Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Ba ngày sau đó, viện quân Phương gia cuối cùng cũng đến được Mô Sơn Cốc, nhưng lúc này thì mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa. Nên thay vì cứu viện, bọn họ hộ tống gia chủ trở về kinh thành.

Bạch Cự Nhân và đám hộ vệ Bạch gia cũng trở về gia tộc, báo cáo lại sự việc đã diễn ra ở Mô Sơn Cốc. Đương nhiên, sau khi nghe Bạch Cự Nhân trưởng lão tường thuật lại vụ việc, cao tầng Bạch gia ai cũng sửng sốt không tin vào những điều nghe thấy. Đặc biệt là “Phi Kiếm Thuật” …

Bạch Kinh Thiên như thường lệ ngồi chễm chệ trên ghế gia chủ. Hắn nghi hoặc nói “Miễu sát địch nhân chỉ trong ý niệm, thủ đoạn này ai dạy cho hắn, hơn nữa với độ tuổi hắn có thể sao?”

Sau đó, Bạch Kinh Thiên nhìn về phía Bạch Cự Nhân đang ngồi bên dưới, hắn hỏi “Chuyện này ngươi thật sự là tận mắt nhìn thấy sao?”

Bạch Cự Nhân không giấu được rung động “Ta cùng hơn mười hộ vệ đều tận mắt nhìn thấy, quỷ dị vô cùng. Phi kiếm bằng trúc, mà sát thương không ngờ lại cao đến như vậy. Nếu không phải bằng trúc, mà là một loại sắt thép kiên cố, không biết chừng uy lực sẽ như thế nào!”

Hắn dừng một chút, nói tiếp “Hắn nói, một vị lão nhân gia nào đó ở Câu Mộc Trấn truyền dạy hắn Phi Kiếm Thuật, chuyện này ta không biết thật giả nhưng cũng có khả năng!”

Bạch Kinh Thiên phì cười “Hắn nói đều đúng đi, nhưng quả thật, trước kia sự tích hắn bị bệnh câm, người Lăng Ba Thành nhà nhà đều biết, thậm chí hắn không hề có bằng hữu vì thường hay bị trêu chọc. Hắn đến Câu Mộc Trấn gặp cơ duyên, đó là sự thật!”

Bạch Kinh Thiên chợt nhớ đến một việc, hắn nhìn về hướng một vị trưởng lão, chừng ba mươi tuổi, dáng người tuấn mỹ.

Hắn nói “Bạch Nhất Đảm huynh, còn nhớ đến ủy khuất củ chứ?”

Bạch Nhất Đảm trưởng lão lãnh đạm “Chuyện củ, ta không muốn nhắc lại!”

Bạch Kinh Thiên nhìn hắn thờ ơ, mới dùng chiêu khiêu khích “Trước kia, vì thời cuộc, nên để ngươi chịu ủy khuất, giờ Nhiêu Phong Trại bắt đầu không coi ai ra gì, giữa ban ngày truy sát Phương gia, đây là một cơ hội tốt cho ngươi!”

Bạch Vi Nhất nhớ đến chuyện cũ của cháu trai mình, lão khẽ thở dài “Lúc trước, Nhiêu Phong Trại tác oai tác quái, ngang nhiên tàn sát một cái thôn trang. Trong đó có một vị nữ tử là tri kỷ của tiểu Đảm. Đáng tiếc, vì một giao dịch, nên để tiểu Đảm chịu ủy khuất”

Bạch Kinh Thiên tiếp lời “Cho nên, lần này ta định phái ngươi đến dược điền, làm hộ vệ Phương Triết một đoạn thời gian, ta tin tưởng, ngươi sẽ có cơ hội đòi lại được công đạo!”


Bạch Kinh Thiên lấy từ trong người ra một tiểu kiếm, dài bằng một gang tay, mày trắng sữa tuyệt mỹ. Hắn nói “Ngươi đưa lễ vật này cho Phương Triết, nói Bạch gia cho hắn mượn đao!”

Bạch Nhất Đảm bước ra tiếp nhận tiểu kiếm.

Hắn sững sờ một lúc nhủ thầm “Đây chẳng phải là Bạch Nhật Phi Kiếm, phi kiếm được rèn từ Tinh Vẫn Thạch, chém sắt như chém bùn sao? Lễ vật này… thật kinh người!”

Nhìn biểu hiện đặc sắc của Bạch Nhất Đảm, Bạch gia chủ mỉm cười “Hảo kiếm tặng tri kỷ, huống hồ Phương Triết có tuyệt kỹ tương ứng”

Bạch Vi Nhất thấy vậy, đứng ra chắp tay nói “Nếu vậy, ta cũng sẽ đến dược điền làm hộ vệ hắn một đoạn thời gian. Ta cũng muốn nhìn xem, Phương Triết là người như thế nào lại được gia chủ coi trọng đến như vậy!”

Bạch Kinh Thiên cười lớn, vỗ tay nói “Nếu được như vậy, Phương Triết chắc là tu chín kiếp mới được cao thủ Bạch gia làm hộ vệ, coi như là chuyện tốt đi!”

Bạch gia chủ vừa dứt lời, những trưởng lão khác có động tác ngồi nhổm dậy, như có điều muốn nói. Bạch gia chủ ngăn lại “Không nên, các ngươi là trưởng bối, lớn rồi, không nên ham chơi! Có dịp, ta sẽ bảo Phương Triết diện kiến các ngươi!”

Bạch Kinh Thiên cảm giác, các vị trưởng lão Bạch gia quá hư rồi. Nếu hắn không ngăn lại, cả đám lại ùa theo đi làm hộ vệ cho một tiểu bối, thật là quá mất mặt.



Trong khi đó, tại sào huyệt Nhiêu Phong Trại.

Hai tên trưởng lão thất bại trở về, quỳ gối trước Phong Trại chủ báo cáo lại toàn bộ sự việc diễn ra ở Mô Sơn cố. Bọn họ hy vọng tìm được khoan hồng.

Phong trại chủ lãnh đạm “Trước khi ta trở về, khí thế hừng hực hầu như là nghiền ép. Lúc không có ta, các ngươi lại thất bại thảm hại đến như vậy!”


Hắn nghiến răng, nói tiếp “Ba tên các ngươi đồng loạt xuất thủ lại thua thảm bại trước một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa. Một tên bỏ mạng, hai người các ngươi còn dám vác mặt trở về?”

Một tên trưởng lão, không nhịn được bất mãn nói “Phong trại chủ không biết là, tên tiểu tử đó quái dị như thế nào đâu. Hắn chỉ một ý niệm, liền giết chết tên Thiết Đầu! Chuyện này, hơn hai trăm tên thuộc hạ tận mắt nhìn thấy”

Phong trại chủ chất vấn “Hai người các ngươi nói là tận mắt nhìn thấy?”

Cả hai trưởng lão đều gật đầu, tên kia bổ sung “Tiểu tử đó điều khiển mấy chục phi kiếm bay lượn lờ trên bầu trời. Hầu như các thuộc hạ chân tay đều rụng rời, không còn khả năng chiến đấu. Nên thuộc hạ mới rút lui!”

Hắn bổ xung thêm “Đặc biệt là kiếm hình như được làm từ trúc!”

Ba tên trưởng lão khác, đang ngồi trên ghế, nhìn hai vị bằng hữu đang gặp khốn cảnh. Không nhìn được bèn góp ý vào “Ta nghĩ, tên tiểu tử đó có vấn đề, hơn nữa, hắn rất nổi tiếng trong ở Lăng Ba Thành. Nhiều lời đồn thổi hắn gặp kỳ ngộ, gặp tiên nhân cho thuốc thần kỳ chữa bệnh câm của hắn. Nên hắn có thủ đoạn, không phải là chuyện không có khả năng xảy ra”

Phong trại chủ nghe ba vị trưởng lão nói giúp. Hắn suy nghĩ lại tất cả khả năng có thể xảy ra. Hắn lẩm bẩm “Đông Hải có Hạc tiên sinh, nếu vậy trung nguyên cũng có thể có kỳ nhân dị sĩ”

Hắn nhìn hai tên trưởng lão đang quỳ gối, với vẻ mặt oan uổng. Cuối cùng hắn cũng thở dài. Hắn nói “Coi như tạm thời ta không xử phạt nhưng tội thì không thể tha. Các ngươi lên đường đến trấn Liêm Khâu đón lấy Hạc tiên sinh coi như lấy công chuộc tôi đi!”

Hai tên trưởng lão nghe vậy, liền mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chắp tay nói “Bọn ta sẽ không để trại chủ thất vọng!”

Nói rồi liền lui ra bên ngoài, trực tiếp lên đường.

Phong Trại chủ nhìn sang ba tên trưởng lão hội ý “Các người nói ta nên làm gì bây giờ?”


Một tên nhìn nét mặt Phong trại chủ, sao đó đứng dậy nói “Thuộc hạ cảm thấy, nên đợi Hạc tiên sinh đến, sau đó tìm đối sách. Ta cũng không muốn để một vài huynh đệ chết vô ích!”

Hai trưởng lão còn lại cũng đứng dậy, chấp tay phụ họa “Bọn thuộc hạ cũng cảm thấy lời Vương huynh nói không sai, hơn nữa lần này chúng ta gây động tĩnh lớn như vậy. Bọn người Bạch gia không nhúng tay vào mới là chuyện lạ”

Phong trại chủ nghe vậy, chầm chậm gật đầu. Hắn thở dài “Vậy thì ta cho bọn chúng thêm vài ngày hưởng thụ cuộc sống yên ổn vậy. Nhắc tới tên Hạc tiên sinh kia, không biết có bản lĩnh thực hay không, hay chỉ là một tên lừa đảo…”

Điền trưởng lão là người giới thiệu, khi thấy trại chủ ngờ vực năng lực Hạc Tiên Sinh. Hắn trong lòng lúng túng, nói là tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là hắn cũng nghe lời đồn nên kết giao mà thôi.

Những trưởng lão khác cũng im lặng, không nói. Bọn họ rơi vào trầm mặc.



Hai vị trưởng lão Bạch gia trải qua năm ngày đường, cuối cùng cũng đến được Nam Xương Dược Điền. Bọn họ đến nơi trong lúc Phương Triết không có mặt ở trang viên. Nên tiếp đãi hai vị trưởng lão, đương nhiên là Phương Long và Phương Hổ, ngoài Phương Triết ra, ở dược điền, hai vị chính là người có danh khí lớn nhất.

Lúc này, ngoài sân sơn trang Tiểu Hắc đã về đến. Phương Triết trên lưng nó phóng xuống, rồi đi thẳng vào phòng khách.

Phương Triết nhìn hai vị đại nhân vật đối diện, khá lạ lẫm nhưng trên mặt họ có nét tươi cười thân thiện. Hắn có hảo cảm, liền tiến lại gần thi lễ “Tiểu bối là Phương Triết, gặp hai vị đại nhân thật sự vô cùng vinh hạnh!”

Bạch Vi Nhất nhìn Phương Triết đánh giá, sau đó vuốt râu cười híp mắt, còn Bạch Nhất Đảm tiến lại như quen thuộc từ lâu. Cầm lấy tay hắn nói “Ta đã nghe thanh danh của Phương Triết tiểu đệ từ lâu, gặp mặt đúng là lời đồn sai hết rồi. Tiểu đệ thật sự anh tuấn, bước chân vô cùng tiêu sái. Chứng tỏ kinh công của đệ đã xuất thần nhập hóa!”

Phương Triết sững sờ, hắn đổ mồ hôi nghĩ thầm “Ta thực sự không có biết kinh công là gì, ta chưa từng học qua nha!” Nhưng hắn vẫn giải thích “Tiểu đệ chưa từng học qua kinh công! Cho hỏi vị đại ca là…?”

Bạch Nhất Đảm vỗ lấy vai hắn nói “Ta là Bạch Nhất Đảm, còn vị kia là thúc phụ ta, Bạch Vi Nhất trưởng lão Bạch gia”

Phương Triết sững sờ, hắn lùi ra sau thi lễ một lần nữa, hắn nói “Tiểu Bối lỗ mãn, vừa rồi không hay hai vị trưởng lão đến. Đây là vinh hạnh to lớn với Phương gia ta!”

Bạch Vi Nhất tiếp tục nhìn Phương Triết, trên nét mặt vẫn tươi cười. Sau đó hắn lấy ra một thanh tiểu kiếm đưa cho Bạch Nhất Đảm. Bạch Nhất Đảm tiếp nhận, rồi truyền cho Phương Triết, hắn nói “Đây là lễ vật của Bạch gia chủ bọn ta, ngài ấy nói muốn cho Phương Triết hiền đệ mượn một cây đao”


Phương Triết sững sờ “a” lên một tiếng. Hắn nghe từ “mượn đao” rồi nhìn hai vị trưởng lão, như hiểu được ý tứ. Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc.

Hắn sau đó tiếp nhận tiểu kiếm, hắn rút kiếm ra khỏi võ. Thanh tiểu kiếm này dài chừng ba gang tay màu trắng sữa, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Bạch Nhất Đảm giải thích lai lịch tiểu kiếm này “Đây là thanh Bạch Nhật Phi Kiếm, được làm từ Tinh Vẫn Thạch vô cùng kiên cố…”

Phương Triết cảm giác vô cùng hứng thú, dường như cảm giác phi kiếm rất chân thật, rất thân thiết. Hắn điểm nhẹ ngón tay, phi kiếm lập tức bay lượn ra bên ngoài, bắn về phía vách tường, sau đó nhẹ nhàng xuyên qua như một tờ giấy. Nó lại hướng lên bầu trời bay một vòng rồi mới trở về vây lấy Phương Triết.

Hai trưởng lão Bạch gia kinh ngạc, Bạch Cự Nhân đã không khoa trương khi miêu tả thủ đoạn của Phương Triết.

“Phi Kiếm Thuật” đúng là danh bất hư truyền.

Phương Triết thu kiếm vào vỏ, hắn hướng hai vị trưởng lão chấp tay, bộ dáng vô cùng nghiêm túc “Đa ta hai vị đại nhân, lễ vật này tiểu bối sẽ vô cùng trân quý!”

Bạch Vi Nhất mỉm cười, bộ dáng của Phương Triết không sai, rất đẹp mắt hắn.

Tiếp đó, Bạch Nhất Đảm nói “Lần này ta cùng thúc phụ đến đây, sẽ ở lại một thời gian, chờ giải quyết xong rắc rối của Nhiêu Phong Trại mới về Bạch gia, có gì phiền tiểu đệ chiếu cố những ngày này!”

Nghe Bạch Nhất Đảm ngỏ ý ở lại sơn trang, Phương Triết cũng ngầm hiểu dụng ý của người Bạch gia, bọn họ là muốn bảo vệ hắn nên mới ở lại.

Phương Triết khom người thi lễ “Đa tạ hảo ý của hai vị đại nhân, tiểu bối vô cùng vinh hạnh!”

Hai vị trưởng lão gật đầu mỉm cười hài lòng. Sau đó theo sau Phương Long, Phương Hổ tìm một gian phòng ở lại.

Phương Triết tay cầm tiểu kiếm, trong lòng cảm giác ấm áp. Hắc không thể nào hiểu được, Bạch gia tại sao lại đối xử tốt với Phương gia đến như vậy.

Hắn chỉ tiện tay giúp Bạch Thi Lan, chứ không hề nghĩ sẽ được Bạch báo đáp. Không ngờ, chỉ là tiện tay, Bạch gia hết lần này đến lần khác tặng lễ. Tấm lòng này, hắn đời này ghi nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận