Thiên Ý

“Nói thật thuật gì thì không có nhưng ta có biện pháp giúp tốc độ nguyên thần di chuyển trong kinh mạch nhanh hơn. Cái này chính là một thứ giúp tu luyện nhanh hơn người thường! Ta có thể giúp ngươi làm điều đó.” Nữ nhân kia điềm tĩnh nói, trong giọng điệu có sự chờ mong.

“Nguyên thần di chuyển nhanh hay chậm chính là phụ thuộc vào cấp độ của công pháp, cảnh giới tu vi và căn cơ kinh mạch của từng người. Cái này có thể cải biến bằng cách khác sao?” Liễu Thiên lúc này mới lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Ta khẳng định là thật! Nhưng quá trình này không hề đơn giản, ta phải từ từ thực hiện mới được.” Nữ nhân kia thấy Liễu Thiên có vẻ động tâm thì vui vẻ nói.

“Truyện của ngươi có thể là thật, cũng có thể giả. Ta thực sự bị hấp dẫn và muốn tin ngươi nhưng ta và ngươi mới quen e rằng hơi khó.” Liễu Thiên nhíu mày suy nghi một hồi từ từ nói.

“Thế này đi, ngươi nói tên của ngươi ra, ta đi lên tầng trên tìm sách về Thần Nhân đảo xem có vị thánh nữ nào như vậy không?” Liễu Thiên suy nghĩ một hồi rồi đưa ra một ý tưởng.

“Cái này cũng không ổn, nhỡ đâu ngươi đã tỉnh dậy từ lâu và đã ở trong này đọc hết các sách rồi bịa ra thì sao?” Liễu Thiên nói xong không chờ nữ nhân kia nói gì lại lắc đầu phủ định sau đó lại lâm vào suy nghĩ.

“Ta thật chưa thấy một tên thiếu niên mười mấy tuổi đầu nào lại cẩn thận như ngươi vậy!” Nữ nhân tàn hồn kia chỉ biết cười khổ.

“Ngươi đã khó tin ta như vậy thì ta cũng không có gì để chứng minh cả! Coi như ta đen đủi vậy! Mong ngươi ra ngoài đừng tiết lộ ra ngoài để ta đỡ bị diệt trừ phần tàn niệm này là được!” Nữ nhân kia lắc đầu thở dài rồi vẻ mặt thành khẩn cầu xin.

“Ngươi muốn ta đưa ngươi ra ngoài như thế nào?” Liễu Thiên thấy bộ dạng chán nản của nữ nhân kia thì hơi mềm lòng hỏi. Dù sao thì đây cũng chỉ là một tàn hồn nó không làm hại được hắn thì với người khác chắc cũng vậy. Hắn nhìn bộ dạng tàn hồn này cũng không tà ác nên quyết định giúp một lần.

Còn vấn đề nó lấy thông tin bên trong Vạn Điển đường truyền ra ngoài thì hắn cũng không lo lắng nhiều bởi vì nhưng thông tin tuyệt mật đều được bảo vệ phong ấn lại, người thường không thể đọc được, còn những thứ khác như bí tịch thì cũng không tính là quá bí mật.

“Ta thân thể đang bị băng ở trong băng không biết thế nào, ta bây giờ muốn ra ngoài tìm về thân thể ta. Nhưng với tình trạng thần thức của ta như thế này thì cần phải ở trên người ngươi nghỉ ngơi một thời gian.” Nữ nhân kia vẻ mặt lo lắng từ từ nói ra yêu cầu của mình.

“Thần thức ngươi tiến vào trong cơ thể ta? Như vậy ngươi muốn đoạt xá ta thì sao? Cái này nghe có vẻ không ổn!” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nói.

“Đoạt xá ư? Ngươi nghĩ một linh hồn muốn đi vào thân thể người khác dễ lắm sao? Không nói đến linh hồn của chủ thể phải yếu nhược, mà đồng thời linh hồn của ngươi phải thật mạnh để vượt qua linh bích để tiến vào trung tâm thức hải. Rồi bên trong đó mới có thể cùng với linh hồn chủ thể tranh đấu giành quyền kiểm soát thân thể! Mà ta cũng chỉ cần tiến vào vùng biên thức hải chứ không cần vào chủ thần của ngươi.” Nữ nhân kia từ từ giải thích cho Liễu Thiên về vấn đề đoạt xá và việc tiến vào thức hải của hắn của hắn.

“Ngươi nghĩ một tia tàn hồn này lại có thể chiếm được cả thân thể sao?” Nữ nhân kia thấy Liễu Thiên âm trầm không nói gì lại hỏi.

“Bây giờ thì không thể nhưng mai kia thì chưa chắc!” Liễu Thiên liền phủ nhận.

“Ngươi chắc cũng biết đoạt xá thân thể sẽ làm cho linh hồn gắn kết với thân thể mới thành một thể sẽ dẫn đến không thể thực hiện đoạt xá lần nữa. Chẳng nhẽ một mỹ nhân như ta lại cả đời sống trong cơ thể một nam nhân?” Nữ nhân kia lại giải thích.

“Không thể đoạt xá hai lần? Linh hồn gắn kết chặt với cơ thể! Như vậy mình cũng không thể bị đoạt xá, không ai có thể cướp đi cơ thể này nữa!” Liễu Thiên nghe vậy thầm nghĩ.

“Sao ngươi vẫn sợ à?” Nữ nhân kia lại hỏi.

“Chờ tý ta phải kiểm tra ngươi nói có thật không đã! Ta đi kiếm sách đọc!” Liễu Thiên liền đề nghị.

“Thời gian không còn nhiều, như vậy sẽ không kịp mất!” Tàn hồn kia lo lắng nói.

“Không sợ! Vấn đề đoạt xá này ta chỉ cần hỏi một người là biết!” Hắn nói xong rồi quay người chạy lên tầng ba.

Hắn lên đó thì chạy một lượt cuối cùng cũng thấy Khương Tuyết, hai người nói chuyện qua lại một lúc thì Liễu Thiên vui vẻ chạy đi còn Khương Tuyết chỉ biết lắc đầu rồi lại tiếp tục nghiên cứu sách.

“Được! Cái việc cho thần thức của ngươi chú tạm cũng không phải không thể nhưng ngươi vừa nãy gỡ bỏ phong ấn xuống rồi làm miếng hắc bài kia biến mất là sao?” Liễu Thiên vừa chạy xuống tầng bốn thì thấy tàn hồn kia vẫn đời thì liền gật đầu nhưng hắn chợt nghĩ lại gì đó liền hỏi.

“Hắc bài kia vốn không hề biến mất và cũng không có tờ giấy vàng nào cả ta lúc đó chỉ cố gắng dùng chút thủ đoạn làm ngươi sợ hãi để chiếm thượng phong. Nhưng thật không ngờ ngươi lại không sợ.” Nữ nhân kia mỉm cười rồi lại tỏ vẻ thất vọng nói.

Nghe vậy Liễu Thiên khẽ liếc mắt một cái rồi đi lại kéo ngăn tủ kia ra.

Quả nhiên bên trong vẫn có một hắc bài, trên hắc bài có cũng có một chữ cổ.

Hắn lại kéo thử mấy ngăn khác bên cạnh ra thì cũng có một kết quả như vây. Bên trong đều có một miếng hắc bài nhỏ có khắc cổ văn không hề có miếng giấy nào cả. Lúc này hắn mới từ từ cầm miếng hắc bài lúc đầu biến mất kia. Hắn lật qua lật lại vài lượt rồi lại bỏ miếng hắc bài vào chỗ cũ.

“Rồi! Bây giờ ngươi nói thử cách tiến nhập thức hải của ta đi!” Liễu Thiên cúi đầu suy nghĩ một chút rồi quay lại hướng nữ nhân tàn hồn kia nói.

“Cái này cũng rất đơn giản! Người chỉ ngồi xuống tu luyện như thường, khi đó ta sẽ như một đạo thần thức nhẹ nhàng tiến vào. Đảm bảo không ảnh hưởng gì đến ngươi! Nhưng người nhớ phải thư thái, nếu không ta sẽ không vào được!” Nữ nhân kia mỉm cười vui vẻ nói sau đó lại căn dặn.

“Vậy được! Tiến hành đi!” Liễu Thiên vẻ mặt kiên quyết nói rồi liền ngồi xuống. Hắn tuy hơi lo lắng nhưng đã quyết làm thì không sợ sệt vớ vẩn nữa.

“Vậy ta bắt đầu đây! Hẹn gặp lại ngươi!” Nữ nhân kia mỉm cười nói rồi cả tàn ảnh khẽ lay động.

“Từ đã! Ngươi tên gì?” Liễu Thiên trợt chặn lại hỏi.

“Long Linh!” Nữ nhân kia sững lại rồi cũng nói.

“Bặt đầu đi!” Liễu Thiên gật đầu nhắm mắt lại nói.

“Ngươi nếu trong vòng một năm mà không tiến lên Khai Minh cảnh mở ra thần thức thì sẽ không được gặp ta nữa! Khi đó nguyên khí ta tạm hồi phục ta sẽ rời khỏi thức hải của ngươi. Vì đại sự cấp bách nên không đợi thêm được, ngươi phải tu luyện nhanh lên. Nếu không ta cũng không truyền thụ thuật kia cho ngươi được. Lúc đó lại nói ta phụ ước!” Long Linh lúc này lại căn dặn.

“Ừm! Ngươi nếu có đi thì nhớ rằng nợ ta một ân tình là được. À đừng có phá gì trong thức hải của ta đó!” Liễu Thiên không tỏ vẻ lo lắng mà chỉ gật đầu nói. Một năm tiến lên Khai Minh cảnh chính là mục tiêu của hắn, cái này hắn quyết tâm phải thực hiện được nên ước hẹn một năm này đối với hắn cũng thoải mái.

Lúc này, Liễu Thiên nhắm mắt lại, tâm trí thanh tịnh tiến vào trạng thái tu luyện.

Long Linh thấy vậy liền gật đầu rồi tâm niệm khẽ chuyển biến thành một luồng sáng nhẹ bay đến trước mặt Liễu Thiên rồi trợt biến mất.

Liễu Thiên thì cứ ngồi đó tiếp tục tu luyện, hắn không biết là đã xong rồi nên cứ ngồi thêm một lúc cho chắc, tiện thể tu luyện luôn.

Hắn tu luyện một lúc rồi cũng mở mắt ra nhìn quanh một tự hỏi: “Xong rồi ư?”

Hắn lúc này lại ngồi thần ra nhìn xung quanh một lượt rồi cũng lắc đầu đi đứng dậy lên cầu thang tiến lên tầng ba. Đối với hắn gặp một cái tàn hồn là quá đủ rồi, hắn thật không muốn gặp cái gì khác ở đây nữa. Ở chỗ này quá tà môn!

Hắn nghĩ vậy nhưng thực ra không biết Long Linh chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi. Thực chất những miếng bài kia đều phong ấn một thông tin đặc thù gì đó của tông môn mà những thông tin đó muốn mở ra thì cần rất nhiều điều kiện.

Long Linh chỉ là một tàn hồn trước kia bị tên dị giả ma đạo kia bắt được thì sớm bị phong ấn trong một miếng ngọc. Nhưng khi tên này bị một vị trong Hình Đường của Kỳ Nhân giết thì ngay tức khắc ngọc bội bị vị kia thu hồi.

Mà khi vị kia thực hiện một nhiệm vụ bí mật của tông môn rồi dùng thần thức để lưu giữ lại trong hắc bài này. Lúc đó xảo hợp lên hắc bài đã hút theo cả tia tàn hồn yếu ớt của Long Linh vào.

Hắc bài cuối cùng bị để vào Vạn Điển đường thì dần bị lãng quên. Long Linh trong đó cũng không thức tỉnh được mà đến hôm nay khi gặp Liễu Thiên thì khí tức của thiên tinh đã làm cho nàng thức tỉnh. Lại nói đến phong ấn của ngọc giản chỉ phong ấn lại thần thức của vị của hình đường kia thôi nên tia tàn hồn như Long Linh dễ dàng thoát ra ngoài.

Và nàng là một tàn hồn nên nàng biết không thể tự hành động được nên muốn mượn một người nào đó để khí thác một thời gian. Người đó không ai khác chính là Liễu Thiên.



Lên đến tầng ba, Liễu Thiên ngáp dài một cái, lúc này hắn cảm thấy vừa đói vừa buồn ngủ.

“Không được ăn nhưng cũng phải ngủ một giấc! Mệt mỏi làm việc sẽ không hiệu quả.” Liễu Thiên thầm nói rồi đi lại hành lang sách gần đó lấy vài cuốn sách xuống gối đầu rồi nằm gọn vào một góc làm một giấc.

Cả gian phòng vô cùng yên tĩnh nên Liễu Thiên ngủ rất ngon.

Cứ thế thời gian qua đi, hai canh giờ nữa trôi qua, Liễu Thiên vẫn nằm đó ngủ rất thoải mái. Nhưng lúc này từ phía xa trong một hành lang đang có một người chạy loăng quăng đang tìm kiếm gì đó. Người này không ai khác chính là Khương Tuyết, không biết tiểu cô nương này đang tìm cái gì nữa?

“Liễu Thiên!” Khương Tuyết lúc này vừa tìm lại vừa gọi, thì ra tiểu cô nương này đang tìm Liễu Thiên.

“Liễu Thiên! Ngươi đâu rồi!” Khương Tuyết vừa đi vừa gọi, vẻ mặt sốt ruột lo lắng vô cùng.

“Tiếng ồn gì vậy? Ai đang hét vậy!” Liễu Thiên vẫn nhắm mắt ngủ, miệng thì lẩm bẩm gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu vô cùng, sau đó một lúc thì lại quay người nằm nghiêng đi tiếp tục ngủ.

“Liễu Thiên! Ngươi...” Khương Tuyết khi này đã đi đến trung tâm của tầng ba. Tiểu cô nương này đang gọi thì thấy Liễu Thiên nằm đó ngủ thì há miệng chỉ nói thêm được một chữ rồi lại bày ra vẻ mặt đầy sát khí từ từ đi lại.

“Còn không tỉnh!” Khương Tuyết thấy vậy liền hùng hổ đi lại đứng cạnh Liễu Thiên hét lớn.

“Hả! Ta làm gì sai à?” Liễu Thiên bật dậy, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

“Ngươi biết thời gian trong này quý giá thế nào không, vậy mà ngươi lại đem ra để ngủ?” Khương Tuyết nhăn mày hỏi.

“Hì hì! Ta dùng hết thần dịch rồi, đồng thời thấy hơi mệt nên mới năn ra ngủ một lúc!” Liễu Thiên cười cái rồi đứng dậy thu dọn mấy cuốn sách kia rồi nói.

“Ngươi cũng hết thần dịch rồi?” Khương Tuyết liền hỏi.

“Ừm! Sao vậy?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi.

“Không! Ta vừa học xong một dị thuật rất hay nên muốn đem cho ngươi học! Nhưng nếu hết thần dịch thì khó mà học được! Ta có nói ngươi cũng không hiểu!” Khương Tuyết cầm một cuốn sách màu trắng lên vẻ mặt tiếc nuối nói.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi! Nhưng không sao! Ngươi học được là được rồi, dù sao ngươi biết thì cũng có thể giúp đỡ ta!” Liễu Thiên mỉm cười rồi tỏ vẻ không quan tâm nói.

“Sao lại vậy được! Nhiều lúc ta cũng không đi cùng ngươi được!” Khương Tuyết lắc đầu nói.

“Mà ngươi học được những gì rồi?” Khương Tuyết khi này lại hỏi.

“Ta cũng chỉ học được vài cuốn, tính ra thì không thể so với ngươi được!” Liễu Thiên lắc đầu rồi liền đi lại cất đống sách dưới sàn.

“Ngươi học được cái gì hay không?” Liễu Thiên cất sách xong thì lại hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui