Chương 27: Kí ức bỉ ngạn hoa. . .
Gió nổi lên, những ngày cuối đông trở lại, tuyết rơi trắng xóa, lạnh lẽo, đang lẽ hôm nay đã mùng 3, tuyết vẫn cứ rơi dày đặt.
———————————————————————————————————
Hạ Tử Phong mặc vết thương của mình chưa khỏi, chàng xuất cung, không mang theo quân lính, chỉ có 1 mình phi nhanh thoăn thoắt trên yên ngựa.
Tú Anh chẳng biết mình đã đi bao lâu, đã đến bao xa, chỉ biết cơ thể mệt nhoài dần kiệt sức. Đến tối, cô cùng Viên Hiên Quan nghỉ lại 1 khách điếm. Người dân xung quanh đã đồn đại chuyện yêu tinh hút máu người, là mãn xà tinh. Tú Anh nhíu mày hơi âu lo, hỏi người tiểu nhị.
- Chuyện họ đang nói đến có phải là có 1 con rắn có sọc đỏ trên đầu không?
- Đúng vậy cô nương! Nhất định cô phải cẩn thận!- Tên tiểu nhị dẫn 2 người đến nhận phòng nhắc nhở. Tú Anh siết tay, trong lòng lo lắng:” Thạch Đào!”
Thạch Đào đẩy cửa khách điếm vào, mưa gió bên ngoài cuồn cuộn. Ánh mắt nó hiện lên tia đỏ chết chóc, tuy nhiên, hiện thân chỉ là 1 đứa trẻ tuấn tú. Tú Anh quay đầu lại, đưa tay chắn trước Viên Hiên Quan. Thạch Đào phòng nhanh như gió đến định đưa bàn tay đầy vuốt nhọn bóp cổ Viên Hiên Quan thì dừng lại.
- Tú Anh! Có phải những người xung quanh đều làm cô đau khổ phải không? Ta sẽ giết hết tất cả!
- Không phải, là ta tự hại ta, không phải vì bất cứ ai!- Tú Anh lắc đầu. Đưa tay sờ soạng phía trước định nắm lấy tay Thạch Đào nhưng căn bản không được. Mọi người trong khách điếm chạy toán loạn, nhanh chóng chỉ còn lại 3 người. Thạch Đào đưa tay sờ mặt cô:
- Cô không nhìn thấy nữa sao?
Tú Anh không đáp, đôi mắt xinh đẹp bây giờ hoàn toàn vô hồn. Thạch Đào hét lên 1 tiếng long trời lở đất, Viên Hiên Quan ôm chặt lấy cô, tránh những mãnh vỡ của những bình rượu trên kệ.
-THẠCH ĐÀO! NGƯƠI LÀM NHỮNG CHUYỆN NÀY RỐT CUỘC LÀ VÌ AI? VÌ TA Ư? TA KHÔNG CẦN!- Tú Anh hét lên trong giận dữ.- Lúc Thiên Xuân khởi chiến ngươi có biết ta đã đau lòng biết bao nhiêu không? Hạ Tử Phong biến ta thành tội đồ, cả ngươi cũng muốn người đời hận ta hay sao? Thạch Đào ta xin ngươi, đừng làm những chuyện điên rồ này nữa được không? Ngươi đang trách ta kiếp này quá sung sướng, bắt ta phải day dứt tới chết sao?- Tú Anh ngồi phịch xuống mệt mỏi, cổ họng đau rát, hốc mắt không rơi nổi 1 giọt nữa mắt nào nữa. Muốn khóc cũng không được.- Ta không cần bất kỳ ai thương hại mình, ta chỉ cần 1 người hiểu ta. Ngươi là người luôn sát cánh bên cạnh ta, lẽ nào ngươi cũng không hiểu. Ngươi biến thành yêu tinh, ta là người có lỗi. Hắc Huyết làm linh vật dẫn đường nên phải chết, ngươi nghĩ ta không biết hay sao? Bao nhiêu mạng sống của Lưu Phong, Thiên Xuân đã rơi vào tay ta? Mạng sống của 1 người trên vạn người ư? Không thể nào. Thế gian này đâu chỉ có mình ta chứ!
- Tú Anh, ta sai rồi.- Thạch Đào ôm chầm lấy cô, tựa đầu vào hõm vai xương xương.- Ta cho cô 1 ước nguyện, cô hãy ước đi. Ta sẽ thực hiện.
- Ta không có điều gì để ước!- Tú Anh lắc đầu. Mọi thứ đã quá đủ rồi.
- Vậy ta sẽ thay cô quyết định!- Thạch Đào đứng dậy quay người đi, thời gian của cô không còn lại nhiều, nếu không nhanh chóng thực hiện, có lẽ cô chết cũng không an lòng.
- Ngày mốt là tết rồi!- Hiên Viên Quan đi cùng cô nói.
- Khí trời đã ấm hơn nhiều.- Tú Anh nở nụ cười, ngây ngô lạ thường. Hiên Viên Quan đau lòng nắm tay cô bước tiếp. Tóc cô đã bạc trắng, mặt còn hằn lên nhiều nếp nhăn. Quả thật không còn nhận ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là ai nữa.
Chốc lát, họ đến Vinh Thuỳ. Vinh Thuỳ bao phủ một màu trắng tang tốc. Có lẽ do là vùng biên giới giữa Thiên Xuân và Lưu Phong chịu ảnh hưởng lớn nhất của cuộc chiến vừa qua. Mấy đứa trẻ trong làng vô ưu, vô sầu đùa giỡn với nhau. 1 đứa va vào cô.
- Xin lỗi bà bà, bà có sao không?
- Bà bà? Ta già lắm sao?- Tú Anh đưa tay lên sờ mặt mình. Không nhìn thấy không có nghĩa là không có cảm giác, mấy ngày nay, cô nghe rõ giọng nói mình thay đổi, cử động cũng không được linh hoạt cứ như 1 người già vậy. Viên Hiên Quan ra hiệu cho đứa bé, cậu nhíu mày lắc đầu, con bé đáp lại:
- Không có ạ!
Đúng là lời nói dối của trẻ con. Tú Anh cười nhạt xoa đầu con bé:
- Con tên gì?
- Tiểu Như ạ!
- Tiểu Như ngoan, con có nhận ra ta là ai không?- Tú Anh dịu dàng hỏi nó. Con bé nghiêng đầu quan sát thật lâu vẫn không nhìn ra:
- Chúng ta… từng gặp nhau sao?
- Con bé này, không nhận ra vi sư sao?- Tú Anh nhẫn nại nhắc lại.
- Người là Tú Anh?- Con bé ngạc nhiên.
- Đúng vậy!- Tú Anh gật đầu mừng rỡ. Tiểu Như bối rối kéo cô và Hiên Viên ra chỗ vắng hơn nói:
- Vi sư, người mau trốn đi. Thái hậu ra lệnh nếu tìm thấy người sẽ giết không tha! Những người đủ tuổi tầm quân ở đây đều bị thương tật, thậm chí có người chết, ai ai cũng đổ lỗi cho người. Tốt nhất người nên chạy đi!
- Vậy sao… Ta đến đây là để tạ lỗi với mọi người. Sống hay chết đối với ta đều không quan trọng!- Tú Anh cười cứng ngắt.- Dẫn ta đến gặp nghĩa mẫu của ta…
- Mặc Băng và nghĩa đệ của người đã thành thân rồi, lão bà bà vẫn khỏe. Tú Anh, người nhất định không được nói ra mình là ai…- Tiểu Như tuy nhỏ nhưng lại thông minh, lanh lợi, con bé rất hiểu chuyện. Tú Anh miễn cưỡng gật đầu. Viên Hiên Quan nắm chặt tay cô đi sau Tiểu Như.
Vẫn là ngôi nhà lụp xụp ấy. Tú Anh hít 1 hơi thật sâu, tuy cô không thể nhìn thấy được nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tư vị thân quen. Vẫn còn nguyên vẹn, rất mới. Cô mỉm cười nhớ lúc Hạ tử Phong cùng trèo lên mái nhà ngồi hàn thuyên, quả thật rất vui vẻ. Hạ Tử Phong lũ ấy chưa đối xử lạnh nhạt cùng cô, cho cô niềm hi vọng rất lớn về thứ tình cảm đầu đời. Trớ trêu thay, người con gái chưa từng yêu ai lại rung động ngay từ lúc mới gặp người. Nhưng rồi mọi thứ đều vụt tắt. Lúc này cô mới nhận ra, mình hi sinh quá nhiều trong khi chẳng nhận lại bao nhiêu. Viên Hiên Quan đưa cô đến ngời trên chiếc ghế trong sân. Từ trong nhà, 1 bà lão chống gậy đi ra. Nghe tiếng gậy lộp cộp, Tú Anh gọi khẽ:
- Mẹ!
Bà sững người lại. Trong đầu mường tượng đến hình ảnh người con gái xinh đẹp bà vẫn thường nghĩ, vừa mừng vừa tủi đi ngay đến cạnh cô.
- Tú Anh!
- Đúng là mẹ rồi!- Tú Anh mỉm cười nắm lấy bàn tay bà, vui sướng khôn ngừng. Bà ngồi xuống cạnh cô, lắc đầu:
- Tú Anh, sao con trở về nơi này? Đi đâu được thì cứ đi, bây giờ thế sự đã khác, đừng vì bà lão này mà nguy hại đến tính mạng.
-Mẹ, con gái đến đây là để từ biệt mẹ!- Tú Anh siết chặt tay bà như thể muốn nắm lấy mãi chẳng buông.
- Con gái ngốc, cần gì phải làm như thế?
- Lúc này, con chỉ có mẹ là người thân, không tìm đến mẹ thì con cũng chẳng biết phải đi đâu nữa!
- Chẳng lẽ hoàng thượng cũng không giúp con?- Bà ngạc nhiên hỏi lại.
- Mẹ, Hạ Tử Phong huynh ấy đã có thê tử, là 1 người tài sắc vẹn toàn lại rất độ lượng, Hoàng Uyên cô ấy đã là hoàng hậu. Con thì có là gì chứ? Cung cấm có hơn 3000 giai nhân mỹ nữ, Tú Anh con có là gì? Hơn nữa, bây giờ dung nhan con đã không còn như trước, là 1 kẻ mù lòa, chỉ có thể liên lụy người khác. Thái hậu nói đúng, con chính là yêu nghiệt!- Tú Anh buồn rầu nói, hốc mắt vẫn trống không, cô đã quá quen với việc bị mọi người trong Thiên Xuân gọi là yêu nghiệt. Cô bây giờ cũng xem như đã bị quả báo.
- Tú Anh!- Bà nghe xong chỉ có thể ôm cô vào lòng, nước mắt tuôn rơi. Tuy dung mạo theo lời nói của cô đã thay đổi nhưng hình ảnh cô gái xinh đẹp với tấm lòng tốt bụng vẫn hiện hữu trong lòng bà.
- Mẹ, cho con cùng người bạn này ở lại hai hôm, chúng con sẽ… sẽ… rời đi!- Cô vẫn không muốn cho bà biết rằng mình sẽ chết, bà sẽ đau lòng. Bà gật đầu, dẫn cô vào nhà. . .
Tú Anh ngồi trong sân gảy 1 đoạn nhạc thê lương như xé toạc cõi lòng của người nghe. Mái tóc bạc trắng bay nhẹ trong gió, cô vẫn luôn huyền ảo, xinh đẹp như thế trong mắt Viên Hiên Quan. Khúc nhạc kết thúc, dây đàn bị đứt cứa vào tay cô chảy máu. Viên Hiên Quan lo lắng cầm lấy tay cô. Tú Anh lắc đầu:” Không sao!”
Đã 1 hôm trôi qua, chỉ có Bối Tiểu Như, Khánh Lâm, Mặc Băng, Phương lão gia cùng nghĩa mẫu biết sự tồn tại của cô trong căn nhà này. Tú Anh yếu hơn nhiều, đi cũng phải có người dìu, cả ngày không ăn, không ngủ chỉ đàn mấy khúc nhạc, cô nói Hạ Tử Phong thích khúc nhạc này, đã dạy cho cô nhưng đàn mãi vẫn không ra cái thần trong khúc nhạc. Cô phải dành thời gian luyện tập. Cô thường hay len lén mở chiếc hộp gỗ trong tai nải ra, sờ soạng vào lòng hộp rồi đóng lại. Cô như người mất hồn, không cười không nói nữa mà chỉ im lặng.
12 canh giờ nữa cô sẽ hồn phi phách tán, cô vẫn thấy thiếu sót, trong lòng trống rỗng không rõ nguyên nhân. Cô đang ngồi trên giường, đột nhiên binh lính ập tới. Viên Hiên Quan chạy vào nhà chắn giữa cô và đám người:
- Các người tìm ai?
- Là Trần Tú Anh, tử tù đã trốn thoát.
- Ở đây không có ai tên Trần Tú Anh cả!
- Ta tin ngươi sao? Tránh ra!- 1 tên binh lính cầm quyền ra lệnh ấy tên phía sau giữ Viên Hiên Quan lại, bắt lấy cô. Tú Anh nhắm mắt, vậy là cô vẫn phải chết trong tay người Thiên Xuân.
- Thả cô ta ra!- Viên Hiên Quan hét lên làm Khánh Lâm cùng mẹ mình chạy ra nhưng binh lính quá đông chẳng làm gì được.
- Hạ Tử Phong, thiếp xin lỗi!- Hoàng Uyên nhắm mắt, trong tay cầm miếng ngọc bội chàng làm rơi quăng đi thật xa. . .
Tú Anh bị treo lên, cô không hoảng hốt, vẫn cứ bình tĩnh như thế. Xung quanh ai ai cũng vô tình họ còn mắng cô là yêu quái, chết rất đáng đời. Quân lính châm lửa, lửa bốc cháy lớn, khói bụi mù trời. Tú Anh cảm nhận sức nóng đang từ từ thiêu đốt bản thân. Phương lão gia chạy đến hết lời van xin:
- Các người không nghĩ tình cũng phải nghĩ nghĩa, lúc trước là ai đã cứu sống các người?
- Vậy ông có nghĩ, những người dân tại Vinh Thùy vì ai mà chết?- Đám người Vinh Thùy nhao nhao lên.
- Phương lão gia, ta rất biết ơn ông. Ta chết là đáng đời!- Tú Anh nở nụ cười thê lương. Trời đột nhiên kéo mây đen, gió thổi ù ù, mấy đám lửa bay ra xa, béng vào nhà dân làng cháy rụi…
- Đúng là yêu quái mà!- Bọn họ chạy đôn chạy đáo dập lửa. Lửa cháy mỗi lúc 1 lớn, chiếc váy cô mặc bị cháy đến tà, đôi chân bị thiêu đốt đau đớn. Trời đổ mưa. Mưa ầm ầm dữ dội. Mưa suốt 2 canh giờ, lửa đã bị dập tắt hoàn toàn. Viên Hiên Quan chạy lên đỡ cô, Tú Anh đã ngất xỉu. . .
- Tú Anh, muội tỉnh dậy đi!- Tú Anh mơ hồ nghe được giọng nói của Hạ Tử Phong, mở mắt, đáng tiếc phía trước chỉ còn 1 màu đen.
- Tử Phong, là chàng ư?- 1 bàn tay khỏe mạnh siết lấy tay cô, Tú Anh nở nụ cười.
- Đúng vậy! Chính là ta. Đã để muội chịu vất vả!- Hạ Tử Phong khẽ vuốt tóc cô. Tú Anh nở nụ cười, khóe mắt rơi 1 giọt nước mắt. Thời khắc cuối cùng trong đời người, cô cũng được chết trong vòng tay của người mình yêu.
- Trời đã vào xuân rồi đúng chứ?- Tú Anh siết lấy tay ca ca khẽ hỏi. Hạ Tử Phong ừ nhẹ.- Huynh dẫn muội ra ngoài có được không?- Tú Anh vui vẻ, cô muốn ngửi được không khí mùa xuân cuối cùng. Thạch Đào nhìn Hạ Tử Phong gật đầu, nó biết, điều ước cuối cùng trong cuộc đời cô là có thể ở bên cạnh Hạ Tử Phong. Cho nên, nó đã đưa Hạ Tử Phong đến gặp cô.
Hạ Tử Phong kìm nén cơn đau tê dại trong lòng bế cô ra ngoài. Không khí đã ấm hơn, không còn lạnh lẽo như mấy hôm trước. Tú Anh hít 1 hơi thật sâu, cô nhẩm tính, mình chẳng còn đến 1 canh giờ. . .
- Hạ Tử Phong, thiếp hỏi chàng 1 điều, người chàng yêu là Tú Anh ta hay Hạ Tử Anh?
Bất ngờ trước câu hỏi của cô, Hạ Tử Phong im lặng. Tú Anh trông chờ câu trả lời này nhưng không nghe thấy, trong lòng chua xót không tả xiết. Cô đã biết được câu trả lời, cô chỉ là kẻ thay thế, sao có thể sánh bằng Hạ Tử Anh trong lòng chàng? Từ lúc chàng đẩy cô đi xa mình, cô đã biết mình chẳng là gì, chỉ là 1 đám cỏ dại ven đường. Tim Tú Anh nhói lên 1 đợt, cô nôn ra máu, rất nhiều. Hạ Tử Phong ôm lấy cô:
- Muội cảm thấy thế nào rồi!
- Thiếp không sao!- Tú Anh lắc đầu mỉm cười. Cô lấy bức họa luôn cất giấu trong người đưa cho Hạ Tử Phong.- Bức vẽ chưa hoàn thiện thì thiếp đã mù. Huynh có thể giúp thiếp hoàn thành bức họa này không?
Tú Anh vẽ rất đẹp, nữ nhân kia đang mỉm cười hạnh phúc nắm lấy tay nam nhân bên cạnh, ánh mắt sáng như sao trời ánh lên vẻ hạnh phúc. Hạ Tử Phong nhận ra, đây là bức chân dung giữa chàng và cô. Riêng miệng của nam nhân vẫn chưa vẽ xong. Cô muốn tự chàng vẽ thêm? Là cười hay tĩnh lặng?
- Tử Phong, chàng nhất định phải hoàn thành bức tranh này giúp thiếp. . .Thiếp còn 1 ước nguyện nữa…
- Là gì?- Giong Hạ Tử Phong hơi run run.
- Đàn 1 điệu nhạc cho thiếp nghe. . .
Trời thanh, gió lay nhẹ. Hạ Tử Phong gãy đàn, điệu nhạc đau thương. Tú Anh tựa đầu lên vai chàng, đôi mắt khép hờ. Lâu lâu cô lại nhíu mày vì đau đớn. Hạ Tử Phong vẫn hùng dũng, tuấn tú như thế chỉ tiếc là cô vừa già, vừa xấu xí lại thương tật, có vẻ không đồng điệu lắm. . .
Tú Anh thở gấp mấy hồi, nhận ra sự khác biệt, Hạ Tử Phong ôm cô vào lòng:” Muội có sao không?”
Tú Anh mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ, bàn tay lần tìm tay chàng siết chặt. Cô nhỏ nhẹ:
- Chàng giúp ta trả lời câu hỏi lúc nãy có được không?
- Ta. . .- Hạ Tử Phong vẫn ngập ngừng. Tú Anh nhíu mày lại, ho lên 1 đợt, thân thể như rã rời ra.
- Tử Phong, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta là gặp được chàng.- Tú Anh nở nụ cười, nụ cười cô vẫn xinh đẹp, thuần khiết đến vậy. Viên Hiên Quan cùng Thạch Đào không cầm được nước mắt lặng lẽ xoay đi. Tâm trạng Hạ Tử Phong lúc này rất rối bời, nếu chàng chấp nhận mình yêu cô, vậy chàng sẽ mang tội phản bội. . .
Tú Anh nhắm mắt, bàn tay siết chặt hơn như chẳng muốn buông. Chân mày cô nhíu lại thật sâu, thở gấp 2 nhịp. Bàn tay dần nới lỏng ra rơi khỏi lòng bàn tay của Hạ Tử Phong, rốt cuộc, đến cuối cùng cô vẫn không nghe được lời yêu từ miệng Hạ Tử Phong. Chàng hoảng hốt níu tay cô lại, lay mạnh mấy cái:” Tú Anh, Tú Anh! Tỉnh lại đi, ta yêu nàng, là Trần Tú Anh…” Chỉ cần sớm hơn 1 giây, có lẽ cô đang vui vẻ sang thế giới bên kia nhưng bây giờ, cô đã không thể nghe được nữa rồi. Tú Anh đã từng rất muốn nghe câu nói này. . .
Mái tóc bạc trở lại đen như dòng suối, hình hài 1 mỹ nhân lại xuất hiện, nhanh chóng tan biến thành những hạt bụi cát hoà vào không khí. Hạ Tử Phong đau đớn dằn xé bản thân, chàng khóc. Từ trước đến giờ chàng chưa khóc lần nào, bây giờ lại không thể ngăn được dòng nước mắt đắng ngắt ấy. Con người thật sự kì lạ, những thứ hiện hữu xung quanh họ không biết quý trọng, đến khi mất đi, họ mới tiếc nuối. Lúc trước, cô níu tay chàng, chàng lại đẩy cô ra xa. Đến khi chàng muốn nắm tay cô, bàn tay cô đã không thể giữ lại nữa. Hạ Tử Phong lúc trước cứ nghĩ, chàng làm vậy Tú Anh sẽ hận chàng, sẽ không vì chàng mà bỏ rơi mạng sống của mình. Nhưng không phải, ngày qua ngày, thứ tình cảm ấy lại lớn dần trong cô, đến mức cô có thể tha thứ tất cả, không thể hận chàng dù chỉ 1 giây phút ngắn ngủi. . .
- Ca ca, muội mãi mãi không rời xa huynh… Mãi mãi…- Hình ảnh Tú Anh tươi cười lại xuất hiện trong tâm trí Hạ Tử Phong, tim chàng đau như ai cắt, dày xéo thành từng mảnh nhỏ.
Gió nổi lên, những ngày cuối đông trở lại, tuyết rơi trắng xóa, lạnh lẽo, đang lẽ hôm nay đã mùng 3, sao tuyết vẫn cứ rơi dày đặt?
Hạ Tử Phong đã hoàn thành bức vẽ, nở nụ cười ngắm nhìn.
- Tú Anh, ngủ ngoan nhé! Khi mở mắt, nàng sẽ gặp lại ta. . .
Những ngày cuối đông, tuyết rơi trắng xóa, lạnh lùng, vô tình. . .
Sáng hôm sau, tuyết tan, xuân đến, bỉ ngạn nở đỏ cả cánh rừng, kí ức của người chết được cất giấu trong bỉ ngạn hoa, có lá không có hoa, có hoa không có lá, ươn ươn dở dở, đau thương, bạc phận chôn vùi dưới sắc đỏ của hoa. . .
*******
Tú Anh mở cửa, 1 người con trai rất đẹp đứng trước mặt cô. Tú Anh khoanh tay trước:
- Anh là ai vậy?
- Nguyễn Lâm Phong. Tôi đến để nhận lại chậu hoa bỉ ngạn mình đã bỏ quên!
- Anh điên à? Không có chậu bỉ ngạn nào cả!- Tú Anh đóng sầm cửa nhìn chậu hoa nhỏ đang nở đỏ rực bặm môi, 4 năm trời, uống của cô biết bao nhiêu nước, muốn đến nhận lại thì nhận sao? Mặc kệ người bên ngoài đập cửa kêu la, Tú Anh vẫn thản nhiên làm chuyện của mình, cô lại trở về con người vô tâm của lúc trước.
*******
- Nếu Thạch Đào chịu cho Tú Anh viên ngọc mình đang có. Hạ Tử Phong tặng cho cô số tuổi còn lại của kiếp này, Tú Anh sẽ sống ở thế giới của mình 60 năm nữa. Kí ức của cô về Thiên Xuân sẽ cất giấu trong chậu bỉ ngạn tại phòng cô ấy… Mọi thứ chỉ là 1 giấc mộng. . .
Sau đó, không còn ai nhìn thấy con rắn có sọc đỏ trên đầu xuất hiện để hút máu người nữa. Không có vua cai trị, Thiên Xuân dần sụp đổ, cải thiện dần đến thời đại mới. . .
Giữa giang sơn và mỹ nhân, ta đã chọn nàng. . .
————————————————–END————————————————
Truyện này là truyện đầu tiên Win viết kết thúc mở, phải trăn trở lắm mới nghĩ được cái kết, thiếu nợ mọi người tận mấy tháng trời. Xin lỗi các đọc giả nhé! Lỡ hứa sẽ có phần 2 nhưng Win không biết sẽ làm nó thế nào nên dừng ở đây, trong đầu mọi người sẽ tự có cái kết chính mình mong muốn thật hoàn hảo! Truyện tiếp theo, Win sẽ viết về chuyện tình cảm của 1 cô cảnh sát và ông trùm xã hội đen. Mời các bạn tiếp tục theo dõi “Yêu không hối tiếc” nhé! Đã có 4 chương. Cảm ơn mọi người rất nhiều!