Thiếp Khuynh Thành

Mộ Dung Ca nhìn xung quanh, thế lực hai bên ngang nhau, chỉ còn chờ kết quả cuối cùng. Hôm nay, hai người họ ở vào thế người này sống, người kia tất chết. Kết quả này không ai có thể tránh khỏi.

Nàng cúi đầu nhìn thi thể lạnh dần đi của Lương Hân Hân, trong trận tranh quyền đoạt lợi này có bao nhiêu người đã chết trong đó? Ngay vừa nãy nàng còn hy vọng có thể ngăn cản thì tốt biết bao. Suy nghĩ của nàng hiện giờ hoàn toàn khác với trước đây, những gì phải đến cũng không thể tránh được! Nếu không muốn thêm nhiều người nữa phải chết đi thì ngày này tốt nhất nên đến sớm một chút!

"Vương gia, Hỷ công công đến." Một tên lính tiến vào, thấp giọng bẩm báo với Triệu Tử Tận.

Tuy giọng rất nhỏ nhưng đủ khiến cho mọi người trong đại điện nghe thấy.

Không ít người nhìn về phía Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận. Chỉ cần Hỷ công công đến thì di chiếu thật giả sẽ được xác định.

Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca, giọng điệu vô cùng dịu dàng tình cảm: “Mộ Dung Ca, có thể đến gần trẫm không, trẫm có chút việc cần nói riêng với nàng. Đây… cũng chính là nguyên nhân nàng không quản đường xa vạn dặm đến Tề quốc.” Dứt lời, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác chua xót.

Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy đang ngồi trên ngai vàng, chỉ mấy tháng không gặp, dường như hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên và vọt, đôi mắt tà mị ẩn nhẫn những tia máu tơ đỏ chót. Đôi mắt hắn vô cùng chân thành, nàng gật đâu không chút do dự, tiến về phía long ngai.

Giờ khắc này không một ai dám ngăn cản nàng, cũng không ai dám bất kính với nàng.

Mộ Dung Ca chết đi sống lại, còn là nữ tử được Hạ quốc thái tử yêu thích, đồng thời còn là tỷ tỷ không chung huyết thống với Triệu Tử Tận.

Triệu Tử Tận giữ chặt ống tay áo của nàng, nhướng mày nói: “Sự việc phát triển đến nước này, bất luận kẻ nào cũng không còn đường sống, hà tất gì tỷ phải đến đây chịu khổ?”

Mộ Dung Ca quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tử Tận đẩy tay hắn ra, kiện định bước đến trước mặt Triệu Tử Duy.

Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có mùi máu tanh trôi nổi trong không khí nhắc nhỏ mọi người hiện tại đang ở trong thời khắc sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể lùi bước.

Chỉ là Mộ Dung Ca đến khiến cho mọi người có chút không hiểu. Đến cả thái độ của Triệu Tử Tận và Triệu Tử Duy cũng khiến người ta thắc mắc không thôi.

Cũng may đoạn đường này không dài, rốt cục Mộ Dung Ca cũng đã tới trước mặt Triệu Tử Duy, khi bốn mắt giao nhau, nàng dường như cảm giác được nội tâm bình lặng của Triệu Tử Duy lúc này, hoàn toàn không giống Triệu Tử Duy mà nàng từng quen biết.

“Trẫm còn cho rằng, bất luận dùng phương pháp gì cũng không thể khiến nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt trẫm.” Hắn cười bất lực. Để một lần nữa gặp lại nàng, hắn không tiếc dùng thủ đoạn ti tiện, nhưng nàng thông minh khó có ai bì kịp nhất định cũng nhìn ra không ít manh mối. Chỉ là, khi nàng xuất hiện, hắn lại hối hận, thật sự hắn không nên để nàng đến nay. Những gì xảy ra hôm nay quá mức dơ bẩn.

Thanh âm mềm mại vang lên dưới bầu không khí này khiến người ta khó có thể không bất ngờ.

“Những gì người đã làm thật sự có thể dao động suy nghĩ của ta. Thật ra ngài biết rõ, ta sẽ không chấp nhận chút ít khiếm khuyết.” Giọng nói của nàng không chút trách cứ. Chỉ vì đã có rất nhiều sự tình xảy ra không thể phận định được đúng sai. Lúc nàng rời khỏi Tề quốc, ở biên giới nhận được lá thư của hắn đã nghiệm chứng cho suy nghĩ trong lòng nàng. Nguyên Kỳ lợi dụng Triệu Tử Duy để đạt được mục đích, xác định tâm ý của nàng trong hang đá cũng như cam tâm tình nguyện theo hắn trở về Hạ quốc. Phần tâm cơ và mưu tính này nàng vẫn có điều để ý, chỉ là nàng không cho rằng Nguyên Kỳ là con người nham hiểm đáng sợ.

Nguyên Kỳ không quản đường xa ngàn dặm mạo hiểm đến Hạ quốc, hắn cũng phải buông bỏ rất nhiều thứ… điều này cho thấy Nguyên Kỳ thật sự dụng tâm vì nàng không ít. Thế nên, nàng không thể trách móc Nguyên Kỳ bất cứ điều gì.

Nhưng trong mớ bòng bong này còn hàm chứa rất nhiều vấn đề.

Bởi vì nàng, Triệu Tử Duy mới tạm tin tưởng Nguyên Kỳ. Trong khi đó, cuộc chiến giữa Triệu Tử Tận và Triệu Tử Duy, Nguyên Kỳ sắm một vai vô cùng quan trọng, hiển nhiên phải hoàn toàn lợi dụng hai người này để đạt được mục đích của mình.

“Đúng vậy, nàng thông minh như vậy nhất định sẽ đoán trước được rất nhiều vấn đề.” Triệu Tử Duy cười nói.

Mộ Dung Ca cười nhẹ: “Lúc trước cũng không xác định lắm, song hiện tại đã có kết quả.” Nàng sớm đã biết con người của Nguyên Kỳ, đôi lúc đối mặt với những thủ đoạn mưu tính của hắn, đáy lòng nàng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Thậm chí mấy ngày trước, mỗi khi đêm đến, nàng không tự chủ được nghĩ một người không từ mọi thủ đoạn như hắn liệu có thể vì nàng mà từ bỏ mọi thứ không? Biết rõ nếu vì nàng mà buông bỏ một điều gì đó tất nhiên hắn sẽ vướng phải rất nhiều trắc trở và đau khổ, cho dù như vậy hắn cũng chấp nhận sao? Ý nghĩ cứ loạn xạ trong đầu, chỉ là khi nàng yên lặng rời đi một lần nữa, hắn đã kịp thời xuất hiện ở khu biên giới… lúc đó nàng đã xác định, hắn đối với nàng là chân tình thật ý.

Có lẽ, hắn không giỏi bộc lộ tình cảm nồng liệt của mình, bên cạnh đó cũng che giấu mọi tâm sự rất khéo. Nhưng sau một thời gian ở chung, rất nhiều thứ lắng đọng lại đã thay đổi con người hắn, sao nàng lại có thể tham lam đòi hỏi một ‘hắn’ ‘thập toàn thập mỹ’ được?

Cuộc đấu tranh giữa bọn họ có liên quan đến nàng sao?

Bọn họ chỉ vì mục đích của bản thân mà tự mưu hoạch, bày biện mọi thủ đoạn để có được điều mình muốn.

“Lòng trẫm đối với nàng chưa từng thay đổi.” Triệu Tử Duy thâm tình vô hạn nhìn vào đôi mắt nàng.

Mộ Dung Ca né tránh ánh mắt nóng ấm của hắn, thở dài một hơi, “Thế nên, vì thương ta mà cả ngày để ta sống trong sự nghi ngờ, bằng mọi giá cũng để ta phải xuất hiện một lần nữa?”

“Đúng vậy.” Triệu Tử Duy liên tục gật đầu không chút chần chờ. Đúng là để nàng trở về hắn đã âm thầm làm không ít việc, hắn muốn đọ sức một lần sau chót. Cho dùng sử dụng biện pháp gì, chỉ cần có thể kéo nàng về bên người hắn, hắn sẽ không hối hận.

Chẳng qua, hiện tại hắn vẫn có chút hối hận. Cục diện trước mặt có chút vượt ngoài tầm tay hắn, đúng là hắn không nên để nàng đến đây chứng kiến một màn tàn nhẫn sắp diễn ra. Cũng như cái chết của Lương Hân Hân đã khiến nàng bi thương tột độ.

Trong lòng hắn tự giễu cười, bỗng nhiên hắn rất muốn biết, nếu như hắn chết đi thì nàng sẽ thế nào? Liệu có phải cũng đau triệt tâm can? Nàng liệu có nhớ mãi, có một nam tử vì nàng mà mất ăn mất ngủ, thậm chí là si luyến đến mê muội?

“Hận trẫm không?” Hắn vương tay vuốt nhẹ mái tóc tơ và vầng trán của nàng, mong ước cảm thụ nhiệt độ cơ thể nàng thêm một lát. Tựa hồ, hắn có thể tạm thời yếu đuối thêm một chút.

Nhưng Mộ Dung Ca lại tránh ra theo bản năng, nàng nghiêng đầu thấy mọi người đang tập trung nhìn mình và Triệu Tử Duy, thấp giọng nói: “Hận.”

Có thể nào lại không hận? Nàng không được rộng lượng như vậy!

“Ừm…” Khóe môi tươi cười của Triệu Tử Duy hơi cương lại. Nếu đã vậy, để nàng hận hắn cũng tốt. “Mộ Dung Ca, hãy cứ hận trẫm suốt đời. Hãy ghi tạc trong lòng để mỗi khi nghĩ đến người mình hận nhất, nàng sẽ nhớ đến trẫm.”

Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn… sao vậy?

“Ha ha…” Hắn tà mị nhếch môi cười, cúi người không tự chủ muốn hôn nàng. Song trong một khắc nhận thấy ánh mắt của mọi người. Ý tưởng mãnh liệt này đột nhiên tan biến.

Nhận thức được hành động của hắn, không biết vì sao trong lòng nàng dấy lên chút dựa cảm chẳng lành.

Triệu Tử Tận luôn quan sát từng động tác của Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy, bầu không khí trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, cuộc đối thoại của bọn họ càng lúc càng nhỏ tiếng, căn bản không ai nghe rõ hai người đang nói gì.

Có điều, hành động vừa nãy của Triệu Tử Duy không thoát khỏi ánh mắt hắn. Không ngờ đến bây giờ, chấp niệm của Triệu Tử Duy đối với Mộ Dung Ca vẫn quá sâu sắc?

Lúc này, Hỷ công công già yếu khom người từng bước một đến trước cửa đại điện.

Điều sắp phải xảy ra đã không còn tránh né được nữa.

Khóe miệng tươi cười của Triệu Tử Duy lập tức tan biến, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hỷ công công, cười lạnh: “Nhiều năm không gặp Hỷ công công, không ngờ ngươi vẫn còn mạnh khỏe như vậy.” Mấy năm qua hắn âm thầm phái đi không ít sát thủ để truy tìm tung tích của Hỷ công công. Hiện tại xem ra, người này nhất định đã được người ta bảo vệ rất kỹ!

Lan Ngọc, Nguyên Kỳ trước sau cùng hiệp trợ Triệu Tử Tận, đẩy âm mưu mà hắn vất vả gầy dựng suống mấy năm qua cũng không thể lay động địa vị của Triệu Tử Tận! Bây giờ hắn phải thừa nhận bản thân đã thất bại, nhưng cũng không phải là thua trong tay của Triệu Tử Tận! Mà kết cục đã rõ ràng từ mấy năm trước! Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu nhìn Mộ Dung Ca, nữ tử này ngay từ đầu đã khéo léo ẩn mình che giấu tài nghệ, như một viên ngọc được ủ dưới đám cỏ rơm của thời loại thế. Hiện tại nghĩ lại, hắn còn không bằng nàng một góc.

Mộ Dung Ca quay đầu dời mắt nhìn qua cửa đại điện, Hỷ công công đối mặt với một Triệu Tử Duy khí phách cưỡng bức hừng hực vẫn không chút e sợ, ngược lại thần sắc vô cùng trấn định thong dong, cung kính cúi đầu: “Nô tài đã khiến thái tử phải lo lắng.”

Thái tử? Không phải là hoàng thượng. Mộ Dung Ca khẽ run lên, sắc mặt tái đi nhìn sang Triệu Tử Duy.

Kế hoạch này được bố trí rất tinh vi! Một âm mưu được rào trước đón sau khiến người ta không thể thoát được!

Mắt quang Triệu Tử Duy trở nên sâu thẳm, lãnh liệt như sương. Đương lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Hỷ công công. Triệu Tử Duy bỗng cúi người thấp giọng nói nhỏ bên tai Mộ Dung Ca: “Nguyên Kỳ thật lòng thật dạ đối với nàng, điều này trẫm rõ hơn nàng rất nhiều. Trên đời này tuyệt đối không có nam tử nào chân thành đối đãi với nàng hơn hắn.” Đúng là thủ đoạn của Hạ quốc thái tử cao thâm như đêm đen, nhưng hắn đối với nàng vẫn là trước sau như một.

Hỷ công công tiếp nhận di chiếu từ trong tay Triệu Tử Tận, tỉ mỉ xem xét một hồi, ước chừng hơn một khắc thời gian mới ngẩng đầu. Hắn nhìn mọi người, cất cao giọng: “Di chiếu này đích thực là do tiên đế để lại! Nô tài hầu hạ bên người tiên đến hơn vài chục năm, đối với bút tích của tiên đế tuyệt đối không thể không quen thuộc. Tuy tiên đế chưa từng nói qua với nô tài về việc ‘lập trữ’, nhưng bút tích không thể lừa người. Trước khi băng hà, đúng là tiên đế đã để lại di chiếu này, truyền ngôi vị hoàng đế cho Thập hoàng tử.” (Lập trữ: lập người kế vị)

Tuy tuổi đã cao, giọng không đủ vững vàng nhưng từng câu từng chữ của Hỷ công công mọi người đều có thể nghe thấy!

Kết quả này không khác gì một trận sét lớn nổ vang bên tai mọi người, khiến ai nấy đều phải kinh thán!

“Theo dự đoán của bản vương, di chiếu giả bây giờ đã bị hủy.” Triệu Tử Tận nhếch môi cười lạnh.

“Lẽ nào lại như vậy?”

“Nếu di chiếu là thật, vậy hoàng thượng không phải là chân mệnh thiên tử sao?"

Thị vệ đang đóng đô ngoài cửa điện đều chần chờ, hai mặt nhìn nhau, trong một khoảng thời gian ngắn cũng hoang mang không biết phải thế nào. Nhưng vào lúc này, trong đám thị vệ và binh sĩ đều dấy lên nghị luận, “Khánh Lâm vương là chân chính thiên tử.”

Tiếng gọi ầm ĩ ngày một vang cao hơn, dần dần mọi người đều hùa theo. Chỉ là đến cuối cũng không nhiều người dám gia nhập lắm.

Hiển nhiên những người này đều không dự đoán trước được. Hơn phân nửa họ đều vô cùng trung thành với Triệu Tử Duy.

“Tuyệt đối không thể! Nhất định là Khánh Lâm vương đã động tay chân vào di chiếu!”

“Đúng, hẳn là vậy rồi!”

Trong một khoảng thời gian ngắn, đủ loại thanh âm vang lên khắp đại điện, bầu không khí trở nên gấp rút.

Triệu Tử Duy không hề chất vấn Triệu Tử Tận mà chỉ luôn trầm mặc. Tựa hồ mọi người đều cảm thấy có chút bất thường.

Mộ Dung Ca hoảng hốt nhìn Triệu Tử Duy, trầm giọng nói: “Còn cách nào khác không?”

Triệu Tử Duy tươi cười nhìn nàng.

Trong nụ cười này không chút mị hoặc, không một tia cưỡng bức, chỉ có tấm chân tình.

“Việc không hay rồi! Tần tướng quân dẫn hơn mười vạn binh mã bao vây hoàng cung! Tần tướng quân nghe được di chiếu của tiên đế liền thỉnh cầu hoàng thượng thoái vị.”

Cả cung điện trở nên hoảng loạn, một tên lính ở ngoài chạy vào, kinh hoảng nhìn Triệu Tử Duy phía trên long ngai, bẩm báo.

Mọi người đều biết Tần tướng quân, người này tuyệt đối trung thành với tiên hoàng, Tần thị là gia tộc chỉ bảo vệ huyết mạch của hoàng gia, phụ trợ chân mệnh thiên tử! Nay đương kim thánh thượng đã không phải là chân mệnh thiên tử, Tần tướng quân dẫn quân đến thỉnh cầu Triệu Tử Duy thoái vị cũng là điều tất nhiên!

Triệu Tử Tận trầm ngưng nhìn Triệu Tử Duy, cả người mang theo sát khí hừng hực, "Thỉnh hoàng huynh chủ động thoái vị."

"Thỉnh hoàng thượng thoái vị, thoái vị cho chân mệnh thiên tử!"

"Thỉnh hoàng thượng thoái vị, thoái vị cho chân mệnh thiên tử!"

Từng tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên như từng đạo bùa đòi mạng phô thiên khôi địa mà đến, áp chế hơi thở của mỗi một người. Thậm chí trong đại điện này có thể nhận ra chút gì đó tàn nhẫn, tanh tươi lãnh liệt mà không ai có thể tránh khỏi.

