Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Bên trong không gian truyền thừa, Đạo Quán.

Bạch Vô Thiên vẫn ngồi xếp bằng không cử động. Toàn thân hắn tỏa ra quang mang nhàn nhạt, như thế linh khí đã vận chuyển đến cực hạn. Đây chính là dấu hiệu, hắn có thể ngưng tụ ra Kim Đan, chân chính bước vào cấp bậc Tam Phẩm.

Trong Thức Hải, Bạch Vô Thiên đã diễn giải và thôi động năm thức của Vân Du Tiên Kiếm Quyết trên vạn lần. Trong quá trình cảm ngộ, hắn không những thấu triệt được từng động tác, chi tiết nhỏ nhất của kiếm chiêu, cho đến khi bản thân hắn tự suy diễn ra ba thức rút gọn.

Chiêu đầu tiên là Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm được rút gọn lại từ hai thức Vô Ảnh Kiếm thức và Đoạt Thiên Kiếm thức. Chiêu thức vô ảnh vô tung, nhất chiêu tất sát. Có thể miểu sát địch nhân trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn.

Chiêu thứ hai là Vân Du Kiếm, kết hợp từ Vân Hoa Kiếm thức và Du Thiên Kiếm thức. Chiêu thức này là tâm xuất kỳ biến, khi kiếm ra khỏi vỏ địch nhân không biết là công hay thủ, mỗi một chiêu là dồn kẻ địch vào đường cùng.

Thức cuối cùng hắn không thể nào suy diễn ra được nữa, với năng lực của hắn có thể phóng xuất ra một hư ảnh đạo nhân khổng lồ một chiêu đâm xuống xem như là hủy thiên diệt địa. Cảnh giới hắn càng cao, chiêu thức càng khủng bố hơn. Bằng chứng là trong quá trình vận dụng công pháp Minh Lý Thiên minh tưởng ra uy lực thực tế. Một chiêu này có thể miểu sát một tên tu sĩ Tam Phẩm dễ dàng.

Trước đó Trận Sư Trần Anh có nhắc đến “Tâm Trận cũng là một loại ý niệm” đây chính là gợi ý khiến hắn cảm ngộ ra một con đường khác. Hắn muốn thử, mà để thử thì phải có một chiêu thức khủng bố, mạnh mẽ và phải tinh thông triệt để mới vận dụng được.

Đó chính là chiêu thức rút gọn thứ hai Vân Du Kiếm. Một nhát chém ra vừa là công vừa là thủ nên vô cùng phù hợp với yêu cầu của hắn.

Lúc này Bạch Vô Thiên vận dụng Lưu Tinh Trấn Hồn quyết vẽ ra mộ sơ đồ Trận Pháp gồm 62 Cấm Chế. Trận Pháp này là Hỏa Vân Trận vẫn còn ở trạng thái hình chiếu chưa hóa thành thực chất.

Hắn dùng hai ngón tay điểm về trước, mô hình lập tức xuất hiện đúng vị trí mà hắn mong muốn. Trong Thức Hải ý niệm là mệnh lệnh, những sợi thần thức là thực thi, nên để vận dụng điều khiển một Pháp Trận tương đối dễ dàng. “Tâm Trận cũng là một loại ý niệm” trong Thức Hải như thể lật một cái tay là có thể làm được.

Trận Pháp thật sự hoạt động trước sự kinh ngạc của hắn. Kết quả này chứng tỏ hắn suy diễn theo hướng đúng đắn.


Trạng thái của hắn lúc này không thể biểu lộ ra được Hỷ, Nộ, Ái, Ố nhưng hắn vẫn cảm giác được cơ thể hắn cực kỳ hưng phấn.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi rồi thở ra.

Không khí xung quanh thật sự quá tốt. Hắn ở vào trạng thái minh tưởng Trận Pháp một thời gian khá dài, dài đến mức mái tóc dài thêm một đoạn.

Hắn đứng dậy, ánh mắt lúc này trở nên sâu sắc hơn. Tinh thần tập trung cao độ dùng ý niệm vẽ ra một sơ đồ trận pháp. Khoảng chừng nửa khắc sau, hắn mới có cảm giác thành công, hai ngón tay điểm về trước. Tại vị trí chỉ định xuất hiện một Trận Bàn với 62 Cấm Chế lấp lánh như những vì sao.

Tiếp đến chính là “Tâm Trận cũng là một loại ý niệm”, hắn kích hoạt Trận Pháp Hỏa Vân Trận, khoảng chừng hai hô hấp sau, trên không trung rơi rớt xuống vô số hỏa cầu về phía vị trí trung tâm của Pháp Trận. Kết quả này chính là thành công mỹ mãn.

Sắc mặt hắn nhất thời rạng rỡ, bỏ qua những giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt. Hắn té ngã về sau ngồi trên mặt đất nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích. Mặc dù tốc độ thi triển vẫn còn rất chậm, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn nhất định sẽ tăng tốc độ lên trăm lần, nghìn lần. Như vậy Pháp Trận xuất kỳ bất ý, đây chân chính là một chiêu rất lợi hại.

Trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng “Nếu không phải là Trận Bàn, mà đánh ra là một Cấm Chế thì như thế nào?”

Nói là làm, hắn đứng dậy tiếp tục tập trung tinh thần. Mô phỏng ra một loại cấm chế có 129 điểm. Thủ pháp tương tự như Trận Pháp nhưng giản lược hơn rất nhiều. Hai ngón tay hắn điểm ra khoảng không trước mặt. Hư không dường như không có gì xảy ra, giống như thủ pháp không có tác dụng.

Hắn thất vọng xem như lối suy nghĩ này vẫn chưa được ổn thỏa.

Lúc này, phía khoảng không trước mắt, nhất thời bạo phát ra một dao động, hư không có một chấn động cực kỳ nhỏ. Một chữ “Định” xuất hiện rồi biến mất chớp nhoáng, chỉ tồn tại chừng một hô hấp.

Hắn tò mò tiến lại gần vị trí phát ra chữ “Định” trước đó. Lơ lửng trên không trung là một con muỗi, nó bị phong phế không có bất kỳ phản ứng nào.


Sau mười hô hấp, Cấm Chế tự động tiêu thất, con muỗi tiếp tục bay về trước như không có gì xảy ra.

Hắn lắp bắp “Chuyện này… có thể sao?”

Hắn lại điểm hai ngón tay về phía con muỗi đang bay, sau đó hư không dao động, một chữ “Định” xuất hiện rồi biến mất như trước, con muỗi lại bị phong ấn một lần nữa.

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều này là ngoài ý muốn. Chữ “Định” kia từ đâu mà xuất hiện, tại sao Cấm Chế lại có thể sử dụng theo cách này.

Hắn hoang mang, nhưng lại mừng rỡ, đây có thể là một tuyệt kỹ sau này. Nếu trong giao tranh, có thể “Định” một ai đó, không phải là chiếm ưu thế sao.

Hắn lắc đầu, sau đó bỏ qua ý tưởng đó.

Đối với người có tu vi cao, năng lực phi thường chưa chắc có thể “Định” được đối phương.

Lúc này, trên đỉnh Đạo Quán. Cây đèn vốn ảm đạm bỗng nhiên bật lên một ngọn lửa khiến khu vực xung quanh sáng lên. Ánh sáng tỏa ra quang mang khắp nơi.

Ánh sáng này khiến mọi thứ xung quanh vốn ảm đạm trở nên có sức sống hơn.

Hư ảnh Trận Sư Trần Anh lúc này mới động đậy, nét mặt lão có phần nghiêm túc.

Lão chậm rãi nói “Cửa ải này mô phỏng lại quá trình cướp đoạt Đèn Linh Lung của bọn yêu thú. Đẳng cấp yêu thú được mô phỏng theo cấp bậc tu vi của người truyền thừa. Cấp bậc yêu thú cấp thống lĩnh chỉ hơn người truyền thừa một cấp bậc. Trong thời gian một nén nhang phải tiêu diệt toàn bộ yêu thú, không để Ngọn Đèn Linh Lung bị dập tắt hoặc bị cướp đi, nếu không truyền thừa dừng lại ở đây…”


Những lời Trận Sư Trần Anh như đánh vào đầu óc hắn, từng lời nói vô cùng rõ ràng.

Hắn chợt nhớ đến ở Đạo Viện, trên ngọn Chủ Phong cũng có một tòa tháp, tên gọi là Tháp Linh Lung. Hình như ở Tháp Linh Lung cũng có một ngọn đèn Linh Lung…

Lúc này khi ngọn đèn Linh Lung thắp sáng, yêu thú bên ngoài bắt đầu có động tĩnh. Bọn chúng bắt đầu nhốn nháo lên, sinh động hơn.

Cầm đầu binh đoàn yêu thú là một mãnh tướng có thân cao chừng mười thước, vóc dáng như nhân loại, nhưng cơ bắp hơn rất nhiều.

Theo như thư tịch trong Đạo Viện miêu tả, diện mạo thống lĩnh này thuộc Man Tộc ở Quỷ Vực. Đặc điểm của Man nhân chính là thể trạng cực kỳ mạnh khỏe. Nếu đem so với tu sĩ Bắc Cảnh thì Man Tộc chính là thiên về thể tu với sức chịu đựng cực kỳ khủng bố.

Tên thống lĩnh cầm trọng phủ gầm thét một tiếng thật dài. Nhóm đầu tiên tấn công vào là Man Binh Lâu La số lượng chừng trăm tên. Trong tay chúng cầm trọng chùy nhìn vô cùng khí thế.

Trên bầu trời thì có một nhóm chừng hai mươi con Phi Dực Hổ bay lượn. Bọn chúng định áp sát đèn Linh Lung Đầu tiên để cướp đoạt. Nếu bọn chúng thành công, xem như ải thứ hai thất bại.

Bạch Vô Thiên sắc mặt ngưng trọng.

Ở ải thứ hai Trận Pháp sơ cấp gồm 62 Cấm Chế chỉ có thể tạo ra phong hỏa lôi trận. Còn về Hộ Tông Đại Trận vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào chi tiết. Điều này không thể nào thiết kế một trận pháp bảo vệ đèn Linh Lung được.

Hắn tập trung tinh thần, bắt đầu khởi tạo ra tổng cộng hai mươi Cấm Chế “Trấn Hồn Toa” xung quanh đèn Linh Lung. Một tay còn lại điều khiển hai trăm thanh phi kiếm bay ra ngoài.

Khi bọn Man Binh Lâu La đập phá bức tường bao quanh Đạo Quán tấn công vào. Hắn tùy ý điểm ngón tay về phía bọn Man Binh, phi kiếm lao đi với tốc độ nhanh nhất, đi theo một đường thẳng. Uy lực không lớn nhưng những tên Man Binh bị xuyên qua, thân ảnh bị thiêu cháy rồi tiêu thất nhanh chóng.

Hắn lúc này nhướng hàng chân mày lên, trong lòng nhủ thầm “Rõ ràng uy lực không lớn, hay do bọn chúng quá yếu?”


Trên đỉnh đạo quán, khi hai mươi con Phi Dực Hổ tiếp cận đèn Linh Lung thì khu vực xung quanh liên tục xuất hiện hai mươi chữ “Định”. Đây là dấu hiệu Cấm Chế khởi động, bọn chúng toàn bộ bị Cấm Chế khóa lại. Bọn chúng không còn tự khả năng kiểm soát thân thể nên lần lượt rớt xuống.

Bạch Vô Thiên không để bọn chúng thoát thân, nhanh chóng điểm hai mươi thanh phi kiếm lần lượt miểu sát hai mươi con Phi Dực Hổ. Thân ảnh hai mươi con Phi Dực Hổ cũng tự bốc cháy, hóa thành hư vô.

Ánh mắt hắn lúc này nhìn về phía những tên còn lại đang hùng hổ tấn công vào. Ngón tay hắn thủ sẵn chờ đợi.

Khi đám yêu thú xâm nhập đến sân đạo quán thì toàn bộ đều tiêu thất, không còn bất kỳ dấu vết nào.

Trận Sư Trần Anh xuất hiện, sắc mặt lão có phần nhợt nhạt. Lão xua tay liên tục nói “Được rồi, ngươi đã qua ải! Ngươi không cần phải đánh toàn lực”

Vừa nói, lão vừa nhìn lên khoảng không trên bầu trời. Có một thanh Vô Hình Kiếm hướng mũi kiếm xuống. Nhìn không có áp lực gì, nhưng nếu thanh kiếm đó đánh xuống, chắc chắn sẽ sang bằng ngọn núi này. Cả đạo quán sẽ xong.

Hắn thấy vậy, gãy đầu rồi cười hắc hắc. Đúng là hắn dự định một chiêu diệt sạch bọn yêu thú và Man binh bên ngoài, không nghĩ tới Trận Sư Trần Anh sớm đã phát hiện ra.

Khung cảnh xung quanh từ từ chuyển màu, từ tâm tối sang một màu xanh mát. Toàn cảnh lúc này là một thảo nguyên rộng lớn, có nhiều cây xanh mọc khắp nơi. Ở chính giữa thảo nguyên xanh, có một hồ nước, giữa hồ nước có một cây linh dược thân cao năm xích có lá mang một màu xanh tươi mát.

Thân ảnh lão lại xuất hiện “Chúc mừng ngươi đến ải thứ ba, ải trung cấp pháp trận hay còn gọi là trận pháp bổ trợ…”

Hắn không để ý lời lão giới thiệu. Ánh mắt hắn đảo một vòng xung quanh, nhưng không hề thấy lối ra.

Hắn thắc mắc nói “Nghe nói, đến ải này sẽ có lối ra? Vãn bối không tìm thấy lối ra?”

Hư ảnh Trận Sư Trần Anh cười ha ha nói “Pháp Trận phát sinh biến cố, không có cửa ra… ngươi chịu khó đi tiếp!”

Hắn nghe Trận Sư nói vậy, hắn cũng bắt chước lão cười ha ha cho qua chuyện. Biết làm sao được, lão là chủ nhân nơi đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận