Thiếp Bản Kinh Hoa

“Hồi bẩm chủ tử, ban nãy lão nhân nhìn vẻ mặt nàng kia, nghe lời nói bên ngoài, cùng với đáp án trong tay, liền có thể biết Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng này hoàn toàn không giống như tin đồn. Muốn đưa nàng về e rằng không dễ.”  Lão Thiết lập tức nói.

“Dĩ nhiên là không giống với tin đồn. Bằng không làm sao có thể là người chúng ta chờ đợi trăm năm!” Thiếu niên lập tức nói.

“Thế nhưng nàng. . .” Hình như Lão Thiết muốn nói cái gì, lại không biết nói như thế nào.

“Từ lúc nào mà ngươi đã trở nên lằng nhằng chít chít như vậy rồi? Chẳng lẽ là cuộc sống mười mấy năm qua thoải mái quá nên quen rồi?” Thiếu niên lập tức nhíu mày, ngay sau đó phất ống tay áo, hiển lộ hết uy nghi, không cho phản bác quả quyết nói: “Không cần lo lắng! Chính là nàng! Không phải cũng thành phải!”

Trời sinh tôn quý, uy nghi nói một không hai. Không phải bất kỳ người nào muốn mô phỏng theo thì có thể mô phỏng ra được.

“Vâng! Lão nhân tuân mệnh!” Lão Thiết lập tức cúi người. Chỉ là bàn tay cầm bản vẽ cùng mảnh lụa nắm lại thật chặt.

“Ngươi nắm chắc thời gian đi về chế tác ngay lập tức, nhất định phải làm được tốt nhất.” Thiếu niên nhẹ nhàng vung tay lên, đưa tay lấy mảnh lụa trong tay lão Thiết, bỏ vào trong ngực, mi mắt sáng quắc nhìn về phía phương hướng xe ngựa ly khai thêm lần nữa.

“Vâng!” Lão Thiết thấy rõ nóng bỏng trong mắt thiếu niên, đáy lòng nhất thời căng thẳng. Cúi người đáp ứng.

“Không nghĩ tới lần này ta đến Đông Ly, ngược lại thu hoạch không nhỏ.” Gương mặt thiếu niên u ám đen tối, ngũ quan tinh xảo, miệng cười tươi đẹp, trong nháy mắt trông hệt như một gốc bạch cúc phong phiêu tuyết nguyệt.

Lão Thiết không nói, nhìn nụ cười minh diễm của thiếu niên, trái tim nhảy lên thình thịch.


“Còn bao lâu nữa đội danh dự sẽ đến?” Thiếu niên quay đầu hỏi.

“Hồi bẩm chủ tử! Đại khái còn có khoảng nửa tháng.” Lão Thiết lập tức cung kính trả lời.

“Ừm! Ta muốn mang nàng trở về ngay sau thịnh yến!” Thiếu niên nói.

“Chủ tử, nghe nói thái độ Quân Tử Ly bây giờ rất khác thường, đồng ý ba điều kiện trên trời của nàng, cộng thêm mười vạn lượng hoàng kim, hơn nữa còn vì nàng mà đuổi tỳ nữ Quỳnh Hoa công chúa tặng về Tây Lương quốc. Vân Cẩm muốn ở rể Phượng phủ làm vị hôn phu của Tam tiểu thư. Có thể nói giờ đây danh tiếng của nàng đang thịnh. Nếu chúng ta muốn lặng lẽ mang nàng rời khỏi e rằng rất khó.”  Lão Thiết lập tức nói.

“Vậy càng cần phải mang đi!” Ánh mắt thiếu niên lập tức lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên u ám hơn: “Quân Tử Ly là kẻ có mắt mà không nhìn được ngọc nạm vàng. Lại đi yêu thích cái bình hoa Quỳnh Hoa kia. Nếu bây giờ muốn nuốt lời, há có thể tha cho hắn? Hôm nay ta tìm được nàng, đương nhiên nàng chính là của ta.”

Lão Thiết lập tức hết hồn, nhìn thiếu niên, tựa hồ bị câu của ta ki của hắn làm cho kinh trụ.

“Ngươi lập tức sắp xếp, không cần biết phải trả bất cứ giá nào, sau thịnh yến, ta nhất định phải đưa nàng đi.” Thiếu niên không để ý tới nét kinh hoảng trong mắt lão Thiết, giữa hai mắt tỏa sáng quang hoa, mang vẻ chắc chắn phải có.

“Chủ tử có muốn chờ thánh thượng gởi thư rồi mới kết luận làm tiếp hay không, e rằng chỉ thị của thánh thượng có thể có khác biệt. . .” Lão Thiết nhẹ giọng mở miệng thử thăm dò.

“Không cần! Một chuyến tới Đông Ly này phụ chủ cho ta toàn quyền quyết định. Huống hồ tìm được nàng, e rằng so với ta phụ chủ lại còn nóng lòng muốn đưa nàng về hơn.” Thiếu niên lập tức ngắt lời lão Thiết nói.

“Thế nhưng. . .”


“Không có thế nhưng gì hết!” Trong nháy mắt mặt mày thiếu niên đông lạnh lại, chuyển mắt bén nhọn nhìn lão Thiết, ánh mắt nén giận, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi cho rằng bản thái tử không có quyền mang một người về?”

“Vâng! Thái tử điện hạ thứ tội! Lão nhân cẩn tuân hết thảy phân phó của thái tử điện hạ!” Lão Thiết lập tức quỳ xuống mặt đất thỉnh tội nói.

“Chính là như thế đi!” Thiếu niên khoát tay chặn lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn lão Thiết: “Đừng tưởng rằng cho ngươi tiêu dao mười mấy năm, liền quên mất chủ tử của ngươi là ai. Nếu để ta phát hiện ngươi có chỗ nào không thích hợp, cẩn thận đầu của ngươi!”

“Lão nhân không dám!” Lão Thiết lập tức phục đầu.

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là không dám!”

Lão Thiết không còn dám mở miệng.

“Mà thôi, ngươi mau đi đi! Nhất định phải cẩn thận làm thứ kia cho thật tốt, ta đây phải đi tìm Lam Tuyết ám ẩn (ám vệ, ẩn vệ của nước Lam Tuyết), gửi cho phụ chủ một phong thư mừng.” Thiếu niên khoát tay chặn lại. Đi vào tiểu viện.

“Vâng!” Lão Thiết đứng lên. Nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa Phượng Hồng Loan ly khai, có vẻ gì đó bắt đầu khởi động nơi đáy mắt già nua, chốc lát, cũng theo sát thiếu niên chậm rãi đi vào trong tiểu viện.

Trước cửa Hàng rèn lão Thiết yên tĩnh trở lại.

xxxxxx


Trên đường phố ở sau lưng hàng rèn lão Thiết, cách đó trăm thước có một chiếc xe ngựa lẳng lặng đậu ở đó.

Xe ngựa không tính là hoa lệ, đậu ở chỗ này rất lâu cũng không có người chú ý.

Trước xe một tiểu đồng có vẻ ngoài trông như một tiểu nam hài cầm roi da ngắm nghía buồn chán. Vòng sợi dây một vòng lại rồi cuốn tròn vào. Rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Chủ tử, nói cho cùng thì chúng ta sẽ dừng ở chỗ này tới khi nào? Chờ một lúc nữa khi chúng ta đi tới Phượng Hoàng Lâu, Phượng tam tiểu thư người ta cũng muốn rời đi.”

Tiểu đồng chính là Tiểu Tinh Đình. Hắn không hiểu chủ tử nói đến hàng rèn lão Thiết, làm hắn tưởng rằng là thật sự muốn tới rèn đồ, hoặc là tới gặp Phượng tam tiểu thư. Thế nhưng không nghĩ được, người đã tới, đồ đạc thì không có rèn, giờ người ta đã đi rồi cũng không chịu ra ngoài. Hơn nữa lại một mực đứng ở chỗ này ước chừng cũng hơn một canh giờ rồi, mà còn không nói câu nào.

Hắn thực sự không hiểu chủ tử muốn làm cái gì. Từ sau khi nhìn thấy Phượng tam tiểu thư ở ở trên lầu hôm qua, chủ tử liền trở nên khác thường.

Tuy rằng hắn không dám nghi ngờ quyết định của chủ tử. Thế nhưng tâm lý của hắn quả thật ngứa ngáy rất muốn đi Phượng Hoàng Lâu. Không chỉ trong Đông Ly quốc, chuyện này còn truyền khắp thiên hạ, Phượng tam tiểu thư, Vân Cẩm công tử, còn có Ly Vương sẽ thực hiện giao ước ở nơi đó. Nhất định sẽ có trò hay để nhìn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác chủ tử lại cho dừng xe ở nơi này. Xem chừng còn chưa có ý tứ muốn rời đi. Hắn sốt ruột quá ah!

“Ừm!” Nam tử trong xe thấp giọng lên tiếng. Trong vắt nhàn nhạt. Sau đó cũng không mở miệng nói gì thêm.

Tiểu Tinh Đình nghe được tiếng trả lời của nam tử, rụt cổ lại, há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức gục xuống. Cũng không dám nói nữa.

Tuy rằng Chủ tử cưng chìu hắn, nhưng hắn không thể vì được sủng mà kiêu ngạo. Chủ tử bảo dừng xe ở nơi này, nhất định là có dự định gì khác. Không phải thứ mà hắn có thể hỏi đến. Cho nên chỉ có thể cúi đầu nhận lệnh mà cầu khấn, ước ao chủ tử nhanh nhanh mở miệng bảo đi tới Phượng Hoàng Lâu. Như vậy nhất định hắn sẽ đánh xe ngựa chạy như bay. Chạy thật nhanh tới chứng kiến trò hay.

Lại đợi thêm khoảng một chén trà nhỏ nữa, nam tử trong xe bỗng nhiên mở miệng: “Lưu Nguyệt!”


“Chủ tử!” Lưu Nguyệt xuất hiện lên tiếng trả lời.

“Đã điều tra rõ được thân phận của những người trong hàng rèn lão Thiết chưa?” Nam tử chậm rãi hỏi. Giọng nói trầm thấp ôn nhuận.

“Hồi bẩm chủ tử, thứ cho thuộc hạ không có năng lực, không thể tra ra được chứng cứ. Chỉ biết mười ba năm trước đột nhiên chủ nhân của hàng rèn lão Thiết là lão Thiết đi tới Đông Ly. Chính lúc đó lại gặp một hàng rèn đóng cửa, lập tức bị hắn mua lại. Vẻn vẹn ba ngày, hàng rèn lão Thiết lại trở nên vang danh thiên hạ.” Lưu Nguyệt lắc lắc đầu nói.

“Ừm!” Nam tử khẽ đáp lời. Dung mạo bị màn xe ngăn trở làm người ta không nhìn thấy nét mặt. Nhưng có lẽ nhất định trên đó là vẻ lạnh nhạt trong trẻo.

Dừng một chút Lưu Nguyệt lại nói: “Chủ tử người có còn nhớ, mười năm trước đã từng có một nơi tiến cống ngọc khắc hình rồng lên cho thánh thượng. Đó là do hàng rèn lão Thiết tạo nên. Thánh thượng cực kỳ yêu thích, từng phái người đến mời. Nhưng về sau tay trắng trở về. Chủ thượng nói đây là kỳ nhân trong thế gian. Không muốn vào ở chốn cung đình chịu sự vây khốn. Bèn coi như bỏ qua!”

“Đúng là có chuyện như vậy.” Nam tử gật đầu: Đó là ngày sinh nhật năm mươi tuổi của phụ chủ. Tri châu phủ đài Giang Châu tiến vào hiến tặng cho phụ chủ.”

“Vâng!” Lưu Nguyệt gật đầu.

“Lúc đó ta cũng có ý tìm kiếm, lại không nghĩ ngay sau ngày mừng thọ phụ hoàng, sư phụ lại qua đời, ta nóng lòng chạy tới Thương Mang Sơn. Trở về nghe phụ hoàng nói người kia không muốn bị cản chân trong cung đình, nên đành không làm gì nữa!” Nam tử nhàn nhạt mở miệng. Nhớ lại ân sư nghiệp nghệ quá cố. Trong giọng nói nhẹ nhàng cũng mang chút phiền muộn nhàn nhạt.

Lưu Nguyệt không nói. Lẳng lặng nghe.

“Nếu phụ hoàng nhận được đồ vật hàng rèn lão Thiết điêu khắc, hai nước khác cũng như các tiểu quốc phụ thuộc tất nhiên cũng nhận được. Hơn nữa thanh danh hàng rèn lão Thiết lan rộng bên ngoài. Dẫu sao người trọng tài tiếc tài như phụ hoàng trong thiên hạ này rất hiếm có. Hắn có thể sống an bình tới tận hôm nay. Không thể không khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.”

Giọng nói của nam nhân vừa chuyển, rút vẻ thương cảm nhạt nhòa kia đi, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói ra: “Nghìn vàng một đồ vật. Một ngày ba cái. Một ngày thuận tay thu vào ba nghìn vàng. Trải qua mười ba năm này. Ngày ngày không làm không, đây là một khoản số lượng lớn bực nào. Bây giờ nhìn lại, thì ra là hàng rèn lão Thiết có chủ nhân đằng sau. Mấy năm nay bận bịu bận bịu ứng phó những người kia, ta ngược lại lại bỏ quên nó!”

Dứt lời, nam tử lại nhàn nhạt mở lời: “Ngươi nói đôi chút xem dáng dấp thiếu niên kia trông ra sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận