Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Bên ngoài tầng năm, Tháp Minh Hồn.

Khung cảnh xung quanh hoàn toàn vắng lặng không hề có bất kỳ bóng dàng của đệ tử nào.

Khu vực này bình thường vốn yên tịnh như vậy, một phần tầng năm không phải là một nơi tu luyện đối với đệ tử nội môn hay đệ tử tinh anh, một phần điều kiện tu luyện nơi này khắc nghiệt hơn những tầng khác rất nhiều.

Lúc này có một làn gió nhẹ thổi qua, tức thì xuất hiện hai thân ảnh một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào và một nam nhân ngoài ba mươi mặc thanh sam giản dị.

Hai thân ảnh này xuất hiện chưa được bao lâu thì Đàm Thu Nguyệt cưỡi bảo luân xuất hiện trên bầu trời.

Nàng vừa nhìn thấy lão giả râu tóc bạc phơ liền nhanh chóng đáp xuống.

Nàng khom người thi lễ nói “Gặp qua tông chủ!”

Lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào chính là tông chủ Vô Thượng Tông Vương Siêu Việt với đạo hiệu là Linh Ẩn Tôn Giả.

Tông chủ Vương Siêu Việt thoáng mỉm cười nói “Sư muội đến nhanh hơn sư huynh tưởng tượng nhiều!”

Đàm Thu Nguyệt không nhận ra nam nhân bên cạnh, tò mò hỏi “Vị đạo hữu này là…?”

Tông chủ Vương Siêu Việt đứng ra giới thiệu “Đây là một vị bằng hữu thâm niên của ta ở Linh Thú Tông, cứ gọi hắn là Hồ Linh Tử là được”

Nam nhân được gọi là Hồ Linh Tử nhìn sang Đàm Thu Nguyệt mỉm cười rồi hờ hững nhìn sang chỗ khác.

Đàm Thu Nguyệt cũng không quá câu nệ tiểu tiết, nàng hướng tông chủ tò mò hỏi “Sư huynh xuất quan khi nào? Vì sao không thông báo cho sư muội biết?”

Tông chủ Vương Siêu Việt vuốt chòm râu bạc chậm rãi trả lời “Ta xuất quan cũng được vài ngày. Chỉ là sự kiện ở thung lũng Vô Xương gây ra động tĩnh quá lớn khiến tâm can ta bất an. Cho nên ta mới tìm đến Linh Thú Tông nhờ bằng hữu trợ giúp…”

Đàm Thu Nguyệt nghi ngờ nói “Ý của sư huynh chính là bọn người Huyền Môn đang có kế hoạch đánh vào Vô Thượng Tông sao?”

Tông chủ Vương Siêu Việt gật đầu nói “Đầu tiên là thí điểm Tiểu Thiên Truyền Tống Trận ở Đạo Viện, tiếp đến là sự kiện dịch bệnh hoành hành xung quanh Vô Thượng Tông, gần đây nhất là sự kiện ở thung lũng Vô Xương. Từng sự kiện tập hợp lại với chủ ý duy nhất là đánh vào Vô Thượng Tông ta. Cho nên chuyện này không thể kinh suất được…”

Sắc mặt Đàm Thu Nguyệt trầm xuống, nàng cũng cảm nhận một sự bất an từ khi phía Đạo Viện bị Huyền Môn tấn công.

Chỉ là sự xuất hiện không phù hợp của tông chủ ở tầng năm Tháp Minh Hồn khiến nàng tò mò. Nàng buột miệng nói “Sư huynh vì sao xuất hiện ở khu vực này?”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn Đàm Thu Nguyệt rồi thoáng mỉm cười. Lão nhàn nhạt nói “Chỉ là có một tiểu tử thú vị dám nghịch phá tiên kính của bổn tông môn. Vì thế ta đến đây muốn nhìn xem hắn có diện mạo như thế nào…”

Đàm Thu Nguyệt cũng bất ngờ vì câu trả lời của tông chủ. Nàng nghĩ tới tên tiểu tử Phương Triết nhất thời bật cười.

Hành động này khiến tông chủ ngạc nhiên, lão mở to mắt nhìn vị tiểu sư muội vốn bàng quan với thế sự.

Đàm Thu Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi liền nói “Tên đó chỉ có vẻ ngoài soái ra, tính cách rất thật thà, còn tư duy thì… rất là không phù hợp...”

Tông chủ Vương Siêu Việt ngạc nhiên nói “Không phù hợp?”

Đàm Thu Nguyệt thở dài “Cứ cho là hắn ngốc nghếch là được!”

Tông chủ Vương Siêu Việt bật cười. Chỉ là một tên tiểu tử mà khiến nàng ta có cách nhìn không phù hợp cũng đủ hiểu tiểu tử đó thú vị như thế nào rồi.

Chính vì điều này khiến lão càng muốn sớm gặp mặt tên tiểu tử đó xem như thế nào.

Đàm Thu Nguyệt suy nghĩ một hồi liền nói “Tính toán thời gian, một người bình thường bị tổn thương thần hồn nghiêm trọng nhất. Có thể hôm nay sẽ rời khỏi động phủ. Chúng ta chờ một lúc có thể hắn sẽ phá quan ra ngoài…”

Tông chủ Vương Siêu Việt gật đầu. Lão nhìn sang bằng hữu Hồ Linh Tử đề nghị “Nếu như vậy, chúng ta tìm một nơi thưởng tiên trà. Cũng rất lâu rồi hai ta chưa có dịp ngồi xuống đàm đạo…”

Hồ Linh Tử gật đầu.

Thân ảnh cả hai thoáng chốc liền tiêu thất, vô ảnh vô tung.

Đàm Thu Nguyệt nhìn theo phương hướng hai người rời đi. Điểm đến chính là thượng tầng của Tháp Linh Ấn. Nơi đó chính là nơi tông chủ thường xuyên ngồi thưởng trà cùng quan sát toàn cảnh Vô Thượng Tông.



Bên trong Băng Lôi Sàn động phủ.

Phương Triết vẫn nằm im không cử động. Xung quanh hàn khí đã tiêu tán gần hết, chỉ còn lại một ít bao khỏa lấy thân thể bất động của Phương Triết.

Lúc này, bên trong thức hải của Phương Triết. Quá trình hấp thụ năng lượng không ngừng nghỉ từ bức tượng lão đạo nhân rồi truyền sang thần hồn Phương Triết vẫn đang diễn ra.

Thân ảnh bức tượng đạo nhân đã hoàn toàn bình thường, thậm chí đường nét ngũ quan đã thêm một phần chân thật. Có thể nói hết tám phần giống với một lão đạo nhân bằng xương bằng thịt.

Đây chính là kết quả hấp thụ hai mươi mốt Băng Lôi Sàn tương đương với hai mươi mốt khối Băng Lôi Thạch trong động phủ. Chuyện này mà Đàm Thu Nguyệt biết được, chắc chắn biểu hiện của nàng ta cực kỳ đặc sắc. Bởi vì chủ ý đem Phương Triết đến nơi này tu bổ thần hồn là từ nàng mà ra.

Về phần thần hồn Phương Triết với đường nét ngũ quan chín phần đã giống với bản thể.

Tình huống sợi chỉ màu hoàng kim đã có một sự biến đổi hoàn toàn mới. Đó là từ hình dạng sợi sang hình một viên châu có màu hoàng kim. Viên châu này có kích cỡ tương đương một nắm tay một nam nhân bình thường.

Viên châu này có thể thay đổi hình dạng nhưng chu kỳ xoay vòng không khác biệt mấy.

Điểm đặc biệt là cứ mỗi khi qua chu kỳ thứ chín, viên châu vốn có hình tròn biến hóa ra thành hình sợi chỉ màu hoàng kim rồi duy trì được mười hô hấp thì lại co rút lại thành hình dạng viên châu.

Quá trình biến hóa này không rõ có tác dụng như thế nào, nhưng khi ở hình dạng sợi chỉ thì quá trình hấp thu năng lượng cho thần hồn được nâng lên gấp mười lần bình thường.

Chính vì điều này khiến thần hồn vốn chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, lúc này đã hoàn toàn hồi phục. Ngũ quan thậm chí sáng lạn hơn trước nhiều lần.

Nguồn năng lượng hàn khí kèm theo lôi điện truyền đến bức tượng đạo nhân càng lúc càng suy yếu cho đến khi dừng lại hoàn toàn.

Bên ngoài, hàn khí từ hai mươi mốt Băng Lôi Sàn hoàn toàn bị hấp thụ sạch sẽ. Hai mươi mốt Băng Lôi Thạch ngàn năm đã trở thành hai mươi mốt khối đá bình thường.

Áp lực khi nguồn hàn khí không còn khiến không gian động phủ có dấu hiệu sụp đổ.

Khi giới hạn chịu đựng của Trận Pháp duy trì không còn khả năng vận hành. Động phủ bắt đầu chấn động, lắc lư cho đến khi bốn bức tường sụp đổ.

Bên ngoài động phủ.

Khoảng không gian rộng lớn chỉ có một thông đạo đi vào không có bất kỳ động tĩnh nào, thình lình xuất hiện dư chấn. Dư chấn này từ một vị trí trung tâm lan tỏa ra xung quanh.

Động tĩnh này khiến Đàm Thu Nguyệt đang chờ đợi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau, tông chủ Vương Siêu Việt cùng bằng hữu Hồ Linh Tử cũng đến thăm dò động tĩnh.

Tại vị trí thông đạo bất ngờ rạn nứt rồi nổ tung, gây ra chấn động cực kỳ lớn. Âm thanh to lớn khiến toàn bộ người trong Vô Thượng Tông đều có thể nghe thấy.

Sau vụ nổ, từ vị trí thông đạo đi vào Băng Lôi Sàn bị khoét một vết rách to lớn lộ ra hình ảnh bên trong động phủ.

Bình thường thông đạo được mở ra thì hàn khí phải thoát ly ra bên ngoài không ngừng, lúc này tình huống không có gì thay đổi.

Hàn khí toàn bộ đều biến mất.

Đàm Thu Nguyệt nhíu hàng chân mày lại khi nhìn thấy cảnh tượng toàn bộ động phủ đều bị hư hại. Toàn bộ hai mươi mốt Băng Lôi Sàn mất đi tác dụng.

Từ bên trong lớp khói bụi bước ra một thân ảnh bạch y.

Trên nét mặt không giấu được một nụ cười ái ngại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui