Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Hôm sau, tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải tập hợp mọi người bên ngoài cổng Bắc, Lâu Lan Thành. Đây là nơi tập kết, chuẩn bị lên đường đến Trung Châu.

Tất cả những người liên quan đều đã có mặt đông đủ.

Cốc Nam Hải quan sát năm thí sinh một hồi sau đó gật đầu. Hắn từ trong hành trang của một tên tùy tùng lấy ra một xấp địa đồ. Hắn đưa cho từng thí sinh, rồi nói “Căn cứ theo địa đồ, từ đây đến Trung Châu mất mười ngày đường. Nhưng chúng ta không đi theo đường thẳng, mà phải đi theo đường vòng, ghé qua Đào Nguyên Trấn rồi đến Vân Vụ Lĩnh tiến vào Mê Tùng Lâm làm một nhiệm vụ rồi mới tiếp tục lên đường”

Lời Cốc Nam Hải vừa nói ra, một trong bốn tên giám sát sứ cũng là sư đệ hắn tên là Cốc Nam Khôi lên tiếng “Chuyện này tại sao ta không nghe Quốc Vương nhắc tới? Có phải đại ca đang tự tung tự tác?”

Lời Cốc Nam Khôi vừa thốt ra, khiến ánh mắt Cốc Nam Hải hiện lên một tia sát khí. Hắn lãnh đạm nói “Việc bổn tọa hành sự, cần phải thông qua ngươi sao?”

Màn đối thoại của hai vị giám sát sứ vô cùng gay gắt, khiến không khí xung quanh có phần nặng nề. Bọn người Phương Triết trong lòng cũng cảm giác khó thở. Bọn họ nói chuyện vô cùng áp lực, đứng bên cạnh nghe mà trong lòng như có một gánh nặng.

Cốc Nam Hải không để ý đến tên sự đệ hắn, mà chỉ vào tờ địa đồ, hắn nói tiếp “Trước tiên, chúng ta sẽ ghé Đào Nguyên Trấn. Từ đây đến đó ước chừng năm ngày đi đường. Đến nơi đó, bổn tọa sẽ thông báo nhiệm vụ cho các ngươi, trước mắt các ngươi cứ nghe theo lời bổn tọa là được!”

Năm bọn người Phương Triết đều chắp tay nói “Hiểu rõ, đại nhân!”


Cốc Nam Hải gật đầu, đánh giá cao độ phối hợp của năm thí sinh này. Bọn họ vô cùng lễ độ, rất đáng để tin tưởng. Hắn lại đưa ánh mắt sang sư đệ hắn, trong lòng khẽ thở dài. Tên này đã quá sa đà rồi, không cứu nổi.

Hắn phất tay áo, rồi bước lên Kim Xa dành riêng cho tổng giám sát sứ. Những người còn lại chia đều ra ba xe ngựa còn lại, còn một xe ngựa dùng để chở vật dụng tùy thân. Một tên tùy tùng của đoàn lớn tiếng hô “Xuất Phát!”

Trong xe ngựa, Phương Triết nhìn cử chỉ bốn người còn lại, người nào người nấy đều rộn ràng, không giấu được háo hức.

Bạch Văn Sơn nói “Ta thấy chuyến đi này, sợ rằng không được yên ổn, trực giác của ta luôn luôn đúng!”

Phương Triết gật đầu, hắn cũng nhận ra có một sự xung đột nội bộ của bọn người giám sát sứ, bằng chứng là vừa rồi, một tên giám sát sứ muốn vượt quyền. Tên đó chắc chắn có vấn đề, nếu không sẽ không có những hành động thất lễ với cấp trên như vậy.

Ngô Tiên Nhi nhìn mọi người nói chuyện, nàng cũng muốn nói, nhưng không mở miệng được. Nàng lấy ra ống sáo đề nghị “Để… tiểu muội… thổi một khúc… khúc sáo mới vừa… học được cho các huynh nghe… nha!”

Bốn người mở to mắt ra nhìn ống sáo, bọn họ làm sao không biết tác dụng của ống sáo này, nó bá đạo cỡ nào. Người nghe đều bị phong bế kinh mạch, không sức phản kháng. Đây là nghịch thiên, vô cùng tà đạo.

Ngay cả Hoa Thiên Nhai vốn ít nói, hắn cũng xua tay lia lịa ngăn cản “Không được, Ngô Tiên Nhi tiểu muội không nên, bọn huynh không muốn!!”


Hắn chưa dứt lời, Ngô Tiên Nhi đã đưa lên miệng thổi, một âm khúc nhẹ nhàng cất vang lên. Hắn cắn chặt răng chờ đợi phần tiếp theo “Đến, đến ngược ta!”

Tư thái hắn khổ cực chờ mong tiếng sáo sẽ làm hắn mất tri giác, tê liệt. Nhưng lúc này khác, âm thanh nhẹ nhàng, du dương khiến hắn cảm giác vô cùng dễ chịu. Cảm giác như từng cơn gió nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve hắn. Hắn trong lòng cực kỳ dễ chịu.

Âm khúc Ngô Tiên Nhi thổi lúc này, không phải Xích Võng, mà là “Thanh Tâm Phối” từ trong Âm Sát Lục của Ty Phong Cầm, nàng dùng sáo phổ nhạc, không ngờ nó lại mang lại hiệu quả bất ngờ, điều này đang được các đồng bạn này kiểm chứng.

Trong lòng Phương Triết dâng lên một cảm giác mát lạnh. Hắn lại cảm nhận được linh khí tinh thuần, hắn ngồi xếp bằng thổ nạp linh khí vào người. Chỉ sau năm hô hấp, Ngô Tiên Nhi sắc mặt trắng bệch, nàng không thể tiếp tục thổi tiếp. Nguyên nhân nào thì nàng không biết, còn Phương Triết, hắn gãi đầu, cảm giác vừa rồi hắn vội vã. Một người bình thường dùng ống sáo khu động được linh khí, làm sao duy trì được lâu, trong khi đó hắn lại hấp thu hết. Bản chất giống như, Phương Triết vừa rồi đã hấp thu sạch sẽ sinh khí của nàng.

Bạch Văn Sơn phát hiện vấn đề, liền nói “Có phải Phương đệ vừa rồi làm gì Ngô Tiên Nhi tiểu muội phải không?”

Hắc lắc đầu lia lịa nói “Không, có thể nàng ta chưa quen với ống sáo, không chịu nổi nên phát sinh chuyện như vậy. Ta không liên quan!”

Ngô Tiên Nhi nhìn Phương Triết, nàng mỉm cười. Sau đó nàng hít một hơi dài, tiếp tục thổi tiếp “Thanh Tâm Phối”, âm khúc này dưỡng thần, nên chỉ sau chừng hai mươi hô hấp, ánh mắt của bốn người trở nên nặng nề, rồi chìm vào giấc ngủ.


Ngô Tiên Nhi buông ống sáo ra, nàng nhìn sắc mặt Phương Triết đang say ngủ. Nàng suy nghĩ một lúc, tiến lại gần hắn rồi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Nàng đỏ mặt, thì thầm “Đây là trừng phạt, cho ngươi vừa rồi hấp thu linh khí của ta!”



Ở một nơi khác, cách bọn người Phương Triết hàng ngàn dặm, trên một đỉnh núi gọi là Cửu Quỷ Sơn thuộc Thiên Minh Quốc.

Có mười thân ảnh đang đứng bên một mỏm đá cao nhô ra bên ngoài đỉnh núi, bên dưới chân bọn họ là một khoảng không gian bao la của rừng rậm, xa xa là áng mây mờ khiến khung cảnh trở nên vô cùng hùng vỹ.

Tên đầu lĩnh là một mãnh nhân, thân cao vạm vỡ, khí thế bất phàm. Hắn không cần nói gì vẫn tỏa ra vô cùng uy nghiêm. Phía sau là chín tên, trong đó có tám tên có vải đen che mặt, còn một tên cầm quạt dáng người nho nhã yếu đuối. Chín người bọn họ là Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn, ác danh vô cùng lớn ở Thiên Minh Quốc. Trong giới hắc đạo, Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn đứng nhì thì không có thế lực nào dám đứng nhất.

Lúc này một tên mật thám phi thân tới, quỳ xuống trước đầu lĩnh bẩm báo, hắn nói “Báo cáo tướng quân, thân cận quốc vương đưa tin đến thống lĩnh nội vệ Cốc Nam Hải đang tìm thảo dược ở Nam Hạ…”

Tên được gọi là tướng quân trầm tư suy nghĩ “Tìm thuốc sao, chẳng lẽ bọn chúng đã tìm được phương thuốc giải cho tên kia rồi?”

Hắn quay sang chín tên cửu quỷ bên cạnh nói “Cửu Quỷ các ngươi lập tức lên đường ngăn cản lão hồ ly Cốc Nam Hải cho bổn tướng quân. Có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào?”

Tên nam tử cầm quạt, khoác trên người bộ dáng nho nhã khom người, chắp tay nói “Bẩm tướng quân, việc ngăn cản này, không cần đến cửu quỷ ra tay. Thuộc hạ đưa lão tam cùng lão tứ đã đủ dùng!”


Tên tướng quân nhìn tên đầu lĩnh của cửu quỷ, biểu lộ ra một sự chắc chắn. Hắn vẫn không an tâm, liền nói “Nếu là Quỷ Nhất ngươi ra tay, ta còn an tâm. Những người khác làm việc khiến ta lo lắng. Tốt nhất là sai ba tên đi. Nhiệm vụ này chỉ được thành công, không được thất bại”

Đầu lĩnh cửu quỷ, Quỷ Nhất nhìn sang một tên mập mạp, mình trần trên mũi có xỏ nhiều khoen sắt nhìn vô cùng quái dị, hung bạo. Hắn là Quỷ Tam chuyên dùng xích sắt một đầu có gắn trọng chùy. Tên đứng bên cạnh là Quỷ Tứ thân hình gầy gò, nhỏ nhắn hắn chuyên dùng độc, hắn mang một thân độc công cực kỳ lợi hại. Đây chính là hai người, hắn đề xuất trước đó.

Hắn lại nhìn sang một nữ nhân có một tấm vải đen che mặt, sử dụng lợi nhận. Nàng ta là Quỷ Thất, có thân thủ cực kỳ kinh người. Nàng ta cũng là đệ tử của Liệp Sát Tử Đạo Nhân, nhưng là thân truyền nên bản lĩnh của nàng so với Trầm Phi ở Thanh Nguyên Quốc cao hơn mấy bậc.

Hắn nói “Ba người các ngươi thay tướng quân làm việc, chỉ được thành công, không được thất bại!”

Ba người bọn họ khom người, chắp tay lại đồng thanh nói “Vâng, lão đại!”

Quỷ Nhất hài lòng gật đầu, hắn hướng sang tướng quân chắp tay nói “Thuộc hạ an bày như vậy, tướng quân đã hài lòng chưa?”

Tướng quân nhìn ba tên cửu quỷ chấp hành nhiệm vụ, hắn đánh giá một hồi rồi gật đầu.

Hắn biết bọn người ở Nam Hạ chẳng qua là những tên tạp nham, trước giờ không hề nổi bật ở Thiên Tài Chiến.

Ba tên này, hắn cũng biết một hai, đều là sát thủ tinh anh của Cửu Quỷ. Sai ba tên này đi ám sát tên hoàng đế Thanh Nguyên Quốc chỉ như một cái lật tay, nói chi là bọn thanh niên ham vui của Thiên Tài Chiến. Ánh mắt hắn nhìn về một khoảng không bao la phía cánh rừng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Hắn lẩm nhẩm “Thời thế sắp phải thay đổi rồi, phải không lão đệ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận