Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Hôm sau, thời gian giao đấu giữa hai hậu nhân Bạch gia và Trình gia cuối cùng cũng đến.

Trên đỉnh Thái Sơn, bình thường vốn tuyết rơi dày đặc khiến đỉnh Thái Sơn lúc nào cũng trắng xóa. Nhưng hôm nay, lớp băng tuyết đã tan ra chỉ còn một mặt đất đá bằng phẳng.

Cao tầng Bạch gia gồm mười trưởng lão và gia chủ Bạch gia đều có mặt đông đủ. Đây là một sự kiện quan trọng trăm năm mới có một lần. Cho nên ai cũng phải chứng kiến thời khắc này.

Ngoài ra, còn có sự hiện diện một cao tăng, người này chính là đại thiền sư Phổ Quang (1), từng xuất hiện ở Lan Lăng Tự. Được sự nhờ cậy của Bạch Hữu Đạo, đại thiền sư có mặt để chứng kiến trận tỷ thí trăm năm có một này.

Lúc này Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng cưỡi phi hành kiếm từ bên dưới bay lên.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy chính là thân ảnh sáng ngời của đại thiền sư Phổ Quang. Chỉ cần một ánh mắt của đại thiền sư nhìn hắn, cũng khiến tinh thần hắn phấn chấn.

Hắn nhanh chóng đáp xuống hướng nghĩa phụ, các vị trưởng bối chào hỏi rồi mới đến trước mặt đại thiền sư thi lễ.

Hắn trước kia chưa kịp tạ ơn lễ vật “Thanh Tâm Chú” của đại thiền sư thì ngài ấy đã vân du nơi khác. Cho nên sự tiếc nuối đến giờ vẫn còn để trong lòng.

Hôm nay gặp lại, tâm tình bỗng chốc thoải mái.

Đại thiền sư Phổ Quang chỉ nhẹ nhàng cười khẽ rồi ra hiệu hắn không cần quá nhiều lễ tiết.

Đại thiền sư suy tư một hồi mới hướng hắn nói “Nếu duyên đến, ta và ngươi sẽ gặp nhau cho nên không cần quá chú ý đến hình thức!”

Đại thiền sư quan sát hắn một hồi, ánh mắt lóe lên một tia sáng.


Nội tâm bất giác sửng sốt, không cầm lòng được bước về phía hắn hai bước. Hai ngón tay chạm vào cánh tay phải hắn. Bên ngoài lớp da lóe lên một lớp vảy rồng màu tử sắc nhàn nhạt.

Vốn thờ ơ với thế sự cũng như xuất hiện với vai trò làm chứng trận tỷ thí này. Đại thiền sư trong phút chốc cảm nhận bản thân và tiểu tử này quả thật có duyên phận.

Đại thiền sư mỉm cười, hướng hắn đề nghị “Nếu có dịp đến Vạn Phật Chi Địa, nơi đó có 3000 phật tự. Duyên đến sẽ hướng tiểu tử ngươi tìm được nơi ta tọa lạc”

Nói xong, sắc mặt đại thiền sư trở nên vô cảm, lùi về sau trở về trạng thái bình thường.

Trước đó vì hưng phấn, trong phút chốc đã phá vỡ tâm vô dục vô cầu của nhà Phật.

Bạch Vô Thiên thấy vậy liền thoái lui về sau, trở về đứng kế bên nghĩa phụ Bạch Kinh Thiên.

Tinh thần Hoa Lạc Đồng lúc này cũng đã chuyển biến tốt hơn trước rất nhiều. Nàng không còn mang một loại cảm giác thương tâm nữa.

Tình cảnh trở nên im lặng, không một tiếng động.

Tất cả đều ở vào trạng thái chờ đợi đối phương xuất hiện bởi vì trong khoảng không gian trước mặt có dư chấn bắt đầu lan tỏa ra xung quanh. Dư chấn tỏa ra thể hiện ra một loại thực lực, vượt qua giới hạn chịu đựng của Văn Lang Châu cho nên không gian như thể bị xé rách.

Lúc này, một vòng xoáy xuất hiện. Từ bên trong phóng xuất ra bảy thân ảnh.

Người chính giữa là thiếu niên mặc trường bào màu đen với gương mặt trắng bệch. Theo sau là sáu tên thuộc hạ tùy tùng.


Bảy người bọn họ phiêu phù trên khoảng không trung.

Tên thiếu niên đưa mắt nhìn một loạt những người có mặt trên đỉnh Thái Sơn, nhàn nhạt giới thiệu “Ta là Phạm Vô Thiên, hạnh ngộ!”

Ánh mắt hắn nhìn về phương hướng Bạch Vô Thiên đang đứng, dáng vẻ có một phần xem thường. Hắn mỉa mai “Ngươi là Phương Triết? Bạch gia tại sao lại nhờ ngoại nhân thi đấu theo ước định trăm năm?”

Bạch Kinh Thiên ở phía sau lúng túng. Hắn không nghĩ tới, vừa xuất hiện đã đoán ra thân phận của Bạch Vô Thiên.

Hắn mới giới thiệu “Hắn là nghĩa tử ta, Bạch Vô Thiên. Sao lại không có tư cách?”

Đại thiền sư Phổ Quang một bên thêm vào “Hắn không có tư cách, chẳng lẽ ngươi có sao?”

Ánh mắt đại thiền sư nhìn hắn không rời, như thể thấu triệt được tâm can hắn.

Phía sau lưng, sáu tên hộ pháp như muốn động thủ ngăn cản sự thăm dò của đối phương.

Đại thiền sư nói tiếp “Sáu tên Thất Ám Dạ của Huyền Môn… còn thiếu niên mặt trắng bệnh hoạn này… Nếu ta đoán không sai, ngươi là thiếu chủ Huyền Môn từ khi sinh ra đã thiếu mất một hồn…”

Phạm Vô Thiên có phần sửng sốt. Hắn không nghĩ tới, ở hạ giới lại có người nhìn ra lai lịch sáu hộ pháp, thậm chí bản thân hắn trước giờ chưa từng xuất hiện. Đối phương lại có thể nhìn ra dễ dàng, nói như vậy đối phương có lai lịch không tầm thường. Đối phương không phải là người ở Văn Lang Châu, có thể là ở Linh Cảnh.

Hắn suy nghĩ là như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng chối bỏ “Có thể đại sư đã nhầm ta với ai rồi…”


Đại thiền sư chỉ nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi hỏi lại “Nếu vậy hắn đủ tư cách chứ?”

Phạm Vô Thiên cứ nghĩ hắn sớm đàn áp được tinh thần đối phương, không nghĩ tới xuất hiện một tên hòa thượng.

Coi như kế hoạch ban đầu đã thất bại. Hắn mới hướng Bạch gia chủ nói “Nếu vậy xem như hắn đủ tư cách đi!”

Đại thiền sư nghe vậy liền gật đầu xác nhận hai bên đã thống nhất thân phận đại diện giao đấu giữa hai thế lực.

Đại thiền sư chậm rãi tuyên bố “Được sự nhờ cậy Bạch gia, lần này ta đóng vai trò làm chủ sự của trận tỷ thí này…”

Đại thiền sư dừng lại, lấy ra một quyển trục ghi chép lại khế ước từ xưa của hai nhà Bạch gia và Trình gia. Khế ước này chính là hiện vật chứng minh bên thắng cuộc. Gia tộc nào chiến thắng trận tỷ thí này có quyền giữ quyển trục thêm một trăm năm. Đây chính là thỏa thuận từ xưa của các bậc tiền nhân.

Đại thiền sư nói tiếp “Trong giao tranh sinh tử do thực lực quyết định, không báo tư thù. Hai người các ngươi đã hiểu rõ chứ?”

Bạch Vô Thiên hai tay chắp lại hướng đại thiền sư nói “Đã rõ!”

Phạm Vô Thiên chỉ nhàn nhạt nói “Không cần phiền phức vậy, đến!”

Hắn nói xong, sáu tên hộ pháp nhanh chóng thoái lui về sau hai trăm trượng. Nhóm người Bạch gia cũng rời khỏi khu vực ảnh hưởng hai trăm trượng.

Phạm Vô Thiên cởi trường bào ra, lộ ra một thân hắc y với y phục bó sát người. Thân ảnh hắn tiêu sái phiêu phù vô cùng tự tại.

Trên cánh tay hắn lộ ra một cái hộ oản màu hoàng kim, chỉ cần nhìn sơ cũng biết vật đó không tầm thường.

Hộ oản màu hoàng kim trên cánh tay càng khiến hắn trở nên cường hoành hơn, mặc dù bộ dáng hắn lúc nào cũng ẩn hiện một bộ dáng bệnh hoạn.


Đại thiền sư Phổ Quang và Bạch Hữu Đạo thoáng nhíu hàng chân mày. Trong nhóm người có mặt, ngoài phe cánh tên Phạm Vô Thiên thì chỉ có hai người bọn họ nhận ra sự bất phàm của hộ oản đó.

Hắn giơ một ngón tay lên trước mặt, rồi nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, hắn điểm liên tiếp năm chỉ về phía Bạch Vô Thiên. Năm chỉ pháp phát ra năm lưu quang tấn công khiến Bạch Vô Thiên phải liên tục né tránh.

Bạch Vô Thiên lúc này xuất ra lưu quang kiếm vận dụng “Vân Trung Bộ” ám sát rồi một kiếm đâm tới.

Thân ảnh Phạm Vô Thiên như một bóng ma, dễ dàng né tránh sang một bên. Hắn tùy tiện điểm một chỉ ngay ngực Bạch Vô Thiên, Bạch Vô Thiên không hoảng sợ, nhanh chóng dùng lưỡi kiếm chống đỡ, uy lực khá mạnh đẩy lùi hắn về sau mười bước chân.

Cho đến thời điểm này, đối phương vẫn chưa bộc lộ ra thực lực chân chính. Cảnh giới tu luyện dường như vẫn còn ẩn giấu. Dù chỉ mới khởi động, đối phương đã thể hiện ra một sự nguy hiểm, khó đối phó vô cùng.

Bạch Vô Thiên lúc này đứng vững, hướng mũi kiếm về trước đánh ra liên tục Phong Ba Trảm, Phong Nhận Trảm tạo thành một loại cuồng phong càn quét về trước.

Phạm vô Thiên nhếch miệng lên khi dễ, hắn tùy tiện giơ tay về trước. Một loại quang mang từ phía hộ oản tỏa ra tạo thành một lá chắn, bảo vệ hắn. Phong Ba Trảm và Phong Nhận Trảm hầu như không thể chạm được hắn.

Hắn chưa kịp định thần lại đã thấy từ phía bên hông hắn bắn tới một lưu quang. Đây là “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm” chiêu kiếm cải biến từ thức thứ nhất và thức thứ tư của “Vân Du Tiên Kiếm Quyết”. Lưu quang lóe lên, không dừng lại ở một chiêu mà có đến ba chiêu.

Hắn khinh suất, nhanh chóng dùng hộ oản ngăn cản được hai kiếm chiêu. Chiêu thứ ba lưu lại trên da mặt hắn một đường kiếm mỏng manh như một sợi tơ. Máu rỉ ra trên khuôn mặt trắng bệch khiến hắn bất ngờ, hắn hai mắt mở ra to bắt đầu tập trung hơn.

Hắn thật sự không nghĩ tới, đối phương sử dụng kiếm tinh thông đến cảnh giới này. Cảnh giới này có thể nói là “Nhất Niệm Thành Chiêu” một loại cảnh giới cao hơn cả “Tùy Tâm Sở Dục”.

Hơn hết, trong đó bao hàm một loại kiếm ý.

(1): chương 42


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận