Thiên Y Tiêu Dao

Vương cường hét ầm lên, bởi vì quá tức giận, ngũ quan cũng bị bóp méo.

“Ha ha, chỉ sợ ông không có cơ hội này”

Trần Ngao cười lạnh một tiếng, trực tiếp móc điện thoại †a, gọi một cuộc điện thoại di động.

“Mày có ý gì?” Sảc mặt Vương Cường biến sắc, trong lòng hơi run sợ một chút, có một loại dự cảm không tốt đang dâng lên. Ngôn Tình Tổng Tài

Trần Ngao không trả lời lại ông ta, mà nói với phía bên kia đầu dây đi ạ ng tiểu thư, tôi có chuyện phiền phức cần làm phiền cô một chút.”

“Ân nhân, anh có gì dặn dò cứ việc nói với tôi.” Ở bên kia đầu dây điện thoại, Lăng Phi cung kính trả lời, lần trước nếu không phải nhờ có Trần Ngao, thì cha cô đã không qua được cơn nguy hiểm.

Đừng nói chỉ là chuyện phiền phức một chút, nếu như Trần Ngao muốn làm gì đối với cô, thì cô cũng sẽ không có nửa lời từ chối.

“Chuyện là như thế này, tôi có một người bạn làm ở công trình Thành Nam của tòa nhà Kim Thành, tên là Trương Hạo, anh ấy đã bị đốc công khất nợ tiền lương hơn nửa năm nay, hiện tại bạn tôi đang cần dùng tiền gấp, còn xin Lăng tiểu thư giúp đỡ một chút.”

“Cái gì? Lại có chuyện như vậy xảy ra, ân nhân xin cứ yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Lăng Phi nói xong liền cúp điện thoại.

“Anh Hạo, anh cứ yên tâm, chuyện tiền nong đã được giải quyết xong” Trần Ngao vỗ vỗ bả vai Trương Hạo, lúc trước khi anh nhận được danh thiếp của Lăng Phi anh đã cảm thấy khá quen, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được, về sau mới nhớ ra, thì ra là tòa nhà Kim Thành, nơi lúc trước anh từng làm công nhân.

Sau khi Trần Ngao nói chuyện điện thoại xong, không khí chung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhưng sau đó một chút, Vương Cường lại cười lạnh, “Ha ha, thằng ranh con, còn muốn giả bộ, còn muốn gọi viện binh?”

“Tao nói cho mày biết, anh em của tao là quản lý của hạng mục này ở đây, mày không làm gì được tao đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ đắc chí càn rỡ của Vương Cường, vẻ mặt Trương Hạo vô cùng bất đắc dĩ, “Trần Ngao, quên đi, chuyện này...”

“Anh Hạo, anh cứ yên tâm, chỉ cần chờ lấy tiền là được. rồi” Trần Ngao cũng không giải thích dài dòng.

Vừa dứt lời, một bóng dáng chạy chậm lao đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Khi thấy rõ được người đến, vẻ mặt Vương Cường lập tức chuyển thành nịnh nọt, cười lấy lòng: “Anh Hồ, sao anh lại đến đây.

“Tên chó chết, còn không phải đều do chuyện tốt của tên chó mày gây ra à.”

Quản lý Hồ không nói dài dòng, lập tức xuất ra một cước đạp Vương Cường từ trên xe lăn ngả xuống đất, vẫn chưa hả giận nên trên miệng vẫn liên tục mắng ông ta, mảng đến nỗi Vương Cường rơi vào mờ mịt.

“Anh Hồ, anh là đang có ý gì, tôi có chỗ nào đắc tội anh?” 'Vương Cường yếu ớt nói, ông ta cùng với quản lý Hồ bình thường xưng huynh gọi đệ với nhau, quan hệ với nhau vô cùng tốt, cũng chính vì nguyên nhân này, ông ta mới ở công trường. này nhận thầu việc, vì muốn lấy lòng quản lý Hồ, bình thường ông ta tặng không ít quà cáp, thậm chí là có cả phụ nữ.

“Với tao thì mày không có đắc tội, nhưng mày lại đắc tội với người mày không nên đắc tội.” Quản lý Hồ hung ác nói, sau đó lập tức cúi người khom lưng trước mặt Trần Ngao, “Anh chính là Trần tiên sinh đúng không, là Lăng tiểu thư kêu tôi tới đây, anh yên tâm, chuyện ở đây tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏal”

“Anh Hồ, anh Hồ, lời này của anh là có ý gì?” Vương Cường khế giật mình, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

“Còn có ý gì? Trần tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của Lăng tổng, đến anh ấy mày cũng dám đắc tội, lá gan cũng quá lớn rồi” Quản lý Hồ cười lạnh nói, lời này vừa nói hết câu, trong đầu Vương Cường lập tức trống rỗng.

“Cái gì, Lăng tổng?”

Ông ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mặc dù ông ta chỉ là đốc công, nhưng cũng biết cả mảng công trường này đều thuộc về Lăng tổng, Trần Ngao lại là ân nhân cứu mạng của

Lăng tổng, vậy ông ta đắc tội với Trần Ngao chẳng phải là....

Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta xám như tro!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui