Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Màn trình diễn chớp nhoáng của La Ngọc Yến khiến Bạch Vô Thiên sững sờ.

Nàng ta hỏi “Thế nào, ta lợi hại không?”

Đương nhiên là hắn nhanh chóng gật đầu tán thưởng. Một chiêu thức từ thanh hắc kiếm có thể chém rách không gian. Năng lực này không phải là một người cấp bậc như hắn có thể nghĩ đến.

Nàng ta rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Bạch Vô Thiên biểu hiện một vẻ mặt tò mò nói “La cô nương là người phương nào?”

La Ngọc Yến nhìn nét mặt tò mò của hắn, nàng ta càng tỏ ra đắc ý hơn. Nàng ta giơ ngón tay che miệng mình lại, làm ra vẻ duyên dáng nói “Chuyện này bí mật nha!”

Nói rồi, nàng ta tung tăng đi về hướng bắc Bách Kiếm Thành. Bộ dáng nàng ta như một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng yêu đời.

Bạch Vô Thiên phía sau chỉ lắc đầu nhủ thầm “Nàng ta thay đổi nhanh thật. Lúc thì băng lãnh, lúc cao ngạo, lúc lại ra vẻ đáng yêu. Rốt cuộc đâu là tính cách thật của nàng ta đây”

Cả hai tiếp tục đi thêm hai dặm đường qua một khu phố khác. Nơi đây số người buôn bán tạp phẩm rất nhiều. Hàng ăn hầu như không được bày bán.

La Ngọc Yến đi thẳng đến một quầy tạp hóa. Chưởng quỷ là một lão mập mạp có hai sợi ria mép nhìn có phần gian xảo.

Nàng ta không nói gì, chỉ dùng ngón tay ra một ám hiệu rồi tiến lại gần quầy tạp hóa đưa ra một hắc sắc lệnh bài. Chưởng quỷ vừa nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt lập tức thay đổi, thái độ trở nên hòa hoãn hơn.


La Ngọc Yến nói “Cần hai thiệp cưới của thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn!”

Chưởng quỷ nghe nhắc đến thiệp cưới của thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn. Trong lòng hắn sinh ra tò mò, nhưng biểu hiện ra bên ngoài không có chút gì cảm xúc. Đây chính là sợ độc tâm thuật của đối phương.

Lão ngập ngừng một lúc mới trả lời “Hai ngày sau mời cô nương đến đây nhận thiệp cưới. Tiểu nhân sẽ chuẩn bị!”

Bạch Vô Thiên một bên quan sát thái độ của chưởng quỷ rồi nhìn sang vị La cô nương bên cạnh. Nàng ta đến tận nơi xa xôi thế này vẫn có thể sai khiến người khác. Lai lịch này quả là không tầm thường.

Hắn thoáng nhìn vào phía bên trong quầy tạp hóa. Bên trong có bán rất nhiều món tạp phẩm, những vật vốn bị người khác bỏ đi. Chưởng quỷ sưu tầm rồi bán lại.

Trong đó có nhiều món đồ lạ mắt, hắn chú ý đến một vài cái khiên nhỏ, hình dáng như hộ tâm kính. Những cái khiên này mặc dù cũ kỹ nhưng có một thứ gì đó rất thu hút.

Hắn không nhịn được liền hỏi “Những cái khiên đó, chưởng quỷ bán thế nào?”

Chưởng quỷ thay đổi thái độ, chuyển sang một nụ cười đón tiếp khách nhân. Hắn nói “Đó là La Bàn Trắng, dùng để bố trí trận pháp. Bởi vì loại la bàn này chưa có qua tế luyện, nên gọi là La Bàn Trắng. Thủ đoạn bố trí trận pháp này giờ ít người dùng, nên loại đồ vật này không ai quan tâm…”

Lời giới thiệu của chưởng quỷ khiến hắn sáng tỏ. Chỉ có lời giải thích này mới khiến hắn tiếp nhận. Bởi vì hắn tu luyện Pháp Trận, nên có một loại trực giác vô cùng nhạy bén đối với vật phẩm liên quan đến Pháp Trận. Nói như vậy, thứ này hoàn toàn không phải là vô dụng.

Hắn mới nói “Ta muốn mua hết La Bàn Trắng!”

La Ngọc Yên và chưởng quỷ đồng thời nhìn sang hắn.


Chưởng quỷ lắp bắp nói “Bổn quầy sưu tập hơn hai nghìn cái, mỗi cái mười kim tệ. Công tử thật sự muốn mua hết!”

Hắn gật đầu, nhưng trong lòng thoáng sửng sốt. Mỗi một cái chỉ có mười kim tệ, nhưng số lượng đến hai nghìn cái. Tổng cộng hắn phải bỏ ra hai chục nghìn kim tệ, con số này đối với hắn quả thật không nhỏ. Hơn nữa, từ khi đến Bắc Cảnh hắn chuyên tâm tu luyện, số kim tệ ít ỏi do Đạo Viện và Bạch gia đưa hắn tiêu xài không có nhiều.

La Ngọc Yến một bên thấy vậy, dự định giúp đỡ hắn một tay.

Hắn nhanh chóng hướng chưởng quỷ nói “Có cách nào kiếm kim tệ nhanh chóng và nhiều không lão bản?”

Chưởng quỷ nghe hắn đề cập đến vấn đề này, trong lòng âm thầm kinh thường nhưng ánh mắt nhìn sang La Ngọc Yên thì bỏ qua suy nghĩ đó.

Chưởng quỷ nói “Công tử muốn La Bàn Trắng nói lên có tìm hiểu Pháp Trận. Đúng lúc, Viên gia ở phía tây thành đang cần một Trận Sư bố trí lại Trận Pháp trong một cấm địa. Phần thưởng hai trăm nghìn kim tệ!”

Đây là số kim tệ không hề nhỏ, đương nhiên trước đó sẽ có nhiều người đến nhận nhiệm vụ. Đến giờ vẫn chưa có người bố trí Trận Pháp hoàn chỉnh, nói lên nhiệm vụ này không hề đơn giản.

Chưởng quỷ nhìn thái độ nghiêm túc, gã nói tiếp “Nhiệm vụ này gần năm năm nay, chưa có người hoàn thành. Số tiền thưởng đã nâng lên ba trăm nghìn kim tệ rồi…”

La Ngọc Yến một bên cũng cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ này. Nàng ta nhìn sang hắn nói “Nhiệm vụ này ngươi cứ thử xem, có gì bổn cô nương sẽ giúp ngươi một tay. Khi lấy được thiệp mời, ta trước rời khỏi đây làm một đại sự…”

Hắn tò mò nói “Nếu vậy, một thiệp mời là được rồi, đâu cần phải hai thiệp mời?”


La Ngọc Yến trừng mắt hắn, âm thầm oán trách “Ngươi thật sự quên rằng thiệp mời từ đâu mà có sao?”

Nàng ta hướng chưởng quỷ nói “Viên gia ở nơi nào?”

Trưởng quỷ thấy vậy, liền đi vào phòng trong. Một lúc sau cầm ra một quyển trục cũ kỹ. Quyển trục này là tin tức liên quan đến nhiệm vụ sửa chữa Trận Pháp, kèm theo là nơi tọa lạc của Viên gia.

La Ngọc Yến chộp lấy quyển trục sau đó nhìn hắn tỏ vẻ ra lệnh “Đi!”

Hắn nhìn thái độ nàng nóng vội, như thể không cho nàng ta đi theo. Hắn giả vờ cười ha ha rồi xuất ra Lưu Quang Kiếm, phóng vút lên bầu trời, mang theo La Ngọc Yến rời đi.

Chưởng quỷ bên dưới nhìn theo luồng dạ quang càng lúc càng xa dần, hắn lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm “Nơi khỉ ho gà gáy này vẫn có một đại nhân vật, đúng là nhìn mặt không thể bắt hình dong…”



Phía tây Bách Kiếm Thành có một tòa trang viên rộng lớn, nơi đây là nơi tọa lạc của Viên gia. Một trong những đại gia tộc lớn ở Bách Kiếm Thành.

Nơi này có đất đai màu mỡ, xung quanh được trồng nhiều cây Hồng Ngà tạo thành một khu rừng gỗ quý hiếm bậc nhất khu vực. Vì thế Viên gia có danh tiếng cũng như địa vị cao ở Bách Kiếm Thành.

Người ngoài nhìn vào độ trù phú của khu rừng với nghìn mẫu cây Hồng Ngà. Bên cạnh đó Viên gia còn trồng nhiều loại Ngũ cốc cung cấp cho toàn bộ Bách Kiếm Thành cũng như là khu vực phụ cận.

Nhiều người dòm ngó đến sản nghiệp của Viên gia nhưng không ai dám đụng đến, bởi vì Viên gia có quan hệ thông gia với một vị trưởng lão Bách Vực Kiếm Môn. Có thế lực lớn chống lưng, Viên gia trước giờ luôn bình an vô sự, không người nào dám đến gây sự.

Nhưng đó chỉ là bề nổi. Bên trong Viên gia có một mối tai họa ngầm, không sớm thì muộn sẽ bạo phát đi ra. Khi đó Viên gia coi như xong.


Mối quan hệ thông gia với một vị trưởng lão Bách Vực Kiếm Môn chỉ là một loại quan hệ nhỏ nhoi, nội tình bên trong mới là gốc rễ.

Hàng năm, Viên gia phải cung cấp cho Bách Vực Kiếm Môn một nghìn cây Hồng Ngà độ tuổi năm mươi năm. Nếu không cung cấp cho Bách Vực Kiếm Môn, mối quan hệ thông gia chắc chắn sẽ đổ vỡ.

Mối lo ngại chính là cây Hồng Ngà khả năng sẽ không thể trưởng thành bình thường được. Cả rừng Hồng Ngà đang dần khô héo, có nguy cơ chết sạch.

Nguyên do là chính giữa khu rừng có một tổ địa. Hàng trăm năm nay, nơi đây có một pháp trận tu dưỡng thổ nhưỡng toàn bộ khu rừng hơn nghìn mẫu. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Pháp Trận bị hủy hoại, không còn khả năng hoạt động. Nên linh khí thưa thớt, thổ nhưỡng không còn phù hợp nữa. Nên rừng cây Hồng Ngà đang trong tình trạng hấp hối, không thể kéo dài được lâu.

Bởi vì lo sợ tương lai Viên gia sớm sụp đổ, nên gia chủ Viên gia là Viên Ái và một vài trưởng bối Viên gia ban bố nhiệm vụ tu bổ Pháp Trận. Phần thưởng là ba trăm nghìn kim tệ. Đây là một con số không hề nhỏ.

Nhiệm vụ này đã kéo dài năm năm nay, nhưng chưa có ai có thể tu sửa được Pháp Trận.

Vài hôm trước, gia chủ Viên Ái bổ sung thêm phần thưởng. Đó là tăng lên năm trăm nghìn kim tệ thêm hai trăm cây Hồng Ngà. Trong đó hai trăm cây Hồng Ngà có thể luyện chế ra khoảng chừng năm nghìn Hồng Ngà Tinh Hoa. Đây là một nguyên liệu chế tạo pháp khí vô cùng quý giá. Vậy mà đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có Trận Sư nào đến nhận nhiệm vụ.

Lúc này trong phòng nghị sự của Viên gia.

Vị trí chủ vị là gia chủ Viên Ái, một nam tử ngoài ba mươi với diện mạo cương trực. Xung quanh là bảy vị trưởng bối ngoài sáu mươi. Người nào cũng râu tóc bạc phơ, trên nét mặt đầy vẻ lo lắng.

Gia chủ Viên Ái ngồi chính giữa phòng nghị sự than thở “Nếu ban đầu không đánh giá thấp việc tu bổ Pháp Trận, có thể sẽ không rơi vào tình huống nan giải như lúc này…”

Bảy vị trưởng bối trầm mặc, người nào cũng lo lắng về tương lai của Viên gia. Nếu không sớm tu bổ Pháp Trận, thổ nhưỡng khu rừng trồng cây Hồng Ngà triệt để mất đi. Viên gia xem như xong.

Khi bọn họ còn đang phân vân, bên ngoài cổng một gia nhân vội vã chạy vào. Hắn khom người bẩm báo “Bẩm gia chủ! Bên ngoài có hai vị Trận Sư đến, muốn tu sửa Pháp Trận!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận