Thiên Ý

Gian phòng tầng bốn này cũng rất sáng, mà nó lại khá nhỏ lên Liễu Thiên nhìn quanh một lượt là đã bao quát hết tất cả. Nhìn đi nhìn lại một lượt, hắn không thấy điểm gì bất thường, mọi thứ đều mang một vẻ cũ kỹ, các đồ vật vẫn nằm im tại chỗ mà nó vốn thuộc về.

“Chỗ này chắc không có gì ngoài đồ cổ!” Liễu Thiên liền lắc đầu rồi đi lên cầu thang.

“Tạch!” Liễu Thiên vừa bước được một bước thì âm thanh kia lại xuất hiện.Hắn lúc này cảm thấy tầng bốn này có điểm tà môn, hắn đang tự hỏi là mình gặp ma sao?

“Hừ!”Liễu Thiên lại quay ngoắt lại một lần nữa rồi ánh mắt tập trung nhìn qua một lượt mấy cái tủ, nơi mà hắn nghe thấy âm thanh phát ra.

“Thình thịch!” Liễu Thiên từ từ bước lại, không gian chỗ này thật yên tĩnh, lúc này, theo mỗi bước chân, nhịp tim của Liễu Thiên vang lên từng nhịp có thể nghe thấy rõ ràng.

Liễu Thiên trước kia cũng từng trải qua nhiều hoàn cảnh như thế này rồi nên lúc này tuy có hơi sợ nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đi về phía mấy cái tủ nhỏ kia.

Mỗi bước đi hắn đều thận trọng vô cùng, hắn có cảm giác thứ trước mặt rất nguy hiểm. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đi lại chỗ âm thanh phát ra nữa. Có thứ gì đó thúc giục hắn tiến lên, thứ gì đó làm cho sự tò mò của hắn tăng lên.

“Tạch!” Âm thanh kia lại một lần nữa phát ra, Liễu Thiên giật mình dừng lại. Hắn cảm nhận được lần này tiếng động kia đã to và rõ ràng hơn rất nhiều.

Liễu Thiên khi này liền nhìn vào căn tủ phía bên phải, hắn từ từ đi lại rồi kéo mạnh một ngăn tủ phía trên ra rồi tập trung nhìn vào bên trong ngăn kéo này thì thấy bên trong cũng có một miếng lệnh bài nhỏ màu đen, trên đó có một lá bùa nhỏ màu vàng.

“Tạch!” Âm thanh đó lại phát ra. Liễu Thiên lúc này đã xác nhận âm thanh chính là từ bên trong miếng hắc bài nhỏ phát ra nên hắn cũng không có giật mình nữa thay vào đó là vẻ tò mò.

“Phong ấn ư?” Liễu Thiên nhíu mày nhìn lá bùa gắn trên lệnh bài.

“Tốt nhất không lên gỡ ra!” Liễu Thiên tự nhủ sau đó đẩy ngăn kéo vào.

Nhưng khi hắn đẩy ngăn kéo vào thì bỗng nhìn lướt qua thấy lá bùa trên hắc bài tự dưng được bóc ra.

“Cạch!” Ngăn tủ được đóng lại, Liễu Thiên đứng đó ánh mắt chớp chớp, hắn lắc đầu nhớ lại hình ảnh vừa rồi mà lẩm bẩm gì đó.

“Thình thịch!” Nhịp tim hắn khi này lại đập nhanh hơn trước, hắn thở cũng có phần ngưng trọng, ánh mắt thì tập trung nhìn vào ngăn tủ kia.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi lại quyết đinh kéo ngăn tủ ra lần nữa.

“Cái gì!” Trong ngăn tủ kia không có bất kỳ thứ gì, miếng tiểu hắc bài kia đã biến mất. Liễu Thiên vừa nhìn thấy một cảnh như vậy thì liền giật mình lùi lại mấy bước, hắn há hốc mồm không biết nói gì, ánh mắt thì đảo qua đảo lại phía trước như cảnh giới gì đó.

“Ở đằng sau nè!” Một âm thanh nhè nhẹ nói.

“A!” Liễu Thiên giật bắn mình quay lại phía sau.

“Ma!” Liễu Thiên vẻ mặt trắng bệch lùi lại mấy bước miệng lẩm bẩm.

Trước mặt hắn lúc này là một bóng đen lờ mờ, bóng đen này là một thiếu nữ tóc dài đến ngang lưng, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn ra điểm thanh tú xuất trần, thiếu nữ này thân mặc một bộ hắc y nhìn thướt tha yểu điệu nhưng trong bộ dáng mờ nhạt này thì thật không khác gì một thiếu nữ treo cổ tự tử cả.

“Ma ư? Hihi! Cũng có thể coi là như vậy!” Bóng ma kia tự hỏi rồi lại cười, nàng ta lại tỏ vẻ buồn rầu nói.

“Sao ngươi lại có thể tự tháo được phong ấn xuống? Tại sao ngươi ở đây? Sao tông môn lại không phát hiện ra ngươi?” Liễu Thiên lúc này vẻ mặt cảnh giác hỏi liền một lúc mấy câu.

Hắn thật không ngờ vận khí mình đen đến vậy, khi không vào đây lại gặp ngay con ma nữ vừa thoát khỏi phong ấn này.

“Hì! Ta cũng không biết! Ta đã ngủ một giấc rất dài, hôm nay chính ngươi đã đánh thức ta!” Bóng ma kia khẽ cười, trên gương mặt mờ nhạt kia của nàng lại tỏ vẻ ngây thơ nói.

“Mình đánh thức ả? Chẳng nhẽ ả sẽ hút hết tinh khí của mình?” Liễu Thiên lúc này sợ hãi thầm nghĩ rồi lại dùng vẻ mặt nhăn nhó hỏi: “Ta đánh thức ngươi! Vậy ngươi muốn làm gì ta?”

“Nếu ngươi mang ta ra ngoài thì ta sẽ tha cho ngươi!” Nữ nhân kia khóe miệng khẽ nhếch lên nói.

“Vậy ư? Mang ngươi ra như thế nào?” Liễu Thiên nghe vậy liền hỏi.

“Cái này phải suy nghĩ đã! Có thể sẽ phức tạp!” Nữ nhân kia nhìn quanh gian phòng một lượt rồi nói.

“Mà cách nào không quan trọng! Ngươi có đồng ý không đã?” Nữ nhân tàn ảnh kia dùng giọng điệu đe dọa hỏi.

“Nghĩ lại thì ngươi nếu như là một ma niệm mạnh thì chắc chắn đã khống chế ta rồi, còn khi này chắc thực lực không đủ và cũng mới từ trong phong ấn đi ra nên mới có phản ứng như vậy!” Liễu Thiên khi này mới nhìn kỹ bóng ma kia, vẻ mặt tự tin từ từ đưa ra phán đoán.

“Vậy ư? Ngươi không sợ ta giết ngươi ư?” Nữ nhân kia hai mày mờ mờ nhíu lại nói.

“Vậy ta phải liều chết một phen thôi!” Liễu Thiên vẻ mặt ngưng trọng còn giọng nói từ sợ hãi đã chuyển qua kiên quyết. Hắn thật ra cũng không biết phán đoán của mình có đúng không, nhưng dù sao hắn cũng tin vào phán đoán của mình, vì vậy hắn không sợ.

“Xem ra không dọa được ngươi rồi!” Nữ nhân kia thu hồi vẻ mặt đầy sát khí biến thành một bộ mặt hiền dịu nói.

“Xì! Không nói sớm làm ta sợ hết hồn!” Liễu Thiên đang căng thẳng nghe thấy vậy liền thở ra một hơi nói. Hắn vừa rồi chỉ là đánh cược chứ thực chất hắn cũng không xác định hồn ma trước mắt có làm gì được mình không? Dù sao thì nó cũng có năng lực tự phá bỏ phong ấn!

“Ta vốn không muốn ép người khác, chỉ là muốn nhờ ngươi nhưng sợ ngươi không đồng ý nên mới bày ra hạ cách này. Ta thực ra chỉ là một tàn hồn cần ngươi giúp đỡ! Nếu ngươi giúp ta thì ta cũng sẽ hậu tạ ngươi!” Nữ nhân tàn ảnh kia khi này mới thở dài rồi bày ra vẻ mặt buồn rầu nhỏ nhẹ giải thích.

“Ngươi là ai?” Liễu Thiên nghe vậy thì suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Ta là ai? Ngươi không cần lo lắng vấn đề ta là ai, ngươi hãy quan tâm đến việc ngươi muốn gì ở đây?” Nữ nhân kia nhàn nhạt nói.

“Ta đến đây chỉ để tham quan thôi, không hề có ý gì khác!” Liễu Thiên thản nhiên đáp.

“Ngươi có muốn học được nhiều dị thuật mạnh ở đây không?” Nữ nhân kia nhìn Liễu Thiên rồi nhìn quanh gianh phòng rồi dùng vẻ mặt thâm sâu mà dụ dỗ.

“Không! Ta tự nhận thấy học nhiều không có ích bằng việc tập trung học một vài dị thuật. Đồng thời ta cũng không có điều kiện cùng sức lực để học. Mà ngươi vừa bảo rằng mình mới ngủ dậy, nếu là vậy thì làm sao đọc được sách ở đây!” Liễu Thiên rất nhanh lắc đầu đáp rồi lại tỏ vẻ không tin tưởng tàn hồn kia.

“Haha! Vậy sao? Thế ngươi có muốn học cách tu luyện tiến cảnh nhanh hơn không? Đảm bảo nhanh hơn nhiều so với người thường!” Nữ nhân kia nghe Liễu Thiên cự tuyệt thì hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh nghĩ ra cách khác, nàng lại đề nghị.

“Hừ! Ai mà không muốn tu luyện nhanh. Nhưng thứ nhất ta không tin có biện pháp tu luyện tiến cảnh nhanh hơn nhiều lần người thường. Thứ hai là cái gì cũng có giá của nó, ta không tin ngươi sẽ cho không đơn giản như vậy! Nếu nó có giá trị thì chắc chắn phải tốn nhiều công sức mới có được!” Liễu Thiên khẽ cười nhạt ánh mắt nhìn tàn hồn nữ nhân kia từ từ phân tích.

“Nói rất đúng, cái gì cũng phải bỏ công sức ra nhưng điều ta nói đây thì ta tin với ngươi thì lại vô cùng đơn giản! Ngươi muốn trao đổi không?” Nữ nhân kia gật đầu nói rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi.

“Đơn gian! Ài! Hãy cứ thôi đi! Ta không muốn hợp tác với ma quỷ!” Liễu Thiên lắc đầu nói rồi đi qua tàn hồn tiến về chân cầu thang.

Đối với hắn dụ dỗ đó tuy rất hấp dẫn nhưng hắn thật không muốn vì nó mà phải làm việc gì đó cho tàn hồn này. Đồng thời, hắn thấy tàn hồn kia có vẻ nhún nhường dụ dỗ hắn như vậy thì chắc hẳn không làm hại được hắn thật. Vì vậy hắn quyết định lên sớm rời khỏi đây.

“Vậy hãy nghe ta kể một câu truyện sau đó ngươi hãy quyết định, dù sao ngươi cũng chỉ tốn chút thời gian! Coi như nghe ta tâm sự vậy!” Nữ nhân kia thấy Liễu Thiên định rời đi thì liền nói.

“Ài! Đúng ra thời gian trong đây rất là quý giá nhưng dù sao ta cũng không muốn đi tìm sách nữa, hay cứ nghe ngươi kể truyện đi!” Liễu Thiên nghe vậy thở dài một cái rồi quay lại.

“Trước đây chẳng biết bao lâu trước đây có một Thần Nhân đảo, ta từng là môn đồ ở đó.” Nữ nhân kia bắt đầu kể.

“Thần Nhân đảo! Đó chính là tông môn thống trị Thần Hoa quốc, một trong thập tam quốc?” Liễu Thiên nhíu mày nói.

“Ừm! Thì ra vẫn chưa lâu đến mức tông môn bị diệt vong.” Nữ nhân kia gật đầu mỉm cười nói rồi lại dùng vẻ mặt kiều diễm từ từ nói tiếp.

“Khi đó ta là một trong những môn đồ xuất xắc nhất của tông môn. Mọi người đều yêu mến và kính trọng ta, ta dần dần trở thành Thánh nữ của Thần Nhân đảo. Nhớ lại thì khi đó ta đạt đến cảnh giới Hoành Không cảnh chỉ mới ở tuổi hai mươi ba, một thân tài hoa kinh diễm. Mà ta khi đó thân là một Thánh nữ nên được nhiều bậc tài hoa tuấn kiệt đương thời theo đuổi. Kể ra đúng là…”

“Thôi không tự xướng nữa! Đi vào truyện chính đi!” Liễu Thiên nghe nữ nhân kia nói đến đây bỗng nhiên bĩu môi nói.

“Ta đang hồi tưởng lại thời hoàng kim kia xưa một chút! Ngươi thật khó tính!” Nữ nhân kia tỏ vẻ khó chịu.

“Ta không có nhiều thời gian ở trong này đâu, hết giờ là ta phải đi ra đó.” Liễu Thiên nhăn mày mắng.

“Được rồi! Cụ thể khi ta tu luyện đến Vũ Linh cảnh đệ nhất trọng thì đã theo một nhóm bằng hữu đi ra Nhâm Hải tìm tung tích của Thiên Thạch. Trong lần đó chúng ta sáu người đi vào sâu dưới lòng biển. Theo bản đồ tìm kiếm nhiều ngày thì cũng tìm thấy nơi có thiên thạch xuất hiện. Nới đó có một con dị thú là Thiên Giao, chúng ta sáu người hợp sức giao chiến ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng đánh bại được nó và tiến vào nơi có Thiên Thạch.” Nữ nhân kia gật đầu rồi bắt đầu tóm tắt.

“Nhưng ai ngờ khi lấy được Thiên Thạch thì chỉ có hai viên, thành ra mọi người từ bạn bỗng chuyển thành thù. Và ta lại không ngờ bị một tên sư huynh trong tông môn liên kết với mấy người khác đánh trọng thương hòng bắt ta với nhiều ý đồ xấu xa.” Nữ nhân kia nói đến đây vẻ mặt trở lên lạnh băng, nếu lúc này là thân thể thật thì chắc đã nghe thấy tiếng nghiến răng rồi.

“Tiếp đi!” Liễu Thiên nghe vậy không chút cảm tình nói.

“Ta khi đó ngay tức khắc chạy chốn, đám người kia đuổi theo một thời gian dài nhưng cuối cùng với bí pháp thiêu đốt sinh mệnh thì ta cũng thoát được. Nhưng đáng hận thay là ta đã dính một loại kỳ độc tên là Tinh Kinh Trùng. Loại độc này không tấn công cơ thể mà sẽ ăn mòn dần đan điền rồi đến thần thức.

Khi cảm nhận được mình chúng độc này thì ngay tức khắc ta đã dùng Ích Linh đan hãm chế chất độc lại. Cuối cùng do quá xa tông môn và dược lực của đan dược không kéo dài được lâu lên ta đã chạy đến một vùng cực bắc – một nơi toàn băng gần Nhậm Hải rồi đi sâu vào ngàn trượng trong hàn băng rồi tự đóng băng mình lại để ngăn chặn Tinh Kinh Trùng kia phát tác.”

Nữ nhân kia từ từ kể lại một hồi cho Liễu Thiên nghe.

“Vậy ngươi làm sao ở đây?” Liễu Thiên lại hỏi.

“Ta trước khi tự băng bản thân lại thì đã tách một phần linh hồn chạy ra ngoài. Nhưng đáng tiếc trên đường nguyên thần đi về tông môn thì lại bị một tên tu sĩ ma đạo ở Nhậm Hải đánh cho trọng thương rồi bị bắt giữ. Sau đó một thời gian bị giam giữ thì ta lâm vào hôn mê và cứ nghĩ mình đã bị giết rồi. Không ngờ hôm nay ta lại cảm thấy có thứ gì đó gọi ta làm ta tỉnh dậy và cuối cùng đã gặp ngươi!” Nữ nhân kia nói xong liền nhìn vào Liễu Thiên.

“Cái này sao có thể! Ngươi từ tận Thần Hoa quốc sao chạy sang Nhất Xuân quốc ta được? Mà lại ở trong Vạn điển đường nữa.” Liễu Thiên nghi hoặc hỏi.

“Nhất Xuân quốc! Phía Nam ư? Lạ thật nhưng cái này thì ta cũng không rõ!” Nữ nhân kia lúc đầu ngạc nhiên rồi lại lắc đầu vẻ mặt mờ mịt suy tư.

“Nhưng ngươi chưa nhắc đến thuật gì để giúp tu luyện tiến cảnh nhanh cả?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui