Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Sau khi rời khỏi Huyền Minh Cốc, Bạch Vô Thiên được truyền tống đến Mị Nguyệt Trấn.

Trước đó một tiểu cô nương cũng xuất hiện trong Truyền Tống Trận vốn đã bị phong bế từ lâu, sau đó lại xuất hiện thêm một thiếu niên bước ra từ Truyền Tống Trận. Điều này gây ra động tĩnh không nhỏ ở khu vực vốn yên tĩnh này.

Dù sao thân phận của Bạch Vô Thiên là đệ tử Đạo Viện, mà Đạo Viện trong khu vực Hạ Thiên rất được coi trọng. Nên hầu như không người nào ở Mị Nguyệt Trấn làm khó dễ, thậm chí còn niềm nở đón tiếp.



Nửa tháng sau.

Bạch Vô Thiên cùng Tiểu Hắc về đến Minh Nhân Thôn, rồi một mạch đi đến Kiếm Các trên ngọn Chủ Phong để trả nhiệm vụ Phi Hành Kiếm.

Tính ra, hắn đã rời khỏi Đạo Viện gần hai tháng. Khung cảnh Đạo Viện vẫn như cũ không có gì thay đổi, ngoài khí tức của nhóm đệ tử ngoại viện.

Hầu như tu vi người nào cũng tăng lên đáng kể. Những huynh đệ đồng môn hắn bắt gặp trên đường đến ngọn Chủ Phong đều đã tấn thăng đến Nhị Phẩm. Chưa bao giờ quá trình tấn cấp lại dễ dàng đến như vậy.

Đến khu vực cấm thú sủng hắn thu Tiểu Hắc vào Thú Linh Liên rồi phi thân đến Kiếm Các.

Khoảng chừng một khắc sau, hắn đặt chân vào Bảo Khí Các rồi giao ra toàn bộ nguyên liệu thượng phẩm cho Lục trưởng lão Ngọc Đạo Nhân. Nàng chính là nữ trưởng lão thứ hai của Đạo Viện trưởng quản Ngọc Am Phong.

Khi nhìn thấy đầy đủ nguyên liệu thượng phẩm dùng chế tạo Lưu Quang Kiếm, hai mắt Lục trưởng lão mở to ra. Bởi vì đã một thời gian dài ít có đệ tử nào thu thập đủ nguyên liệu này.


Bạch Vô Thiên còn đưa thêm một viên Ám Linh Thạch khiến hai mắt nàng ta như muốn rớt ra ngoài.

Nàng lẩm bẩm “Chuyện này cũng quá khoa trương đi, trước đó là bốn tên ngoại viện lạ mặt giao ra Ám Linh Thạch. Giờ đến tiểu tử này, đây chẳng phải là đệ tử chân truyền của Kiếm Hư sư thúc sao?”

Nàng nhận lấy đủ nguyên liệu rồi bàn giao lại Bạch Vô Thiên một thẻ bài, có khắc lên một ấn ký. Chủ yếu là thẻ bài ghi nhớ để hôm sau quay lại nhận Lưu Quang Kiếm mà thôi.

Hắn ấp úng nói “Cho đệ tử hỏi, nếu khảm Ám Linh Thạch vào thượng Phẩm phi hành kiếm, phẩm chất có phải được nâng lên cực phẩm không?”

Lục trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu “Theo lý là như vậy, từ khi ta chưởng quản nơi này. Chưa thấy qua thượng phẩm phi hành kiếm khảm Ám Linh Thạch. Xem như ngươi cho ta một cơ duyên khai nhãn một lần. Sau này có sự việc gì cần giúp, ta sẽ hỗ trợ một tay!”

Nghe Lục trưởng lão nói vậy, hắn lập tức khom người thi lễ. Đây là một lời hứa của một vị trưởng lão, không phải dễ dàng gì có được.

Sau khi bái tạ Lục trưởng lão, hắn liền rời khỏi Bảo Khí Các. Điểm đến tiếp theo chính là Chấp Sự Đường. Khoảng cách từ Kiếm Các đến Chấp Sự Đường không xa, nên chỉ một lúc sau hắn đã đến nơi.

Chấp Sự Đường do Nhị trưởng lão Huỳnh m Phong với đạo hiệu là Vô Nham Đạo Nhân chưởng quản. Nghe nói vị trưởng lão này công chính vô tư không hề thuộc phe phái nào.

Đối với những đệ tử vi phạm giới luật của Đạo Viện, Nhị trưởng lão vô cùng nghiêm khắc, không hề nể mặt ai dù có là Đại trưởng lão hay lão viện trưởng cũng không ngoại lệ.

Khi Bạch Vô Thiên vừa đến được bên ngoài cổng Chấp Sự Đường. Hai bên có tám đệ tử nội viện canh gác.

Một đệ tử nội viện nhìn thấy y phục của hắn liền chạy lại gần chào hỏi “Cho hỏi sư thúc đến đây có việc gì phân phó?”


Nghe đến từ “sư thúc” cảm giác đúng là khác biệt. Vị sư huynh trước mặt ngoài hai mươi, sắc mặt cương trực gọi hắn cấp bậc sư thúc. Trong nhất thời hắn có một cảm giác không quen.

Hắn chắp tay lại nói “Tiểu đệ đến gặp Nhị trưởng lão báo cáo lại một việc…”

Vị đệ tử nghe vậy, liền nói “Sư phụ sớm rời khỏi Đạo Viện, khoảng chừng một tháng sau mới về. Sư thúc có gì căn dặn, tiểu điệt sẽ báo lại”

Một lần nữa, nội tâm hắn lại giật bắn lên một cái. Vị sư huynh này tự xưng “tiểu điệt”, hắn cảm giác bản thân đã cao cao tại thượng rồi.

Hắn vội vàng xua tay nói “Sư huynh không nên khách khí, tiểu đệ chỉ vừa đến Đạo Viện không lâu…”

Vị sư huynh mỉm cười, hắn nhanh chóng giải thích “Tiểu điệt thuộc Chấp Sự Đường, vai vế trong Đạo Viện rất quan trọng, nên sư thúc không cần để ý!”

Bạch Vô Thiên lúc này mới thở dài, xem như việc này không thể đính chính lại được.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền nói “Số là tiểu đệ trên đường làm nhiệm vụ nhận phi hành kiếm thì bị Lữ Kiếm Bình ám sát suýt nữa mất mạng. Nên việc này nhờ sư huynh báo lại Nhị trưởng lão…”

Vị sư huynh này nghe nhắc đến Lữ Kiếm Bình liền nhớ ra một việc xảy ra hơn một tháng trước.

Hắn nhanh chóng trình bày “Vụ việc này Lữ trưởng lão đã một tay xử lý. Lữ trưởng lão đã đày Lữ Kiếm Bình đến Quỷ Vực trong ba năm rồi. Hình phạt ám hại đồng môn, đặc biệt là có thân phận cao như sư thúc, phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Hơn nữa, đệ tử bị đày đến Quỷ Vực khả năng không thể sống sót trở về…”


Khi nghe được tin Lữ Kiếm Bình bị đày đến Quỷ Vực, trong lòng Bạch Vô Thiên vẫn chưa nguôi được cơn giận. Đó không phải là một mâu thuẫn bình thường, đó chính là sinh mạng. Nếu hắn không có mạng lớn, đã chôn thây ở phụ cận Mị Nguyệt Trấn rồi.

Hắn âm thầm tính toán “Nếu Lữ Kiếm Bình bị đày đến Quỷ Vực xem như mâu thuẫn này tạm thời gác lại. Nói gì thì nói, hắn bị đày đến Quỷ Vực cũng quá đúng lúc đi. Nếu không có thể dựa vào Lệnh Bài Khiêu Chiến là có thể quyết đấu với hắn một trận, rửa mối hận này rồi…”

Hắn không còn cách nào khách đành hướng vị chấp sự sư huynh từ biệt.

Rời khỏi ngọn Chủ Phong, hắn phóng lên lưng Tiểu Hắc bắt đầu trở về Thủy Trúc Lâm. Nơi đó có căn nhà gỗ quá quen thuộc. Hắn chợt nhớ trước đó có để bọn người Hoàng Mập tạm thời trú ẩn để tránh rắc rối, không biết bọn họ lúc này thế nào rồi.

Khi Tiểu Hắc về đến căn nhà gỗ, nó dừng lại vì phát hiện bên bờ hồ có một thân ảnh nữ nhân. Thân ảnh này quay lưng, ánh mắt nhìn ra giữa hồ. Hai tay chắp sau lưng, điệu dáng vô cùng thư thái. Tóc nàng ta xõa dài trong một bộ bạch y nhìn có phần thanh thoát.

Vị nữ nhân lạ mặt cũng nhận ra có người đến, nàng quay lưng lại thì bắt gặp Bạch Vô Thiên trong trang phục bạch y với thắt lưng xanh. Đây chính là đệ tử chân truyền của thái thượng trưởng lão.

Lúc này chân dung nàng ta hiện rõ ra là một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười tám tuổi. Khuôn mặt trái xoan với ngũ quan sáng láng. Có thể nhận ra thiếu nữ đối diện này có bối phận không tầm thường.

Nàng ta không nói, âm thầm quan sát Bạch Vô Thiên một hồi. Ánh mắt nàng ta quan sát vô cùng tỉ mỉ.

Nàng ta bất chợt mỉm cười nói “Ta vô tình lạc đến nơi đây, nhìn phong cảnh đẹp quá bất giác quên con đường về. Cho hỏi vị huynh đệ, đường đến Long Đầu Phong hướng nào?”

Bạch Vô Thiên phóng xuống tiếp đất, hắn có một phần cảnh giác. Tướng mạo thiếu nữ này đầy dụ hoặc, âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe. Biểu hiện ra bên ngoài không hề có ác ý.

Hắn liền chỉ tay hướng ngược lại nói “Bên kia!”

Hắn biết đối phương đang trêu chọc hắn. Hơn nữa đây là cấm địa của thái thượng trưởng lão, không phải ai cũng có thể đến được nơi này.

Đối phương lại không biết Long Đầu Phong ở hướng nào càng nói rõ hơn là đang trêu chọc hắn. Đệ tử Đạo Viện nào lại không biết thập tứ sơn phong của Đạo Viện. Không rõ ý đồ đối phương như thế nào, bất quá đối phương không có ác ý nên hắn không có quá nhiều đề phòng.


Vị thiếu nữ trước mặt biểu lộ chần chờ khi thấy đối phương hờ hững, hầu như không chú ý đến mình.

Nàng mỉm cười sau đó lướt qua người hắn, cố ý phóng thích ra một loại mùi hương của Hoa Linh Lan. Mùi hương này rất đặc biệt như cố tình gây sự chú ý.

Bạch Vô Thiên che mũi lại, sau đó lẳng lặng đi vào trong nhà.

Thiếu nữ này cảm giác đối phương thật sự quá thờ ơ, không hề thương hoa tiếc ngọc. Nàng không kìm chế được liền nói “Vị huynh đệ này, không tò mò vì sao ta lại ở đây sao?”

Bạch Vô Thiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta cười nói “Không phải ngươi vừa nói là lạc đường. Chẳng lẽ là không phải sao?”

Nàng ta nghe Bạch Vô Thiên hờ hững trả lời liền cười ha ha. Sau đó nghiêm túc lại nói “Ta đến Đạo Viện cùng một lượt với ngươi, bất quá vận khí không được tốt như ngươi, có một vị thái thượng trưởng lão thu nhận. Hơn nữa thân phận thấp kém của ta cũng không gây chú ý được ai kia...”

Nàng ta cố tình nhấn mạnh “ai kia” khiến trong lòng hắn rung lên một hồi. Nữ nhân này quả nhiên rất chủ động, thậm chí là đang cố tình trêu chọc hắn.

Dáng vẻ nàng ta thể hiện ra là một sự thất vọng, nhưng sự thất vọng này có phần lém lỉnh. Điều này càng chứng minh, những lời nàng ta nói không câu nào là thật.

Nàng ta nhìn dáng vẻ bối rối của đối phương, khóe miệng mỉm cười duyên dáng. Nhận thấy không còn gì để tiếp tục trêu chọc, nàng xoay người lẳng lặng rời đi.

Nàng ta đi được một đoạn, rồi quay đầu lại nhắn nhủ “Ta sẽ thường xuyên đến đây chơi… À, tên ta là La Ngọc Yến. Đừng quên ta!”

Nói xong, nàng ta xuất ra một con tiên hạc rồi phóng lên nó. Lần này nàng ta thật sự cưỡi tiên hạc rời đi, cả hai thân ảnh nhanh chóng khuất sau Thủy Trúc Lâm.

Ánh mắt hắn nhìn theo đầy vẻ tò mò “Tân nhân sao, có khoa trương như vậy không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận