Ở huyệt đạo vừa rồi, mãng châm trong tay Lưu Nhất Thủ thậm chí cũng đã xuất hiện một đường cong kỳ quái, nếu như không phải ngân châm có tính chất không tầm thường, thậm chí còn có thể bị gãy.
Dựa vào sáu mươi năm kinh nghiệm châm cứu y học, Lưu Nhất Thủ cuối cùng đã đâm chiếc kim bạc vào huyệt Hoa Gái, nhưng do tinh thần kiệt sức quá
mức nên sắc mặt tái nhợt và suýt chút nữa đã ngất đi.
Lưu Nhất Thủ thở hổn hển hỏi: "Tiểu sư thúc, sao huyệt vị này lại cứng như: thế, hình như bên trong đang có thứ gì đó ngăn cản tôi hạ châm.”
"Hừ, mấy người vẫn một mực kiểm tra thân thể cho ông cụ nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân bệnh đúng không?"
“Đúng rồi!” Vu Viện Triều gật đầu nói: "Kể từ lúc ông cụ bắt đầu nhiễm bệnh, từ Đế Đô
đến tỉnh, vô số chuyên gia đã hội chẩn, cũng làm rất nhiều nghiên cứu nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân."
Vu Kiều Kiều kinh ngạc hỏi: đó sao?”
Cái gì, không phải mấy người nói là phế quản gì
Vu Viện Triều lắc đầu nói: "Nói như vậy chỉ là để an ủi ông cụ thôi, kỳ thật sức khỏe ông cụ không khác gì người bình thường, thậm chí còn tốt hơn, nhưng cũng không biết vì sao, ông ấy lại xuất hiện triệu chứng ho khan kịch liệt và hít thở không thông này.”
“Không có nguyên nhân bệnh là được rồi.” Vân Hiên nói: "Vấn đề của ông ấy là bị người đánh, khí kình vào cơ thể, mỗi ngày đều bị tra tấn, chỉ có người chết một lần mới có thể phá rồi lập, đánh tan
luồng khí kình ẩn giấu trong cơ thể ông ấy."
“Khí kình, bị người đánh?”
Vu Viên Triều kinh ngạc nói: "Ông cụ là người sáng lập quân khu Đông Hải, thủ lĩnh đầu tiên của tỉnh Đông Hải, lúc trước cũng là tướng quân xây dựng đất nước Đại Hạ, đường đường là trụ cột của quốc gia, sao có thể có người đánh ông ấy chứ.”
“Cái này anh phải hỏi ông ấy.”
Vân Hiên nói: "Sở dĩ vừa rồi tôi không điều trị là bởi vì bất luận trị liệu người còn sống như thế nào cũng đều sai, chỉ có khi cơ thể này tiến vào trạng thái giả chết, mới có thể khiến luồng khí kình này hiện ra."
"Hơn nữa với loại phương thức trị liệu này, quan trọng nhất chính là, trước khi người còn sống, không thể có bất kỳ tâm lý may mắn nào, nếu không giả chết thì biến thành chết thật, khi đó chính là một cỗ thi thể, cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không thể xoay chuyển được."
“Ð, cho nên anh mới nói không điều trị, làm cho ông cụ Viên cũng cho là mình sắp chết, cho nên lưồng khí kình gì đó mới có thể hiện ra.”
“Đúng vậy, cho nên tôi mới bảo Lưu Nhất Thủ dùng châm đâm huyệt, cố định khí kình trong cơ thể ông ấy hiện ra.”
“Đó là cái gì?”
Lúc này, Vu Kiều Kiều ở một bên kêu lên.
Mọi người quay đầu lại thì thấy trên ngực ông cụ Viên dường như có thứ gì đó đang dần nhô ra dưới da, cây kim bạc thậm chí còn đang di chuyển trên ngực và bụng dưới của ông ấy.
“Chính là nó!”
Vu Viên Triều tận mắt nhìn thấy, sắc mặt vô cùng khiếp sợ, lắp bắp hỏi: "Anh Vân, anh có thể trị được thứ này không?”
“Lưu Nhất Thủ nói rất đúng, trên thế giới này không ai có thể chữa khỏi bệnh
này: “Nhưng mà đó là bởi vì tôi còn chưa ra tay.”
Nói xong Vân Hiên kéo ông cụ Viên trên mặt đất lên, dùng ngón tay đấm mạnh vào ngực ông ấy.
“Phá!”
Vân Hiên hét lớn một tiếng.
Mười tám chiếc mãng châm đâm vào người ông cụ trực tiếp bắn ra và đóng đĩnh vào tường.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Từ mười tám huyệt đạo này phát ra âm thanh như bong bóng nổ, mùi tanh nồng nặc khắp phòng, mà cơ thể ông Viên cũng giống như quả bóng xì hơi chậm rãi xụi lơ xuống.
Vân Hiên đặt ông cụ lên xe lăn, phất tay thu lại long châm trên người Tào Báo, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua và đâm thẳng vào huyệt Phong Trì của ông cụ từ sau đầu.
Hơi chuyển động một chút, toàn thân ông cụ được bao phủ bởi một lớp phấn màu xanh xám.
“Được rồi!”
Vân Hiên thu hồi long châm và trực tiếp quay đầu rời đi.
“Này, anh...”
Vu Kiều Kiều chỉ vào ông cụ Viên định nói gì đó.
“Ọe!”
Ông lão ngồi trên xe lăn há miệng phun ra một vũng máu đen lớn.
"Khụ khụ, oa, thật thoải mái, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm tôi có thể thở dễ dàng như vậy!"
Trước sự hoài nghỉ của mọi người, ông Viên từ từ mở mắt ra.