Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Tông chủ Vương Siêu Việt không quá chú ý đến chức vụ Phương Triết ở Đạo Viện.

Lão nhàn nhạt nói “Nam nhi chính là nói được làm được, dù thân phận thế nào đã buông ra lời nói là phải làm được dù phải bỏ mình. Cho nên, ta sẽ cho ngươi thời hạn hai năm để hoàn thành. Đương nhiên kéo dài thời hạn thì phải có phí lót đường. Số lượng không phải hai mươi mốt mà là năm mươi khối Băng lôi Thạch…”

Đàm Thu Nguyệt nghe lão sư huynh khó tính nâng số lượng lên năm mươi khối Băng Lôi Thạch, nội tâm nàng nhảy dựng thay cho Phương Triết.

Phương Triết không do dự lập tức đáp ứng, hắn chắp tay lại nói “Dù không biết nhiệm vụ này khó khăn thế nào, vãn bối nhất định sẽ dốc sức hoàn thành!”

Tông chủ Vương Siêu Việt vuốt chòm râu mỉm cười đắc ý. Đào hố cho tên tiểu tử này nhảy vào đã thành công.

Lão nói tiếp “Trước mắt tiểu tử ngươi có thể về Đạo Viện sắp xếp, còn về ba bằng hữu của ngươi có thể tạm thời ở lại Vô Thượng Tông tu luyện một thời gian. Đúng một tháng sau, ngươi đến đây đón bằng hữu ngươi trở về…”

Phương Triết nghe lão tông chủ nói vậy, biểu hiện có phần ngỡ ngàng “Nói như vậy, đây có phải bắt bằng hữu vãn bối làm con tin hay không? Lão cùng không quá tin người đi!”

Lão tông chủ lại vuốt chòm râu cười ha ha đắc ý rồi cùng Hồ Linh Tử rời đi.

Về phần Đàm Thu Nguyệt, nàng nhìn đăm đăm về phía Phương Triết. Nàng không nghĩ tới lão sư huynh quái vật lại đào hố cho tiểu đệ đệ khả ái lọt hố.

Nàng mới nói “Khi nào Phương đệ trở về Đạo Viện?”

Phương Triết thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đối phó với lão tông chủ Vô Thượng Tông đúng là cân não. Không giữ vừng được tinh thần, bản thân hắn sớm đã bị lão nghiền ép.

Hắn lúc này mới nghĩ đến ân tình mà Đàm Thu Nguyệt vô điều kiện giúp đỡ. Hắn hướng đến Đàm Thu Nguyệt rồi khom người sâu thi lễ một lần.

Hắn cảm kích nói “Ân tình cứu mạng của Đàm tỷ, tiểu đệ không bao giờ quên. Khi Đàm tỷ cần tiểu đệ trợ giúp dù bất kỳ chuyện gì, tiểu đệ sẽ tuyệt không từ chối!”

Đàm Thu Nguyệt nhìn cử chỉ chân thành, nàng nhất thời nở một nụ cười. Nụ cười hạnh phúc khó nói thành lời.

Nàng tiến lại gần, vịnh lấy vai Phương Triết.

Một loại năng lượng truyền vào người khiến Phương Triết sững sờ. Phương Triết bắt buộc phải nhắm mắt lại tiếp nhận loại năng lượng này.

Khi hắn mở mắt ra thì nhìn thấy bản thân đang ở bên ngoài phạm vi Vô Thượng Tông. Vị trí trên đỉnh một ngọn sơn phong cách Vô Thượng Tông hai mươi dặm.

Hắn không kìm chế được thốt lên “Thủ đoạn dịch chuyển của Đàm tỷ đúng là kinh diễm…”

Đàm Thu Nguyệt che miệng cười “Nếu tiểu đệ đệ muốn, gia nhập Vô Thượng Tông. Tỷ tỷ sẽ truyền thụ cho Phương đệ vô điều kiện…”

Nghe vậy, Phương Triết chỉ cười ha ha cho qua chuyện.

Hắn nhìn sắc trời một hồi rồi xuất ra phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng. Thần ưng vừa xuất hiện khiến không khí xung quanh dao động.

Đàm Thu Nguyệt mở to mắt ra nhìn Thần Ưng Cổ Hồng.

Nàng không ngừng suýt xoa “Đây chính là phi hành thú không cấp cho ngoại nhân của Vạn Thú Tông vậy mà Phương đệ lại có một con sao?”

Phương Triết mỉm cười nói “Là do Trần đại sư cấp cho, một phần là do vận khí mà ra…”

Đàm Thu Nguyệt quay sang Phương Triết, đưa vẻ mặt nài nỉ ra nói “Có thể cho tỷ tỷ cưỡi phi hành thú theo một đoạn được không? Trước giờ tỷ tỷ ta ao ước mà chưa từng đứng trên con thần ưng lần nào…”

Phương Triết trố mắt nhìn Đàm Thu Nguyệt.

Động thái, cử chỉ này rất giống với một tiểu yêu nữ mà hắn quen ở Quỷ Vực. Đó là Tiểu Mạn, mà nàng ta chỉ là một hài tử. Còn vị Đàm tỷ này, tính toán cũng thuộc hàng tổ tiên của hắn chứ không kém.

Hắn không nghĩ ngợi nữa mà phóng lên lưng Thần Ưng Cổ Hồng.

Đàm Thu Nguyệt cũng tranh thủ phóng lên lưng thần ưng chờ đợi.

Thần Ưng Cổ Hồng nhận ra trên lưng là một nhân vật không tầm thường. Người này không ngừng thăm dò tra xét nội tình bên trong khiến nó rống lên liên hồi.

Sau một lúc không kiểm soát được, nó lập tức thuấn di lên trên bầu trời rồi bay thẳng hướng về Đạo Viện.

Đàm Thu Nguyệt không ngừng suýt xoa khen ngợi “Tốc độ còn nhanh hơn cả bảo luân của tỷ tỷ ta!”

Phương Triết không biết trả lời sao. Động thái này khá quen thuộc, hắn không do dự liền đánh phủ đầu nói “Không đổi được!”

Đàm Thu Nguyệt thất vọng, bắt đầu thu liễm khí tức lại. Nàng đưa ánh mắt nhìn xung quanh.

Đã rất lâu rồi, nàng mới có một loại cảm giác tự do bay lượn, tự do đi đi lại lại trên bầu trời.



Cùng lúc đó trên thượng tầng Tháp Linh Ấn.

Tông chủ Vương Siêu Việt cùng bằng hữu Hồ Linh Tử ngồi trên một băng ghế đá trong tiểu đình.

Cả hai vừa nhâm nhi tiên trà vừa đàm đạo.

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn về phương hướng Đàm Thu Nguyệt rời đi cùng Phương Triết. Lão khẽ thở dài nói “Chẳng ra thể thống một tôn trưởng gì cả…”

Hồ Linh Tử thoáng cười nhạt “Không phải vì Vương huynh luôn bỏ bê tông môn cho nàng ta trông coi. Chính vì vậy mà nàng ta ít có dịp ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy hay sao?”

Hồ Linh Tử hóp một ngụm trà rồi nói “Tiểu tử kia nhìn vô hại, nhưng nhận nhiệm vụ giao lại thiết phiến cho Linh Thú Tông ta đúng là không tầm thường. Điều này nói lên, hắn rất được bọn người ở Vạn Thú Tông coi trọng…”

Tông chủ Vương Siêu Việt ngẩng đầu lên nhìn Hồ Linh Tử tò mò. Lão dò hỏi “Ý của Hồ huynh như thế nào?”

Hồ Linh Tử không trả lời mà cười ha ha nói “Không ngờ Vương huynh cũng biết tò mò sao? Chuyện này đúng là lạ lùng nha!”

Tông chủ Vương Siêu Việt nghe giọng điệu xỏ xiên của bằng hữu. Lão không giận mà chậm rãi để chun trà xuống.

Sắc mặt lão nghiêm trọng lại nói “Hiện tượng dịch bệnh lại xuất hiện, lần này không phải người mà là cây rừng… Toàn bộ rừng rậm trong phạm vị năm trăm dặm từ hải vực Vô Thượng Tông lan tỏa ra xung quanh…”

Lão lấy ra một chiếc thủy kính, kính này chính là Thủy Lăng Kính của Phương Triết.

Lão cầm Thủy Lăng Kính trong tay quan sát một hồi rồi nói “Kính này rất kỳ diệu. Có thể tra ra tu vi một người. Kính này cũng tìm ra sự dao động linh khí để rồi tra ra nguồn gốc dịch bệnh… Hồ huynh xem, kính này lợi hại không?”

Hồ Linh Tử đón lấy Thủy Lăng Kính rồi chậm rãi quan sát.

Tông chủ Vương Siêu Việt nói tiếp “Trước đó nhờ Thủy Lăng Kính mà phát hiện ra ma thụ, nguồn cơn của dịch bệnh. Chỉ là lần này, Thủy Lăng Kính không tra ra được gì… cây rừng thì không ngừng bị khô héo, cuối cùng chỉ còn là một thanh than củi. Việc này chắc chắn có liên quan đến bọn người có chủ ý đánh vào Vô Thượng Tông…”

Hồ Linh Tử trao Thủy Lăng Kính lại cho tông chủ Vương Siêu Việt. Hắn mới nói “Theo như ta suy đoán… việc này có liên quan đến lời nguyền năm trăm năm trước. Lần tấn công đó đầy vấn đề, chỉ là nữ nhân kia quá cường hoành, quá vô lý nên không thể nói lý lẽ được…”

Tông chủ Vương Siêu Việt thở dài “Việc này cũng liên quan đến ta một phần. Nếu không phải vì tò mò tìm hiểu về tộc nhân có mái tóc đỏ đặc trưng thì đã không phát sinh sự kiện kia…”

Hồ Linh Tử nhấp một ngụm trà rồi nói “Không phải là do bọn Huyền Môn gây ra sao? Không phải trong chuyện này Vương huynh không hề có lợi ích gì sao?”

Tông chủ Vương Siêu Việt cười ha ha, biểu hiện có phần ngượng ngùng.

Lão nói “Thật sự là ta có lợi ích trong việc này mới là vấn đề!”

Nói đến đây, lão xòe bàn tay ra, tức thì xuất hiện một giọt linh huyết. Giọt linh huyết này lơ lửng trong lòng bàn tay với một vầng dạ quang tỏa ra nhàn nhạt.

Lão nói “Giọt linh huyết này chính là thứ duy nhất còn sót lại của tộc tóc đỏ. Ta rất hiếu kỳ vì sao nữ nhân đó lại giao lại cho ta trong khi ta không hề biết cách sử dụng. Tới thời điểm này, giọt linh huyết vẫn không thể nào được ta hấp thụ cũng như dung hợp. Đây là một giọt linh huyết vô dụng…”

Lão thu giọt linh huyết lại rồi thở dài than vãn “Đây là lý do, năm trăm năm qua ta rơi vào bình cảnh, không thể nào đột phá được…”

Hồ Linh Tử thấy vậy, trong lòng hắn nghĩ đến hình ảnh thiếu niên đưa cho hắn chiếc thiết phiến.

Hắn mới nói “Việc gì cũng có nhân quả, có gieo duyên thì sẽ gặp cơ duyên. Ta tin chắc sẽ có cơ hội khiến Vương huynh tìm hiểu được nội tình. Không biết chừng tu vi lại thăng tiến không ngừng…”

Hồ Linh Tử dừng lại, nhếch miệng cười rồi mỉa mai hỏi “Vương huynh có điều gì giấu ta không?”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn thẳng vào ánh mắt Hồ Linh Tử, cương quyết nói “Không có!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui