nó vui vẻ thưởng thức vị máu ngon nhất từ trước đến giờ. Hôm ấy đến biên giới của 2 nước, nó nghe thấy 2 nữ nhân nói về chuyện thành hôn của cô nên không từ mà biệt mà sang Lưu Phong điều tra.
- Cô nương tỉnh rồi à?- Cô gái hôm ấy 2 người cứu mang bát cháo đi vào. Tú Anh gượng dậy gật đầu. Cô ấy nở nụ cười xinh đẹp:
- Cô ăn tí cháo rồi nghỉ ngơi tiếp nhé!
- Cảm ơn!- Tú Anh hạ giọng. Người con gái kia quay bước đi.
- Cô ta là ai?- Hắc Huyết hỏi cô. Tú Anh lên tiếng:
- Là cô gái ta và ca ca tình cờ cứu được!
- Quái lạ! Ấn kí trên trán cô ta có nét giống với ấn kí của Tần Tuyết!
- Ngươi nói sao?- Tú Anh nhíu mày nhìn bát cháo.
- Nhưng có điều, ấn kí của cô ta thừa 1 nét, tại sao nhỉ?- Hắc Huyết đậu trên chậu hoa gần đó. Cánh hoa rung rung, làm nó đứng không vững bay lại chỗ cũ.
- Chuyện đó thì có sao?- Cô hỏi lại.
- Tần Tuyết kêu người giết cô đó! Đồ ngốc!- Hắc Huyết mắng 1 tiếng.
- Chuyện này… ta đã làm gì cô ta?
- Đây gọi là thâm cung nội chiến! Toàn bộ phi tần được Lạc Bình Thiên sắc phong đều bị đầu độc mà chết!
- Đầu độc???- Tú Anh nhìn bát cháo, cầm muỗng cho 1 ít vào chân chậu hoa. Cánh hoa đang rung lúc nãy lập tức héo úa đi. Thạch Đào, Hắc Huyết hít một hơi thật sâu, thật rồi, đến thật rồi! Tú Anh ngồi phịch xuống giường, tí nữa là mất mạng. Được lắm!
- Viên cô nương!- Tú Anh gõ nhẹ cửa phòng của cô nương ấy. Viên Thanh Nhi đang thêu tấm tranh trên tay nói nhỏ sự cho phép:” Vào đi!”
- Khuya rồi, cô tìm ta có chuyện gì không?
- Không, chỉ là ta nhớ cô vừa khỏe lại, cháo trong bếp vẫn còn, ta làm thêm trứng gà cho cô tẩm bổ!- Tú Anh mỉm cười. Viên Thanh Nhi đảo mắt suy nghĩ rồi nói.
- Đa tạ, nhưng ta không có thói quen ăn tối!
- Ta đã đích thân xuống bếp làm, cô thật không nể mặt ta! Ăn đi!- Tú Anh đẩy bát vào cùng đĩa trứng sang. Viên Thanh Nhi bị lâm vào thế bí, đôi mắt dao động mạnh. Cô ta miễn cưỡng gắp miếng trứng lên ăn.
- Còn cháo nữa!
Bàn tay Viên Thanh Nhi run run cầm muỗng cháo nhấp môi, định bụng sẽ uống thuốc giải ngay. Đã gian mà còn không ngoan. Tú Anh ngữ khí nhẹ nhàng nhưng cũng như nhắc nhở:
- Cô đừng lo, không phải cháo cô nấu cho ta ban nãy, cô đừng sợ nguội hay tanh. Ta đã nấu bát khác cho cô. À, mà từ nay cứ để ta đích thân xuống bếp nấu nướng, ta không thích người khác nấu ình, nhất là nêm gia vị lạ vào…
- Ta… biết rồi!- Viên Thanh Nhi gục đầu. Đầu lưỡi vừa nếm miếng cháo đã rát buốt, đắng ngắt như bị thiêu đốt. Đây rõ ràng là loại độc khác, không phải độc lúc nãy. Tú Anh không ngu ngốc đến nỗi đưa thuốc độc tặng thêm chai thuốc giải mà dùng lại bát cháo lúc nãy. Đây chỉ mới là cảnh cáo mà thôi.
Tú Anh cũng không vội rời đi, cứ nán lại. Mồ hôi trên trán ả rịn ra, đôi môi chuyển màu khô khốc.
- Thôi, ta về phòng, ngủ ngon!- Tú Anh quay đầu đi thẳng, Thạch Đào và Hắc Huyết thán phục vô cùng, chuyện như thế cô cũng có thể nghĩ ra được.
Viên Thanh Nhi gục trên nền đất, cổ họng nóng buốt như có lửa thêu đốt. *Cạch*
- Viên Thanh Nhi, muội…- Thái Duy Quân đẩy cửa phòng cô vào.
- Hạ Tử Anh… độc… muội…- Cô ta khổ sở nói không nên lời.
- Đây là loại độc nhẹ, chỉ làm người ta mất đi khả năng nói chuyện 12 canh giờ. Sao Hạ Tử Anh lại hạ độc muội?- Thái Duy Quân đỡ người Viên Thanh Nhi lên, cô ả lắc đầu. Thái Duy Quân biết rõ, Hạ Tử Anh tuy có thay đổi nhưng không thể ra tay độc ác như thế được. Hắn đỡ Viên Thanh Nhi lên giường, còn mình ngồi cạnh chiếc bàn ở giữa gian phòng.
Thái Duy Quân tình cờ gặp Viên Thanh Nhi trong một lần lừa gạt tại Loan Thanh lâu. Cô mang vẻ đẹp buồn bả, rất giống… Hạ Tử Anh. Lúc bấy giờ, Viên Thanh Nhi chỉ vừa bị bán vào lầu xanh, cha mẹ đều đã chết. Cô không tiếp hắn, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh châm rượu. Nhìn cô, hắn lại nghĩ ngay đến Hạ Tử Anh, trong lòng không muốn cướp ngân lượng. Thái Duy Quân nâng chén rượu lên hỏi:
- Trên đời này, nữ nhân thích nam nhân như thế nào hả?
- Ta không biết!
- Ta cũng không biết! Nếu ta đối xử tốt với cô, cô có động lòng không?- Lúc này hắn đã ngà ngà say.
- Ta… ta chỉ muốn một gia đình!
- Được lắm, vậy cứ gọi ta là ca ca!
- Thật ra…
- Thú thật, ta vào đây cũng chỉ để cướp ngân lượng, nhưng thấy cô, ta lại thấy nhớ đến người ta yêu. Xinh đẹp hơn cô, cũng tài giỏi hơn cô nhưng còn đáng thương hơn cả cô. Sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ hạnh phúc!
Câu nói chưa kịp phát ra cổ họng của Viên Thanh Nhi bị chặn lại. Thật ra… ta muốn một đức lang quân diện mạo giống ngươi, phóng túng nhưng không đểu cán giống ngươi… Cứ thế, ngày nào hắn cũng lui tới đây trò chuyện cùng cô. Là hắn đáng thương, cô đáng thương hay người hắn yêu đáng thương hơn?
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 19