Thiên Ý

Vũ Khương thấy vậy mắt không chớp, hắn biết với sức lực của mình không thể tránh được nên cũng không cần phải sợ hãi. Khoảnh khắc này, trong đầu hắn chỉ tiếc nuối có một điều. Đó là cuối cùng hắn vẫn chưa ra được khỏi cái tông môn này!

“Diệt Chân Hỏa! To gan!” Hai vị hắc y phía xa thấy một màn này tức giận thầm kêu rồi thân hình vèo cái bắn đi với tốc độ cực nhanh. Thế nhưng dù có nhanh đến mấy thì khoảng cách hơn 300 mét không phải là nhỏ, hai người không thể đến ngay được.

Phía bên kia, hỏa trảo chỉ còn cách đan điền của Khương Vũ nửa mét nhưng hai vị hắc y kia mới chỉ bay được hơn 50 mét vẫn còn cách rất xa, cả hai chỉ biết mắt mở to nhìn thảm cảnh diễn ra. Họ thực sự không biết làm gì khi này. Giờ họ có gào lên thì tiếng gào của hai người họ cũng không đến kịp để gã chấp sự kia dừng lại.

“Ài!” Vũ Khương khi này thấy trảo thủ đánh đến cũng không lùi không đỡ mà chỉ thở dài một cái, trong đầu hắn hiện lên bao nhiêu dự định thế nhưng hiện tại đã khó có thể thực hiện.

“Soạt! Phịch! Ầm!” Ngay khi này, một luồng sáng lóe lên, theo đó một luồng máu bắn ra văng lên cái cây gần đó, một bóng người bị đẩy bay ra ngoài, đồng thời một cái cây khác phía sau thì bị chẻ làm hai đổ xuống, vết cắt thẳng mịn như bị cưa qua vậy.

“A!” Nhìn lại thì thấy gã chấp sự kia đã bị đạp bay ra ngoài hơn chục mét, gã khi này đứng dậy thì thấy bàn tay phải đã đứt lìa khiến gã ôm tay kêu lớn.

“Dù là chấp sự nhưng người thật to gan! Đệ đệ của ta cũng dám phế!” Đứng chắn trước Vũ Khương, Liễu Thiên hiên ngang nói, để ý thì tay trái của hắn vẫn đang cầm trường kiếm có vết máu chảy xuống còn tay phải tím bầm vô lực đang để thòng cạnh người.

“Đại ca!” Vũ Khương khi này kích động kêu lên, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc.

Hắn vừa rồi gần như buông bỏ, mọi thứ với hắn đã kết thúc. Thế nhưng hắn cũng không có hối hận vì đã đi theo Liễu Thiên. Hắn cũng không trách Liễu Thiên bỏ hắn một mình. Lúc đó, hắn chỉ thấy tiếc là vừa mới có một đại ca, hắn còn chưa kịp thành tài để rủ đại ca cùng một vài người bạn rời tông môn đi xa khám phá thế giới thì đã bị tên chấp sự kia phế đi. Nhưng bây giờ Liễu Thiên đã đến và không làm hắn thất vọng, Liễu Thiên ngay tức khắc lấy đi một bàn tay của gã kia. Điều này đúng là điều một vị đại ca làm khi đệ đệ bị bắt nạt!

“Ngươi ngáo hả! Như vậy cũng không tránh!” Liễu Thiên liền quay lại Vũ Khương mắng.

“Đệ…” Vũ Khương đang nhiên bị mắng thì không biết nói gì chỉ khẽ gãi đầu.

“Thôi! Nghỉ ngơi trị thương đi, có gì nói sau!” Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ quan tâm.

Một màn này làm cho những đệ tử quanh đây trợn mắt há mồm không biết nói gì. Một kiếm cắt đi cánh tay của một chấp sự hình đường Huyền Vũ Đội, đây mới chính là thiên tài a!

Hai vị hắc y kia vừa rồi đang bay đến trong hoảng loạn thì bỗng thấy một kiếm của Liễu Thiên đã giải nguy cũng dừng lại phía ngoại hơn trăm mét, cả hai khi này vừa mừng vừa lo lắng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bắt đầu suy tính.

“Không vội! Nguy hiểm qua rồi, chúng ta lại gần quan sát đã! Khoảng cách này thì thần châm của ta có thể dùng rồi! Trước tiên cứ dùng bí thuật ẩn dấu khí tức để áp sát chút. Tiếp đến nếu tên kia còn hùng hổ tiến vào cự li ba trượng ta sẽ giết không cần hỏi!” Một người trong đó từ từ nói ra, ngữ khí những câu cuối có phần lạnh băng.

“Cũng được! Đệ thật muốn xem thiếu niên kia là dạng gì mà có thể cắt được cánh tay của người hơn mình một đại cảnh giới? Lại nói thì hắn làm sao có thể di chuyển nhanh như vậy?” Người còn lại cũng gật đầu nhìn vào Liễu Thiên nói. Thế rồi cả hai lặng lẽ tiến vào chỉ còn cách đám người Liễu Thiên khoảng hai mươi mét thì dừng lại.

Lúc này phía bên kia, vẻ mặt của gã chấp sự đang rất khó coi, gã bày ra vẻ mặt đau đớn cùng thù hận nhìn về phía Liễu Thiên. Gã thật sự không ngờ trong lúc gần như đánh tới tên kia rồi thì lại có một tên khác xuất hiện và rất nhanh lấy đi bàn tay của gã. Mà người này lại là một đệ tử chỉ có tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, điều này làm gã vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Lại nói thì Liễu Thiên vừa rồi chạy đến chỉ còn cách hơn trăm mét thì thấy Vũ Khương bị đánh cho lăn lộn trên đất, hắn dừng lại cảm nhận thì thấy hai vị hắc y kia chưa ra tay thì vội vàng lao đến muốn giúp đỡ Vũ Khương.

Thật không ngờ khi hắn luồn lách vào khoảng hai mươi mét thì đúng lúc gã chấp sự kia định phế Vũ Khương. Khi đó Liễu Thiên dùng hết tốc độ lao lên, cuối cùng phải dùng liên tục năm lần Tam Bộ Di áp sát rồi một kiếm toàn lực chém ra. Biết cơ hội chỉ có một nên hắn đã dùng toàn lực. Một kiếm vừa rồi chính là một kiếm cực đại được vận hành bởi Viên Quân Quyết, cùng với toàn bộ lực đạo mấy trăm cân của hai tay kết hợp với kỹ năng chém đúng thời điểm cộng hưởng lực đã tạo thành một kiếm cực đại mới chặt đứt bàn tay của gã chấp sự kia. Tất nhiên đây cũng là do gã chấp sự kia sơ ý không vận hành Tinh nguyên hộ thể chứ không một kiếm kia dù có mạnh cũng khó mà đạt được kết quả như vậy.

Tất nhiên cũng phải kể ra rằng vừa rồi với sự sơ ý của gã chấp sự kia, Liễu Thiên hoàn toàn có thể lấy mạng gã nhưng hắn cũng không có dại mà làm như vậy. Dù là bảo vệ tiểu đệ là điều nên làm nhưng lấy mạng một chấp sự không phải là một chuyện đùa dù sao hắn cũng chưa biết rõ đầu đuôi nên chỉ lấy một bàn tay là được rồi.

Liễu Thiên đánh ra một kiếm cực mạnh tất nhiên cũng bị phản chấn, phản chấn này đã làm cho cánh tay phải của hắn tê dại trong một khoảng thời gian nhất định. Đồng thời khi ép cơ thể dùng năm lần Tam bộ di cũng khiến kinh mạch toàn thân hắn căng phồng hết cỡ nếu tiếp tục thi triển dẫn đến tổn thương nên hắn cần một chút thời gian nghỉ ngơi, khi này không thể vận dụng ngay được.

“Ngươi là ai? Ngươi dám tấn công làm bị thương chấp sự, theo luật thì ta có thể lấy mạng của cả hai ngươi.” Vị chấp sự kia lúc này định thần lại thì biết Liễu Thiên cũng đã lưu tình thì gã liền thu bàn tay vào linh giới quát hỏi. Bàn tay của gã đã đứt nhưng vẫn có thể nối lại nhưng mạng mất thì không thể lấy lại. Liễu Thiên đã không thừa cơ lấy mạng của gã nên gã muốn nghe Liễu Thiên nói.

“Ngươi là chấp sự mà tự ý tấn công đệ tử, đây là ý gì? Ngươi nghĩ mình là ai?” Liễu Thiên không có trả lời, tay trái hắn cầm kiếm chỉ về phía trước hỏi lại. Vừa rồi hắn cũng chứng kiến gã hành hạ Vũ Khương nên dù không dám lấy mạng gã nhưng với kẻ hành hạ người thân mình thì hắn cũng không khách sáo gì cả.

“Sự tình cấp trên, một tiểu tử như người chưa đủ bổn sự để biết!” Gã chấp sự kia nhăn mày nói.

“Hừ! Vậy thì cáo từ, ta cũng không làm phiền chấp sự làm việc quan trọng nữa!” Liễu Thiên nghe vậy khẽ hừ một tiếng đáp rồi quay người đi về phía Vũ Khương.

“Ai cho ngươi đi. Vì một kiếm vừa rồi ta tạm tha cho ngươi, cả hai theo ta về hình đường!” Gã chấp sự kia lắc đầu ra lệnh.

“Tại sao phải theo ngươi, ta không làm gì sai sao phải đến hình đường.” Liễu Thiên thản nhiên nói.

“Cần hỏi đúng sai sao, ta bảo ngươi sai thì ngươi sai! Theo ta về!”

“Ngươi đã không nói đạo lí thì ta cũng không cần câu lệ.”

“Ngươi cũng muốn kháng lệnh!” Vị chấp sự kia đôi mắt híp lại gằn hỏi.

“Kháng thì sao, mà không kháng thì thế nào? Ngươi định hành hạ ta tiếp ư?” Liễu Thiên tỏ vẻ bất cần. Hắn lúc này nhìn sang Vũ Khương thì dần hiểu ra nguyên nhân. Theo hắn thì Vũ Khương cũng không chịu được bản tính ngang ngược của vị chấp sự này nên mới bị đánh cho thảm như vậy. Nghĩ đến đây hắn càng cảm thấy khó chịu, máu trong người hắn như sôi lên.

“Haha! Tiểu tử ngạo mạn! Ta lại sợ một thằng ranh như ngươi ư!” Vị chấp sự kia lại cười phá lên tỏ vẻ khinh thường nói.

“Vậy ngươi mới mất đi một bàn tay!” Liễu Thiên dùng vẻ lạnh khốc đáp đồng thời trường kiếm được chuyển về tay phải.

“Tiểu tử đừng tưởng mình giỏi, vừa rồi chỉ là sơ ý mà thôi, bây giờ ta muốn lấy mạng ngươi thì dễ như giết một con kiến vậy.” Vị chấp sự kia tức giận quát lớn đồng thời nguyên thần cùng bùng ra, ngoại trang của hắn tung bay, cây cối bụi đất xung quanh đều bị thủi cho dạt ra.

“Vậy sao! Ta thật sợ quá! Ngươi nói lí không lại thì lại bày cái kiểu đó ra ư? Ta thật không hiểu sao người lại làm hình đường chấp sự nữa?” Liễu Thiên khi này lại giả bộ sợ hãi chế giễu rồi lại nhìn vị chấp sự kia hỏi.

Tất nhiên nói mạnh miệng vậy chứ Liễu Thiên cũng biết một kiếm vừa rồi đắc thủ có rất nhiều nguyên nhân. Trong đó đa phần là do chỗ này đông người dễ lẻn vào, cùng với đó là gã chấp sự kia chủ quan không để ý đến xung quanh nên Liễu Thiên mới có thể áp sát dễ dàng rồi tung ra một kiếm. Còn bây giờ khi gã dùng Tinh nguyên hộ thể thì hắn muốn đả thương được gã là việc khó hơn lên trời. Thế nhưng hắn vẫn buông lời khiêu khích là vì muốn kiểm tra lực công kích của bản thân.

Lại nói thì sau khoảng thời gian nói chuyện thì cánh tay của hắn đã được nguyên thần chữa lành, không còn cảm giác tê dại bất lực nữa đồng thời kinh mạch toàn thân cũng gần trở lại bình thường. Vì vậy khi này hắn thực sự muốn xem sức mạnh của người ở trên Huyền Môn cảnh thế nào. Hắn muốn chiến thử vài chiêu, nếu không ổn thì vẫn có thể nhờ hai vị cao thủ ngồi phía xa cứu giúp.

“Đại ca! Cẩn thận đấy, tên này rất thâm độc!” Vũ Khương đang trị thương bất trợt đứng dậy nói.

“Không sao!” Liễu Thiên quay lại mỉm cười nói, hắn biết dù mình có bị đánh cho thành đầu heo thì Vũ Khương cũng không sao nữa rồi.

Mấy đệ tử xung quanh nghe một màn đối thoại vừa rồi thì trợn mắt há mồm, cả đám đứng đờ ra một lúc rồi mới xì xào bàn tán.

“Tên này điên rồi, hắn nghĩ gì vậy?”

“Ta thấy hắn không muốn sống rồi, nhìn vẻ mặt Tam chấp sự xem!”

“Đúng đúng, chúng ta nên lùi lại một chút!”



“Tên tiểu tử này thật là, hắn đang muốn thử sức với người trên mình một cảnh giới.” Phía ngoài, một vị hắc y nhân lại gật đầu tỏ vẻ tán thưởng Liễu Thiên nói.

“Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm! Tên này…! Không ổn!” Vị hắc y nhân còn lại tỏ vẻ lo lắng nói nhưng gã chưa nói hết câu đã hô lên rồi ngay tức khắc phóng ra một luồng bạch khí về phía trước, luồng bạch khí bắn đi quá nhanh, chỉ thấy trong tíc tắc nó xuyên thủng vô số thân cây và tiếp tục bắn về phía gã chấp sự kia.

Ngay sau luồng bạch khí kia là hai thân ảnh màu đen đang mờ ảo lướt qua những đám cây.



“Chết đi!”

Phía bên kia, ngay khi Liễu Thiên không đề phòng quay ra nói chuyện với Vũ Khương thì vị chấp sự kia đã áp sát, bàn tay trái gã tụ lại một lượng lớn nguyên thần tạo thành một đồ án lớn có màu đỏ rực, phía trong tâm đồ án hình thành một quang cầu trong suốt. Cả quả cầu đỏ kia vừa xuất hiện đã ập đến trước người Liễu Thiên với tốc độ cực nhanh khiến toàn trường đều giật mình.

Vì quá bất ngờ với hành vi tiểu nhân của gã chấp sự kia, Liễu Thiên không kịp né tránh mà chỉ đưa ngang thanh kiếm đỡ lại.

“Ầm! Phành!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, khí lưu bùng ra, theo đó thanh kiếm gãy tan, mảnh kiểm bắn ra khắp nơi, cùng với đó một luồng lực như bùng nổ từ tâm cầu sáng đánh lên phía ngực Liễu Thiên. Khi này nếu để ý kỹ thì có thể thấy ngay sát na công kích kia nổ tung thì có một luồng sáng xanh từ người Liễu Thiên lóe lên rồi biến mất. Thế nhưng luồng sáng đó hình như không giúp nhiều cho hắn, công kích vừa đánh đến thì hắn như một quả bóng xì hơi bay thẳng ra ngoài.

“Đại ca!” Vũ Khương chứng kiến một cảnh này thì hai mắt mở lớn bất lực kêu lên.

Khi này, cả đám đệ tử đứng phía ngoài cũng há to mồm ngạc nhiên, ngay cả bọn hắn cũng không ngờ chấp sự lại ra tay đánh lén một đệ tử.

Liễu Thiên bắn ra xa đập vào một cái cây nhỏ khiến nó gãy gập ra hồ nhưng tốc độ bay đi của hắn vẫn không giảm là bao, hắn cứ thế bay đi hơn 300 mét rồi mới rơi xuống nước.

Vũ Khương không kịp ứng cứu Liễu Thiên thì vẻ mặt trở lên điên cuồng lao lên, hắn lúc này không đuổi theo hướng Liễu Thiên bay đi mà nhảy đến đấm vào đầu gã chấp sự đang đứng kia.

Bất ngờ là gã chấp sự kia không hề phòng thủ, gã bị đấm một quyền thì bắn ra sau ngã lăn lộn dưới đất.

Vũ Khương thấy vậy cũng không tỏ ra bất ngờ hay nghi hoặc gì, hắn lại lao lên liên tục vận nguyên thần đấm xuống. Chỉ sau vài tiếng rầm rầm, thịch thịch vang lên thì đầu gã chấp sự kia đã biến dạng, mắt mũi nồi hết cả ra.

“Ta là hình đường trưởng lão, tất cả đệ tử Huyền Vũ đội quay lại thả những đệ tử khác ra rồi cùng nhau rời khỏi Vạn Mộc Lâm! Khi về tất cả phải đến hình đường trình diện!” Ngay lúc này, âm thanh hùng hậu của một vị hắc y nhân âm vang khắp khu rừng.

Đám đệ tử nghe vậy ngơ ngác không biết làm gì.

“Nhanh! Còn không nghe lệnh ta sẽ xử theo tông quy!” Một vị hắc y đứng phía xa lại quát lên.

Sau câu nói này, đám đệ tử kia mới biết là trong đây còn những trưởng lão, chấp sự khác nên đã rất nhanh nghe lệnh, tất cả không ai bảo ai đều rất nhanh rời khỏi chỗ này với vẻ mặt lo lắng.

“Vù!” Tiếp theo, một trong hai hắc y nhân bay vụt qua rừng cây phóng ra ngoài hồ rồi phi thân xuống hồ, nơi Liễu Thiên vừa rơi xuống. Vũ Khương lúc này cũng dừng công kích gã chấp sự kia chạy ra viền hồ muốn nhảy xuống thì lại bị một vị hắc y nhân khác cản lại.

“Tránh ra!” Vũ Khương đôi mắt đỏ ngầu quát lớn.

“Là bọn ta đây! Vị tiểu huynh đệ kia được lão Đôn cứu rồi!” Vị hắc y nhân kia tán đi lớp hắc khí trước mặt nói.

“Là hai ngươi! Quả nhiên là các ngươi ra tay, các ngươi vẫn đi theo ta nhưng chờ đến lúc đại ca ta bị đánh mới ra tay?” Vũ Khương nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn lão giả trước mặt quát hỏi.

“Là do lão hủ sơ ý nên ngươi mới chịu thiệt thòi!” Lão giả kia tỏ vẻ hối hận nói.

“Hừ! Vừa rồi chính là các ngươi đánh chết gã kia?” Vũ Khương khi này lại hỏi.

“Ngươi giết đó chứ, chúng ta chỉ đánh cho hắn không phản kháng được mà thôi!” Vị lão giả kia lại nói.

“Ta không quản nhiều là ai giết tên đó. Thế nhưng đại ca của ta làm sao thì về nói với chủ nhân của các ngươi không cần gặp ta nữa!” Vũ Khương ánh mắt nhìn ra chỗ nước động trên hồ nói.

“Ngươi lại đồ thừa lên đầu chúng ta rồi!” Vị lão giả kia lắc đầu than.

“Ta thích đó, ai bảo các ngươi đã đi theo ta còn không bảo vệ được ta, vậy các ngươi chỉ làm phiền ta là giỏi ư, khi cần thì các ngươi ở đâu! Lúc nào cũng bắt ép ta thế này, ta thế kia. Lúc nguy hiểm thì người kia ở đâu?” Vũ Khương khi này như nổi điên, gương mặt đỏ bừng quát lớn, nước bót bắn ra như mưa.

“Ta sai rồi! Ngươi cứ yên tâm, lão Đôn chắc chắn cứu được vị thiếu niên kia!” Vị lão giả kia biết mình cố cãi cũng không được thì đành phải dùng lời nói an ủi.

“Quên mất, ta phải tra hồn xem thế nào!” Vị lão giả này đứng một lúc thì bỗng nhớ ra lẩm bẩm rồi đi lại chỗ gã chấp sự đang nằm bẹp trên đất.

Lão đi đến thì làm vài thủ pháp đơn giản rồi đặt tay lên đầu gã chấp sự kia. Thế rồi lão ngồi đó một lúc mới đứng dậy đi về chỗ Vũ Khương đang đứng.

“Sao, biết nguyên nhân chưa?” Vũ Khương thấy vậy liền quay ra hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui