Thiếp Bản Kinh Hoa

"Một nữ nhân?" Cặp mắt tiểu đồng chợt mở ra thật to, ngơ ngác nhìn nam tử, trên mặt lộ đầy vẻ không dám tin. Từ khi nào mà chủ tử đã quan tâm tới nữ nhân?

"Ừm! Một nữ nhân!" Nam tử thả ly bạch ngọc trong tay xuống, mỉm cười gật đầu, vô cung khẳng định nói.

"Vậy. . . Đó là. . . Vậy. . ." Tiểu đồng nhìn nét mặt đầy ý cười của nam tử, dường như hắn bị kinh ngạc đến ngốc rồi, chậm chạp muốn nói điều gì, nói hồi lâu cũng không ra lời.

Nam tử nhìn tiểu đồng, khẽ mỉm cười, xoay người lại chắp tay đứng trước cửa sổ, lại lần nữa nhìn xuống dưới, trên đường cái mới vừa khôi phục lại huyên náo và náo nhiệt, nhưng mà lại thiếu đi điều làm hắn thích thú mà nhìn tiếp.

Cỗ xe ngựa cùng thiếu nữ kia đã đi qua, lại giống như mang đi tất cả ánh sáng rực rỡ trên đường lớn.

Tựa hồ có hơi lưu luyến cảm giác vừa rồi, nam tử không xoay người lại, mà tiếp tục nhìn nơi ban nãy Phượng Hồng Loan đi qua, suy nghĩ tới vẻ mặt thiếu nữ ấy, khóe miệng kéo ra một nụ cười thản nhiên mỏng manh.

Tiểu đồng đứng sau lưng nam tử, khéo léo không quấy rầy chủ tử, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng hiển nhiên hắn biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ không biết nữ nhân đó trông ra sao, là dạng người gì lại có thể khiến cho chủ tử lưu tâm như vậy.

Gian phòng yên tĩnh không tiếng động, thỉnh thoảng lại có từng cơn gió nhẹ thổi qua, rèm châu bằng ngọc bích rung động phát ra tiếng vang thanh linh, trong trẻo dễ nghe.

Chỉ chốc lát sau, một bóng đen quay trở lại, Lưu Nguyệt cúi người đứng phía sau nam tử: "Chủ tử!"

"Có thể tra ra được rồi?" Nam tử không xoay người, nhẹ nhàng mở lời.

"Vâng!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lưu Nguyệt có chút cứng ngắc.

"Nàng là ai?" Nam tử cảm nhận được Lưu Nguyệt có gì đó không giống bình thường dù chỉ là biến hóa rất nhỏ, nhàn nhạt nhíu mày.

"Nàng là Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, Phượng Hồng Loan." Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng nam tử, gương mặt tuấn tú băng lãnh vẫn cứng ngắc như cũ: "Là người Ly Vương đã viết hưu thư khi chưa gả qua, một khí phụ."

"Ồ?" Nam tử ngẩn ra, đột nhiên xoay người lại.

"Vâng! Thuộc hạ xác nhận không có lầm lẫn!" Lưu Nguyệt cứng nhắc nói ra.

"Phượng Hồng Loan. . ." Nam tử lẩm nhẩm nói, âm thanh trầm thấp. Chốc lát, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên dung nhan như sương như tuyết kia lại nhiễm lên ý cười: "Tin đồn quả là thứ không thể tin!"

"Chủ tử?" Lưu Nguyệt nhíu mày. Chủ tử lại có thể sai hắn hắn đi điều tra thứ nữ nhân đầy tiếng xấu như vậy. Đây quả thật là vũ nhục hắn.

"Lưu Nguyệt, thiên hạ to lớn, người tài ba có trí tuệ chiếm đa số, lời đồn đãi bên tai, chỉ là thoảng qua không thể tin tưởng đó là thật. Ngông cuồng nóng vội, nói năng tuỳ tiện, là không được." Nam tử nhìn vẻ mặt căm ghét của Lưu Nguyệt, hơi hơi cau mày, nhàn nhạt mở miệng.

Giọng nói ôn nhuận hơi thấp, lại mang theo một cổ ma lực không câu thúc khiến kẻ khác tin phục.

Sắc mặt Lưu Nguyệt liền tái đi, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, cũng không còn thấy chút chán ghét khinh thường nào của ban nãy: "Vâng, chủ tử! Thuộc hạ biết sai rồi! Sẽ không tái phạm nữa!"

"Ừm! Đứng lên đi" Nam tử gật đầu.

Lưu Nguyệt đứng lên. Cúi người đưa tư liệu tra được trong tay cho nam tử: "Chủ tử, đây là tư liệu tra được về Phượng tam tiểu thư!"

"Ừm!" Nam tử gật đầu, đưa tay nhận lấy, lật qua từng trang từng trang giấy, nét mặt vẫn như cũ hiện lên ý cười nhàn nhạt, thế nhưng tiểu đồng bên người và Lưu Nguyệt lại cảm nhận được quanh thân chủ tử đầy hàn ý.

Chốc lát, sự lạnh lẽo dần dần rút đi, bờ môi nam tử từ từ xuất hiện ý cười vui vẻ.

Tiểu đồng và Lưu Nguyệt nhìn một loạt tâm tình biến hóa hiện ra hết trên dung nhan như sương như tuyết của nam tử, không khỏi sửng sốt khó tin mà nhìn hắn. Chỉ là một nữ tử mới gặp mặt một lần thôi, vậy mà giờ đây lại có thể có sức ảnh hưởng tới người có vẻ ngoài vui giận không hiển hiện như chủ tử rồi ư?

Trong căn phòng chỉ nghe được tiếng lật xem trang giấy, xoạt xoạt vang lên. Tiểu đồng cùng Lưu Nguyệt hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám quấy nhiễu.

Một lúc lâu sau, khi nam tử đọc xong trang giấy cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười nhạt: "Không nghĩ tới hai ngày nay Đông Ly lại đặc sắc như vây, chỉ đáng tiếc, chúng ta đã tới chậm hai ngày, ngược lại bỏ lỡ chuyện hay."

Tiểu đồng và Lưu Nguyệt không nói gì chỉ nhìn nam tử.

"Cũng không sao, phía sau có lẽ còn có nhiều tiết mục đặc sắc hơn, chuyến đi tới Đông Ly năm nay, thật làm cho ta cảm thấy không tệ." Nam tử cười nói. Mi mắt thanh đạm, như ngọc sương tuyết. Chỉ một nụ cười, lại khiến cho tất cả đồ vật xa hoa trong gian phòng trở nê ảm đạm phai mờ.

"Chủ tử. . ." Tiểu đồng ngơ ngác nhìn ngơ nam tử, thầm nghĩ chỉ trong thời gian ngắn, mà hình như chủ tử đã nở nụ cười rất nhiều lần.

Lưu Nguyệt lại càng sửng sốt nhìn hắn, ở bên chủ tử đã nhiều năm, thế nhưng từ trước đến nay hắn chưa thấy chủ tử cười như vậy.

" Nơi nàng định đi hôm nay có tra được không?" Nam tử nhìn Lưu Nguyệt, mở lời.

Lưu Nguyệt tức khắc hoàn hồn, lập tức cúi người: "Hồi bẩm chủ tử, nàng. . . Nàng đi Vọng Nguyệt Lâu!"

"Vọng Nguyệt Lâu?" Nam tử ngẩn ra. Thanh lâu lớn nhất kinh đô Đông Ly?

". . . Vâng!" Lưu Nguyệt cứng ngắc gật đầu. Một nữ tử lại có thể đi thanh lâu, đây cũng chính là nguyên nhân mà ban nãy hắn thấy chán ghét nàng.

Nam tử hơi cau mày: "Thế nhưng tra ra nàng đi Vọng Nguyệt Lâu vì chuyện gì?"

Lưu Nguyệt lắc đầu. Ngay sau đó suy nghĩ một chút nói: "Tư liệu thuộc hạ giao cho chủ tử là từ một ngày trước. Nhưng mà có người nói hôm nay Ly Vương điện hạ tới phủ Thừa Tướng gặp Phượng tam tiểu thư, sau đó phái người đuổi Truy Nguyệt về Tây Lương rồi. Sau đó Phượng tam tiểu thư lại xuất phủ. Ở phủ Thừa Tướng có chuyện gì xảy ra, bây giờ vẫn chưa có tài liệu.

"Àh?" Mi tâm nam tử hơi miết lại: "Ngươi nói Quân Tử Ly cho người đuổi Truy Nguyệt về Tây Lương rồi?"

"Vâng! Tin tức này thuộc hạ mới vừa nhận được." Lưu Nguyệt lên tiếng trả lời.

Nam tử gật đầu, mắt phượng hiện lên ánh sáng sương giá, chốc lát, sương hoa chi sắc khuếch tán nở rộ, ánh mắt phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt, giọng nói êm ái lại sâu thẳm đầy hứng thú: "Hôm qua phủ Thừa Tướng xảy ra chuyện như vậy, Quân Tử Ly tới đó như vậy nói còn nghe được. Hôm nay không được mời lại tự mình tới đó lại là chuyện mới mẻ. Truy Nguyệt bị đuổi về Tây Lương, xem ra hôm nay lại có chuyện phát sinh ở phủ Thừa Tướng rồi."

Lưu Nguyệt ngầm thừa nhận không nói.

"Lập tức cho người đi điều tra xem hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở phủ Thừa Tướng. Nhất định phải làm kỹ càng tỉ mỉ." Nam tử nhìn Lưu Nguyệt, khoát khoát tay phân phó.

"Vâng!" Lưu Nguyệt cung kính.

"Điều tra rõ ràng thì tới Vọng Nguyệt Lâu tìm ta!" Nam tử lại nói.

"Chủ tử? Người muốn đi Vọng Nguyệt Lâu?" Tiểu đồng nghe vậy liền kinh ngạc thốt lên: "Thân phận ngài tôn quý, xưa nay đều không tới cái loại địa phương như ở đó ah!"

Lưu Nguyệt cũng không dám tin nhìn nam tử.

"Ừm!" Nam tử gật đầu, nhẹ nhàng cười: "Chính bởi vì chưa từng đi, thế nên mới phải nhanh chân tới xem."

"Chủ tử, tuyệt đối không thể, chỗ đó. . . nơi đó. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đồng thoạt đỏ thoạt trắng, muốn nói cái gì, thế nhưng dù sao tuổi hắn còn nhỏ, vô cùng khó khăn không biết nên mở miệng như thế nào.

" Ha ha, xem ra tiểu Tinh Đình của chúng ta cũng đã trưởng thành! Biết được nhiều chuyện." Nam tử nhìn tiểu đồng, cười khẽ.

Khuôn mặt của tiểu đồng gọi là tiểu Tinh Đình nhất thời đỏ lên, chậm chạp nói: "Chủ tử lại giễu cợt ta."

"Được rồi! Xem ra nàng có lẽ đã đến Vọng Nguyệt Lâu rồi, chúng ta đi thôi!" Nam tử nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, ngưng tụ nội lực, trong nháy mắt những trang giấy trong tay biến thành tro bụi, hắn từ từ cất bước, dẫn đầu ra khỏi gian phòng.

"Chủ tử. . ." Tiểu Tinh Đình liếc mắt nhìn đống giấy vụn trên đất, khuôn mặt nhỏ phờ phạc đuổi theo.

Sắc mặt Lưu Nguyệt cũng lúc trắng lúc hồng nhìn nam tử và tiểu Tinh Đình rời khỏi, chốc lát, điểm nhẹ mũi chân, hệt như luồng mây khói, rời khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui