Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Sau khi hồi phủ, Lục Thời Khanh lệnh Tào Ám truyền tin cho Trịnh Trạc, giải thích chuyện hôm nay, tránh cho hôm khác Trịnh Trạc làm lộ trước mặt Nguyên gia chuyện y mượn danh nghĩa hắn.

Tào Ám thận trọng hơn Triệu Thuật rất nhiều. Những qua lại bí mật của Lục Thời Khanh đa phần đều do Tào Ám phụ trách.

Làm xong xuôi chuyện, Tào Ám về báo:

- Bẩm lang quân, lục điện hạ sai người truyền lời, nói Thiều Hòa công chúa gần đây có nhiều động tác nhỏ nhặt, xin ngài lưu ý.

- Ta biết rồi.

Lục Thời Khanh nhàn nhạt nói:

- Hai tên thám tử hôm nay chính là do nàng ấy an bài.

- Chẳng lẽ công chúa biết quan hệ giữa ngài và điện hạ?

Lục Thời Khanh lắc đầu:

- Khứu giác chính trị của nữ tử này không tính là nhạy bén, thám tử phái tới chẳng qua vì chút việc vặt lông gà vỏ tỏi, không cần tính toán nhiều. Nhưng nàng ấy lại có thể lắm lời trước mặt hoàng hậu, mà hoàng hậu lại quen thổi gió bên gối thánh nhân, điều này nên đề phòng.

Tào Ám nghĩ, cái gọi là việc vặt lông gà vỏ tỏi chính là chỉ yêu đương nam nữ, e rằng Thiều Hòa công chúa từ đâu đó biết tin Lan Thương huyện chúa rời kinh nên mới tới xem phản ứng của lang quân. Nhưng hành động đưa nước của lang quân khiến vị công chúa ấy vô cùng sượng mặt, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không tự cho mình thông minh nữa.

- Lang quân định làm thế nào với khứu giác chính trị của Lan Thương huyện chúa ạ? Tiểu nhân cho rằng, nàng ấy tiếp cận ngài là có mưu đồ khác chứ không phải ham mê... của ngài.

Hắn ho một tiếng:

- Giống như xuất phát từ mục đích nào đó nên cố ý lấy lòng ngài.

Lục Thời Khanh biết từ hắn bỏ trống là “sắc đẹp”. Y gật đầu, tỏ ý hắn nói không sai.

Càng tiếp xúc, y càng không cách nào khinh thường Nguyên Tứ Nhàn, đặc biệt là hôm nay ở Nguyên phủ, thấy sách lược không hẹn mà giống nhau giữa y và nàng, y càng theo bản năng cân nhắc và suy đoán những hành động của nàng.

Y rất khó tin rằng nàng tiếp cận y với mục đích đơn thuần, nhưng y lại không đoán được nàng rốt cuộc có mưu đồ gì.

Dù sao nàng không giống như biết rõ những kế hoạch trong bóng tối của y và Trịnh Trạc.

Tào Ám lại hỏi:

- Bây giờ thánh nhân cũng đã lên tiếng, lang quân định xử lý hôn sự rất có khả năng sẽ rơi xuống đầu ngài thế nào ạ?

Lục Thời Khanh cau mày:

- Ta đã kéo việc này đến cuối năm. Nếu trước mắt không thể nào đưa nàng về Diêu Châu thì phải đi bước nào tính bước nấy thôi, xem xem rốt cuộc nàng có ý gì.

- Tiểu nhân lại cảm thấy lang quân không cần trốn tránh huyện chúa, nếu ngài nhìn không thấu nàng ấy thì sao không nhìn nhiều hơn?

Y không tỏ ý kiến, cúi đầu nghiên cứu kỳ phổ.

...

Nguyên Tứ Nhàn nghỉ ngơi một ngày, hôm sau bảo nhà bếp nấu vài món đồ ăn sáng, chuẩn bị vài lọ thuốc trị thương, sức sống dồi dào bước ra viện.

Nàng không thể về Diêu Châu được. Thánh nhân ngay cả cách không ngay thẳng như vậy cũng dùng tới nghĩa là đã quyết tâm muốn giữ nàng lại. Nếu nàng cứ nghĩ mọi cách về nam, một là có thể bị cản trở lần nữa, hai là nói không chừng sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của ông ta.

Đối với việc này, nàng không có gì oán hận, dù sao đi có cái tốt của đi, ở có cái hay của ở. Chỉ là nếu sớm biết vậy thì nàng đã không kể giấc mơ cho Nguyên Ngọc nghe. Nhìn thái độ không mấy khách sáo của huynh trưởng với Từ Thiện là biết huynh ấy dễ bị kích động, e rằng việc liên hệ với lục hoàng tử sau này cần nàng ra mặt nhiều mới được.

Nàng đi được nửa đường thì gặp Nguyên Ngọc dậy sớm tập bắn tên, bị hắn ngăn lại:

- Sáng sớm muội đi đâu thế?

- Đi chuộc tội thay a huynh.

- Muội định đến Lục phủ, xem thương thế của Lục Tử Chú?

Thấy nàng gật đầu, Nguyên Ngọc cau mày:

- Muội qua đây, a huynh nói với muội mấy câu.

Bây giờ hắn đã biết mục đích thật sự của muội muội khi tiếp cận Lục Thời Khanh, mới đầu hắn rất không đồng ý, khóc trời khóc đất nói Nguyên gia gặp nạn nhưng phải nhờ nàng bán nhan sắc để đấu tranh, là người làm a huynh như hắn vô dụng, hắn thẹn với cha mẹ, thẹn với liệt tổ liệt tông...

Kết quả hắn gào khóc nửa ngày thì bị một câu của Nguyên Tứ Nhàn “Lục thị lang đẹp trai như vậy, muội đâu có lỗ” làm nghẹn họng.

Chờ Nguyên Tứ Nhàn qua, Nguyên Ngọc dặn dò:

- Muội nghe a huynh phân tích tình thế trước mắt nè. Có câu ‘người không phải cỏ cây, há có thể vô tình’, theo huynh thấy, một roi lần trước suýt bị muội hứng đương nhiên đã gây chấn động không nhỏ cho Lục Tử Chú. Y làm việc với thánh nhân, hiểu rõ tâm tư thánh nhân nhất, kể chuyện cọp sói khuyên a huynh đưa muội về Diêu Châu, tuy thể hiện rõ là không muốn cưới muội nhưng cũng thực không mong muội vướng cảnh lao tù. Cho nên, muội đừng nản lòng.

Hôm qua Nguyên Tứ Nhàn đã nghe hắn kể câu chuyện kia, nhắc tới roi, nàng vẫn còn ơn ớn, ngẫm nghĩ rồi nói:

- A huynh nói có lý.

- Nhưng muội cũng đừng mừng quá sớm. Nam nhân í mà, “dao động sắc mặt” khác “dao động trái tim”, giống như “muốn tốt với muội” khác “đối xử tốt với muội” vậy.

- Khác thế nào?

Nguyên Ngọc hắng hắng giọng, tự cảm thấy mình có đất dụng võ:

- Nói đơn giản, khuyên muội về Diêu Châu, là y nhất thời dao động sắc mặt, muốn tốt với muội. Nhưng giữ muội lại kinh thành, bảo vệ muội không buồn không lo, mới là y thật sự dao động trái tim, muốn đối xử tốt với muội.

Nguyên Tứ Nhàn hiểu ra, “à” một tiếng thật dài.

- A huynh dám cam đoan, Lục Tử Chú đã không còn ghét muội như ban đầu, hoặc đã bước đầu có thiện cảm với muội, nhưng nếu bảo y nguyện lòng che chở muội, thậm chí che chở Nguyên gia chúng ta, thì e vẫn còn thiếu lửa, muội phải tiếp tục thêm củi vào.

Nguyên Tứ Nhàn chỉ hộp thuốc và hộp thức ăn trong tay tỳ nữ phía sau:

- Muội đang đi thêm nè.

Nguyên Ngọc nghiêm mặt nói:

- Nhưng đừng thêm quá! Chuyện cô nam quả nữ một mình ở chung đêm khuya như lần trước mà có thêm lần nữa… Nguyên Tứ Nhàn, huynh đánh gãy chân muội!

Nàng thầm nhủ đâu phải cô nam quả nữ, có Tiểu Hắc nữa mừ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không ngụy biện:

- Muội biết rồi, a huynh yên tâm, muội chắc chắn không để mình bị thiệt đâu!

Nguyên Ngọc không lải nhải nữa, khoát tay ra hiệu nàng đi.

...

Lúc đến Lục phủ ở phường Vĩnh Hưng, Nguyên Tứ Nhàn đưa danh thiếp chính thức. Nô bộc vừa thấy liền vội nghênh đón nàng vào trong.

Diện tích Lục phủ và Nguyên phủ không chênh lệch nhiều nhưng Lục phủ trông có vẻ rộng rãi hơn. Đại khái vì nơi này bài trí đơn giản, ít những thứ tô điểm rườm rà, chỉ có mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy điều này có lý. Dù sao Lục Thời Khanh sao có thể tiếp nhận mấy thứ như núi giả đá lởm chởm. Ngay cả cây hoa trong phủ cũng bị cắt ngay ngắn chỉnh tề, trái phải đối xứng, y chang nhau, không chút thú vị.

Lần đầu đến nhà nói sao cũng phải hàm súc chút, nàng bị vướng bởi lễ nghi nên không nhìn nhiều, nghe nói Lục Thời Khanh đang ở thư phòng, nàng cũng không xông qua đó mà đàng hoàng đợi ở chính đường.

Lục Thời Khanh nghe nói Lan Thương huyện chúa ghé thăm thì muốn né tránh, nhưng không ngờ Tuyên thị sáng sớm đã đi Đại Từ Ân Tự phường Tấn Xương nên y đành nhắm mắt kiên trì đi đến chính đường, còn chưa kịp vào đã nghe một giọng nói êm ái:

- Đây là vằn thắn mà ta sáng sớm mời sư phụ Tiêu Ký làm, các ngươi đem xuống đi, đợi lão phu nhân về rồi hâm lại...

Nàng đúng là sai bảo hạ nhân nhà y rất thuận nhỉ. Mặt Lục Thời Khanh u ám, khi sải bước qua cửa, bước chân khựng lại.

Nữ tử ở ghế trên mặc áo ngắn màu hồng cánh sen phối với váy dài màu vàng nhạt, hai màu không mấy hài hòa này hợp vào nhau trên người nàng lại cực kỳ xinh đẹp. Chiếc áo ngắn nàng mặc là kiểu tay lỡ thịnh hành, cổ tay áo rộng lộ một đoạn cánh tay như ngọc, làn da như sứ trắng sáng cả gian phòng.

Nguyên Tứ Nhàn dặn dò hạ nhân xong, thấy y đứng ở cửa thì cười vẫy tay chào:

- Chào Lục thị lang.

Tay này vừa vẫy, cả gian phòng lại càng sáng.

Y tiến lên nói:

- Lục mỗ bái kiến huyện chúa, không biết huyện chúa quang lâm hàn xá nên không tiếp đón từ xa.

Nguyên Tứ Nhàn nghiêm túc nhận lời khách sáo của y:

- Lục thị lang quả thực nên ra đón ta. Phủ của ngài quá lớn, hôm qua ta lại bị thương chân, đi cà nhắc cà nhắc lâu quá.

Đúng lúc họ không nói chuyện chốc lát thì Lục Sương Dư bị gọi ra gặp khách đến. Tiểu nha đầu mặc áo xòe màu tử đinh hương, bước qua hành lễ với Nguyên Tứ Nhàn xong liền lùi về phía sau huynh trưởng.

Tiểu nương tử 14 tuổi không giấu được tâm sự, Nguyên Tứ Nhàn thấy vẻ mặt muội ấy mệt mỏi, rất miễn cưỡng, có lẽ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ở cầu Lộc.

Nhưng nàng không mấy để ý, tiếp tục nói chuyện với Lục Thời Khanh:

- Lục thị lang, chúng ta có giao tình từng đồng sinh cộng tử, sao ngài không hỏi ta một câu là ta làm sao mà bị thương chân?

Ai từng đồng sinh cộng tử với nàng? Lục Thời Khanh kiềm chế, hỏi:

- Xin hỏi huyện chúa làm sao mà bị thương chân?

- Hôm qua ta vốn định về Diêu Châu nhưng giữa đường gặp phải sơn phỉ, trong lúc tranh đấu đã không cẩn thận làm bị thương.

Lời này xem như phù hợp với tình hình thực tế. Hôm qua đám người đó đến “cướp tiền”, động thủ với tùy tùng của nàng. Nàng được Thập Thúy và Giản Chi bảo vệ lùi về thành, thoạt đầu nàng thật tưởng họ là sơn phỉ nhưng sau đó thấy con đường họ truy đuổi thì mới nổi lên lòng nghi ngờ.

Nhân lúc hỗn loạn, nàng quan sát động tác khi nâng đao và vị trí, cường độ hạ đao của đám người đó, kết luận họ từng được huấn luyện đặc thù và thống nhất, tuyệt đối không phải xuất thân từ dân gian. Cuối cùng khi xâu chuỗi nhiều nghi điểm lại, nàng đoán được Huy Ninh Đế, nên giả vờ hoảng hốt ngã vào bùn đất ven đường.

Nguyên Tứ Nhàn đáp xong, thấy hai huynh muội vẫn đứng ì ra đó thì chỉ vào ghế bên cạnh:

- Đều ngồi đi chứ.

Chờ hai người họ đều ngồi xuống, nàng dặn Thập Thúy:

- Bưng bữa sáng lên cho Lục thị lang.

Nàng từ xa đi một chuyến chính là vì đưa bữa sáng cho y?

Lục Thời Khanh sững sờ, nhất thời quên nói là y ăn sáng rồi.

Thập Thúy xách hộp thức ăn hai tầng bước tới.

Nguyên Tứ Nhàn nói:

- Đây là món tự ta nấu, tên...

Nói tới đây, nàng chợt khựng lại.

Ớ, không hay, hạ nhân làm món gì nàng quên mất tiêu rồi!

Giản Chi đứng bên cạnh nàng hoảng hốt, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Cháo hoa sen.

Nàng vội cười lúng túng:

-...tên cháo hoa sen. Ngài nếm thử đi.

Mặt Lục Thời Khanh thoắt đen. Lộ liễu rõ ràng như vậy, tưởng y điếc à?

Lời tác giả:

Lục Thời Khanh: Không phải tự nấu, từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui