Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Phía sau Bạch Vô Thiên, La Ngọc Yến và gia chủ Viên Ái hiếu kỳ quan sát động tĩnh phía trước.

Nhìn dấu tích, đây là một cái hũ đã tồn tại rất nhiều năm. Phong ấn trên miệng hũ đã bị hủy hoại do thời gian, cũng có thể là do con người tác động vào.

Gia chủ Viên Ái tiến lại gần, thắc mắc nói “Đó là thứ gì, Bạch Sư có thể giải thích được không?”

Gia chủ Viên Ái đến thời điểm này đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của thiếu niên trước mặt. Thái độ vốn nhiệt tình, giờ chuyển sang một sự kính trọng đối phương.

Bạch Vô Thiên nói “Nếu vãn bối đoán không sai, đây chính là một loại thủ đoạn của tổ tiên Viên gia dùng làm Tâm Trận của Thổ Linh Trận. Bên trong chắc chắn có một vật có linh tính, đẳng cấp không thấp!”

Tâm Trận bị dời sang vị trí khác, từ trong cái hũ bí ẩn hấp thụ linh khí tản ra từ những cây Hồng Ngà. Đây chính là suy đoán khá chắc chắn, bên trong có vật không tầm thường.

Hắn xuất ra mười thanh tiểu kiếm lơ lửng trên không trung, mũi kiếm chỉ thẳng hướng cái hũ. Ngón tay điểm xuống, mười phi kiếm lao xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, gây ra một chấn động cực lớn.

Tại vị trí cái hũ bị khoét một hố thật to, nhưng cái hũ vẫn không hề nứt nẻ. Khi nhìn kỹ lại, xung quanh hủ được bao quanh bởi một lớp màn mỏng trong suốt.

La Ngọc Yến một bên quan sát, có thể nhận ra tình huống rõ ràng hơn. Nàng ta rút ra hắc kiếm, quơ một đường kiếm về phía cái hũ. Cái hũ như thể đậu hủ dễ dàng bị chẻ ra làm đôi.

Từ bên trong hũ, phóng xuất ra một luồng hắc khí, như thể vân vụ. Hình dạng không rõ ràng.

Bạch Vô Thiên có thể nhận ra loại khí tức này, đây chính là khí tức của Ám Linh từ Quỷ Vực. Khí tức này tương đồng với Ám Linh ở Bắc Lương Lĩnh, nhưng Ám Linh này có vẻ mạnh hơn rất nhiều.

Luồng hắc khí từ từ ngưng tụ thành hình dạng một em bé chừng ba tuổi có khuôn mặt khả ái với đầu ba búi tóc. La Ngọc Yến nhìn dáng vẻ khả ái của em bé mà không kiềm lòng được muốn nhào đến ôm lấy nó.

Bạch Vô Thiên một bên ngăn nàng ta lại chờ diễn biến tiếp theo.


Sau khi ngưng tụ thành hình dạng em bé khả ái, Ám Linh với chân thân là một em bé mở đôi mắt đen huyền ra không có tròng trắng. Da mặt hồng hào nổi lên gân xanh, khóe miệng nhếch lên lộ ra đôi răng nanh dữ tợn.

Diện mạo lúc này của Ám Linh đã chuyển biến từ bộ dạng khả ái sang hung ác.

La Ngọc Yến nhíu hàng chân mày, tình huống này làm nàng ta vô cùng mất hứng.

Nàng ta không cần nhìn, nhẹ nhàng dùng hắc kiếm quơ một nhát về phía Ám Linh. Phía bên cạnh Ám Linh xuất hiện một vết rách, từ trong vết rách xuất hiện một lực hút, nhanh chóng hút Ám Linh vào bên trong.

Sau mười hô hấp, toàn bộ khí tức của Ám Linh hoàn toàn biến mất, vết rách cũng tự động khép lại.

Bạch Vô Thiên trố mắt ra nhìn. Đây là lần thứ hai nàng ta sử dụng chiêu kiếm này. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng kiếm này quá quỷ dị. Có thể chém rách không gian, rồi hút lấy đối phương vào bên trong.

Hắn không giấu được liền nói “La… cô nương là tiên nhân sao?”

Nàng ta mỉm cười, nhếch miệng lên tỏ vẻ đắc ý nói “Huyễn Minh Kiếm!”

Thấy hắn ta chưa vừa ý với câu trả lời này, nàng bổ sung “Cấp bậc … thần khí!”

Gia chủ Viên Ái một bên vô tình nghe thấy mà mồ hôi chảy xuống ướt trán. Đây chính là chân chính tin tức lớn, chỉ sợ đối phương giết người diệt khẩu thì khốn. Thủ đoạn nàng ta quá lợi hại, chỉ tùy ý là có thể miểu sát một con Ám Linh ngay cả bản thân hắn cũng hoảng sợ.

Hắn nhanh chóng tiến lại gần ra vẻ vô can nói “La cô nương nói đây là kiếm gì, vừa rồi ta chẳng nghe thấy gì hết!”

Bạch Vô Thiên một bên giật giật hàng chân mày. Gia chủ này cũng quá vô liêm sĩ đi, sợ chết đến mức vứt bỏ bộ mặt của mình.


Lúc này, hắn mới phát hiện rắc rối Ám Linh sớm đã bị loại bỏ. Chuyện này hoàn toàn do La Ngọc Yến nàng ta xử lý. Nếu hắn tự ra tay, không phải mười hô hấp đơn giản là có thể giải quyết được.

Hắn từ từ tiến lại gần vị trí Ám Linh trước đó xuất hiện. Tại vị trí cái hũ bị cắt ra làm hai, bên dưới vẫn còn lưu lại lớp đất tơi xốp.

Hắn phát giác có một loại khí tức rất mạnh tỏa ra từ bên dưới, nhưng không hề có khí tức nguy hiểm. Hắn liền dùng tay đào bới một hồi. Bên dưới cái hũ, cách mặt đất chừng hai xích có một viên châu màu hồng nhạt.

Viên châu này bên trong có vận vụ lượn lờ, nhìn như đang di chuyển bên trong.

Hắn xoa xoa bề mặt để lau đi vết bẩn, tức thì viên châu sáng lên rực rỡ. Nó tỏa ra một nguồn năng lượng cực kỳ lớn, vô cùng tinh thuần.

Tại vị trí hắn đang đứng, đất đai như khẽ động, cây Hồng Ngà xung quanh đang khô héo có dấu hiệu rục rịch. Điều này nói lên viên châu này vô cùng đặc biệt.

Hắn nói “Nếu vãn bối đoán không sai, đây chính là Hồng Ngà Tinh Hoa. Có thể con Ám Linh đó đang trong giai đoạn cô động lại Hồng Ngà thành tinh hoa để thuận tiện cho việc hấp thụ. Nếu không phát hiện sớm, toàn bộ khu vực này coi như xong…”

Gia chủ Viên Ái một bên lo lắng “Thế còn khu rừng này, Bạch sư có thể giúp Viên gia ta khôi phục lại Trận Pháp được không? Nếu có thể giúp được Bạch sư là ân nhân của Viên gia ta”

Bạch Vô Thiên mỉm cười nói “Đến lúc này thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều. Công lao này phần lớn là do bằng hữu vãn bối La Ngọc Yến trợ giúp. Nếu không dứt khoát diệt trừ Ám Linh, không biết chừng Hồng Ngà Tinh Hoa này bị hư hại, xem như không thể phục hồi như trước…”

Nói xong, hắn cầm trong tay Hồng Ngà Tinh Hoa đi về hướng Tâm của Thổ Linh Trận, rồi ném về phía vị trí Tâm Trận chờ đợi.

Khi Hồng Ngà Tinh Hoa được gán vào vị trí Tâm Trận. Pháp Trận bắt đầu vận chuyển, tám thanh hắc mộc bắt đầu kết nối với nhau thông qua một luồng lưu quang như lôi điện có xen lẫn màu hồng nhạt. Tám lưu quang tụ lại một điểm rồi phóng vút lên bầu trời.

Khi lưu quang đi qua, toàn bộ tổ miếu được bao phủ một lớp màng mỏng. Đây chính là ý nghĩa Thổ Linh Trận đã hoàn thành khởi trận.


Không khí xung quanh bắt đầu dày đặc trở lại. Mặt đất tại khu vực tổ miếu nhanh chóng tơi xốp, trở nên màu mỡ. Đây chính là dấu hiệu khởi đầu của việc điều tiết lại thổ nhưỡng khu vực này.

Tình huống này khiến gia chủ Viên Ái vô cùng mừng rỡ. Khí tức này cách đây năm năm vốn là như vậy. Giờ có thể cảm nhận lại, chứng tỏ việc sửa chữa Pháp Trận đã thành công.

Hắn mừng rỡ hướng Bạch Vô Thiên khom người tạ lễ, hắn nói “ n này của Bạch sư đối với Viên gia ta suốt đời không quên!”

Bạch Vô Thiên thấy vậy, trong lòng sinh ra hảo cảm lớn. Hắn ngẫm nghĩ một lúc nói “Việc này không vô duyên vô cớ phát sinh, chắc chắn có bàn tay người khác phá hoại. Cho hỏi gia chủ nơi này trước khi Trận Pháp hư hỏng, có phát sinh chuyện gì không?”

Câu nói này như đánh vào nội tâm của gia chủ. Chuyện này hắn sớm đoán ra, chỉ là không có bằng chứng cụ thể nên không dám làm gì, hơn nữa đối đầu với một thế lực lớn như Bách Vực Kiếm Môn là chuyện Viên gia chưa thể có ý nghĩ đó.

Lúc này từ bên ngoài khu rừng, bảy vị trưởng bối Viên gia cưỡi phi hành kiếm tới nơi.

Bọn họ khi nhìn thấy Pháp Trận được khởi động, trong nét mặt từng người trở nên hớn hở, phấn chấn. Đây chính là niềm vui không gì sánh bằng lúc này. Viên gia xem như đã vượt qua được đại nạn.

Ánh mắt gia chủ Viên gia chú ý đến một vị trưởng bối với sắc mặt âm trầm, người này là Viên Khôn. Trước đây đã từng dẫn một vị trưởng lão của Bách Vực Kiếm Môn đến nơi này, từ đó Pháp Trận bị hư hại. Chuyện này vì không có bằng chứng, nên không người nào có ý kiến. Giờ Pháp Trận được khôi phục, ngươi không vui là phải rồi.

Gia chủ Viên Ái bước lại gần Bạch Vô Thiên. Từ trong giới chỉ phóng xuất ra hai trăm cây Hồng Ngà đã qua sơ luyện. Toàn thân nhẫn bóng, mang một sắc hồng nhạt.

Hắn nói “Đây là phần thưởng tu sửa Pháp Trận, còn năm trăm nghìn kim tệ một chút nữa về đến gia viên sẽ bàn giao cho Bạch sư!”

Bạch Vô Thiên nhìn hai trăm cây Hồng Ngà chất đống, hắn nhất thời khó xử. Hắn làm sao có thể mang hết hai trăm thanh gỗ này đi theo được, túi càn khôn không đủ không gian chứa một lúc nhiều như vậy.

La Ngọc Yến một bên quan sát, thấy hắn phân vân liền tiến lên nói “Không phải ngươi cũng có một giới chỉ sao?”

Hắn nhìn vào chiến nhẫn đang đeo trên ngón áp tay trái. Vật này theo hắn lâu rồi, nhưng không biết từ đâu mà có được. Chỉ là bề ngoài đẹp mắt nên hắn vẫn luôn mang theo bên mình. La Ngọc Yến nói đây là giới chỉ, trong lòng hắn kinh ngạc. Chuyện này hắn không hề nghĩ đến.

Hắn thắc mắc nói “Làm sao sử dụng?”

La Ngọc Yến trố mắt nhìn hắn “Việc này làm sao ta biết?”


Giới chỉ thường có huyết mạch cấm chế nên người khác không dễ dàng gì sử dụng được. Nếu không đủ năng lực hoặc biện pháp phù hợp sẽ phát nổ. Uy lực thì tùy thuộc chủ nhân trước đó bố trí huyết mạch cấm chế.

Chuyện này nàng không trợ giúp được.

Gia chủ Viên gia đề nghị “Hay là Bạch sư có muốn luyện chế pháp khí hoặc vũ khí không? Nói về chế tạo pháp khí, Viên gia rất có cân lượng, hơn nữa Viên gia rất am hiểu Hồng Ngà nên sẽ phát huy hết khả năng của nó”

Bạch Vô Thiên nghe gia chủ đề nghị như vậy. Hắn hướng sang La Ngọc Yến nói “La cô nương cần chế luyện vật gì không?”

La Ngọc Yến liếc hắn, âm thầm khinh dễ hắn “Ta mà cần mấy thứ hạ đẳng này ư?”

Bên ngoài, nàng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng từ chối.

Hắn đành hướng gia chủ nói “Vậy làm phiền gia chủ luyện chế toàn bộ thành phi kiếm đi!”

Gia chủ lặp lại “Toàn bộ?”

Hắn gật đầu xác nhận, gia chủ Viên gia nghe vậy liền gật đầu. Nếu là toàn bộ luyện chế phi kiếm, xem như thời gian không tốn kém quá nhiều.

Hắn nói “Vậy năm ngày sau mời Bạch sư đến Viên gia nhận phi kiếm. Trước mắt, mời Bạch sư cùng La cô nương đến gia viên dùng tiệc mừng đại nạn vượt qua của Viên gia”

Bạch Vô Thiên nhìn sang La Ngọc Yến, thấy nàng ta không nói gì. Hắn khom người nói “Vãn bối còn việc riêng chưa giải quyết, dịp khác vãn bối đến làm phiền. Năm ngày sau vãn bối sẽ quay lại!”

Nói rồi, hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm rồi cùng La Ngọc Yến rời đi.

Gia chủ Viên Ái nhìn theo bóng dáng hai thiếu niên mà trong lòng dâng lên một sự hâm mộ.

Hắn thì thầm “Đúng là nhân trung chi long, quyết định ban đầu của ta đã không sai!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận