Chương 20: Dày vò. . .
Đây là lần cuối cùng cô gọi tên chàng: ” Hạ… Tử… Phong!”
————————————————————————————————————-
” Tình là chi hỡi thế gian, câu thề sinh tử đa mang một đời…”
Đám lửa đã tắt. Tú Anh vẫn tựa vào vai của Thái Duy Quân mệt mỏi. Có lẽ hắn đã thức suốt đêm qua. Đêm đã tàn, ánh sáng chiếu đến nhưng quá lạnh lẽo. Khắp người cô đau nhức đến tê liệt.
- Chúng ta đi thôi!- Thái Duy Quân nói. Tú Anh gật đầu, cố gắng đứng dậy. Thạch Đào rúc đầu trong người Tú Anh:
- Hắn cũng không xấu lắm!
Cả 2 cùng đi, Tú Anh chỉ tựa vào người hắn mà di chuyển, chân tay không còn là của mình nữa rồi, chỉ còn một cảm giác rét buốt thấu tâm can, là do cơ thể sắp chết chăng?
- Tử Anh… Tú Anh, muội có muốn thành thân với Lạc Bình Thiên không?
- Không muốn thì có thể thay đổi sao?- Thành thân, sau 100 ngày cô cũng sẽ chết, không thành thân, ngoài cô ra còn cả bá tánh Thiên Xuân phải chết thảm.
- Ta sẽ đưa muội đến 1 nơi thần không biết, quỷ không hay mà sống, sẽ không ai tìm ra muội!
- Đa tạ nhưng ta… sau 100 ngày sẽ chết. Ta đã nói chuyện ta không phải Hạ Tử Anh cho Hạ Tử Phong nghe, ta đã không còn cơ hội sống nữa rồi!- Tú Anh ho lên mấy tiếng, khóe miệng chảy ra vệt máu, cô nhanh chóng lấy tay mình lau đi!
- Tại sao…- Thái Duy Quân ngạc nhiên nhìn cô. Biết rằng nói ra mình sẽ chết tại sao còn nói ra? Tình yêu quan trọng hơn mạng sống của bản thân hay sao? Thái Duy Quân ôm cô vào lòng. Tú Anh không đẩy ra vì bây giờ, hơi thở đối với cô cũng khó khăn.
Tú Anh miên man thiếp đi, tại sao cô lại bị cuốn vào chuyện này? Cô chỉ ước rằng, mình chưa bao giờ gặp Hạ Tử Phong.
————————————————————————————————————-
- Tử Anh, Tử Anh…- Hạ Tử Phong lang thang trong rừng, gọi tên Hạ Tử Anh. Chàng không tin vào những chuyện hoang đường này, làm gì có chuyện kiếp trước hay kiếp sau. Lúc nãy chàng với nghĩ thông, Tú Anh làm sao có thể giết Viên Thanh Nhi trong khi thanh kiếm của mình không hề dính máu. Ở góc phòng có lọ thuốc bị vỡ, đó là loại độc nhẹ không gây chết người. Muội ấy có thể chối tội nhưng không hề muốn giải thích, tại sao vậy?
Thái Duy Quân cùng lúc bế Tú Anh đi đến, thấy Hạ Tử Phong thì nấp vào sau cây. Đợi chàng đi khỏi, hắn mới rời khỏi đó.
- Ta đã nói với nàng rồi, Hạ Tử Phong chỉ có thể làm nàng đau khổ! Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng!
Từng dòng kí ức đẹp đẽ lại chảy về trong tâm trí, khóe môi Tú Anh yếu ớt cong lên, dòng nước mắt theo đó lăn dài trên má. Những ngày tháng hạnh phúc đó đã qua rồi, mãi mãi không thể trở lại. Cô muốn mãi mãi chìm trong cơn mộng này. Không thoát ra cũng được, không tỉnh lại cũng được chỉ cần hanh phúc không tan trong phút chốc.
Thái Duy Quân bế cô đi không ngừng nghỉ về phía kinh thành, chỉ mong nhanh chóng trị thương cho cô. Mấy hôm nay, Tú Anh không ăn uống gì, cũng không thèm nói chuyện. Cơ hồ cô gái tràn đầy sức sống cách đây vài hôm đã không còn nữa, cô lại trở về 1 Hạ Tử Anh vô hồn u uất! (Hình như Hạ Tử Anh bị tự kỉ >.