Tình hình lúc này khiến rất nhiều người bất ngờ! Ở thời khắc mấu chốt, mọi người đều chờ xem lựa chọn của Triệu Tử Duy! Dù gì vây quanh hắn lúc này đều là kẻ địch. Đến cả những thần tử luôn trung thành tận tụy với Triệu Tử Duy cũng đang gặp nguy hiểm!

Trong tay Khánh Lâm vương nắm giữ di chiếu của tiên hoàng, ngoài cung còn có binh mã của Tần tướng quân.

Ngôi vị hoàng đế này của Triệu Tử Duy là danh bất chính ngôn bất thuận!

Bao năm qua, hoàng đế bị bức cung được mấy ai có thể chuyển bại thành thắng.

Khánh Lâm vương dựa vào di chiếu đã có thể khiến Triệu Tử Duy tự động thoái vị! Nếu không, Triệu Tử Duy muốn phản kháng thì Triệu Tử Tận vẫn đủ lý do lấy thủ cấp của Triệu Tử Duy!

Mộ Dung Ca căng thẳng nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy chậm rãi đứng dậy, tựa hồ không chút để ý tình huống trước mắt, căn bản không để tâm tình cảnh của bản thân lúc này. Hắn vẫn bình tĩnh lạnh lùng như xưa, uy nghiêm quét mắt về phía mọi người, vẫn như cũ khiến lòng người phải hoang mang và thấp thỏm lo âu.

“Từ lúc đăng cơ tới nay, trẫm chưa từng làm chuyện có lỗi với người trong thiên hạ. Bây giờ Tề quốc dần dần lớn mạnh trong tay trẫm, dân chúng an cư lạc nghiệ. Đối với trẫm đã quá mỹ mãn rồi.”

Lúc mắt của hắn lướt qua, từng câu từng chữ, bình tĩnh, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, không ít người đều cúi thấp đầu.

Không ai dám phủ định những gì hắn đã làm, nếu không có buổi cung biến hôm nay, Tề quốc vẫn là quốc gia trong thời thái bình thịnh thế, nào phải vấy nhiễm máu tanh như vậy?

Đột nhiên, ánh mắt Triệu Tử Duy lãnh liệt như băng, sắc bén quét thẳng về phía Triệu Tử Tận, lành lùng chất vấn: “Triệu Tử Tận, không phải hôm nay sau lưng ngươi có kẻ vạch sẵn mưu, bày sẵn kế lên trẫm thì ngươi có được khí thế hôm nay sao?”

Triệu Tử nhếch khóe môi cười nhẹ, “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc là chân lý ngàn năm qua không hề thay đổi, hoàng huynh tội gì phải đi truy cứu quá trình? Kết quả không phải đã đặt ngay trước mắt rồi sao?” Hắn đã từ bỏ không ít, buông bỏ người con gái quan trọng nhất trong đời mình chỉ để ngồi được lên long ỷ cách đó không xa.

Thủ đoạn này có tồi tệ thế nào, ti tiện cỡ nào đi nữa hắn cũng không còn quan trọng.

“Giang sơn Tề quốc rơi vào tay ngươi, trẫm… cũng rất yên tâm.” Triệu Tử Duy đột nhiên thay đổi giọng điệu, tươi cười nói với Triệu Tử Tận. Từ khi hắn chào đời đã lập chí trở thành đế vương, đây là điều hiểu nhiên. Nhưng cuối cùng, do không đủ nhẫn tâm tuyệt tình mới có kết cục hôm nay, thật ra từ sớm hắn đã dự liệy được! Triệu Tử Tận để đạt được mục đích, tàn nhẫn vô tình còn hơn xa hắn. Từ xưa đến giờ, đế vương vốn vô tình, Triệu Tử Tận thích hợp làm đế vương hơn hết thảy.

Nhưng...mệnh số của Tề quốc rồi sẽ thế nào.

"Hoàng thượng..." Mộ Dung Ca lo lắng nhìn Triệu Tử Duy. Đột nhiên đầu óc trở nên trống rỗng, Triệu Tử Duy hôm nay không giống với người nàng đã quen biết, khí phách này thật sự không ai bì kịp.

Triệu Tử Tận từng bước đến gần, đứng cách Triệu Tử Duy hai bước, lạnh lùng nói: “Bản vương quyết sẽ không phạm phải sai lầm năm đó của ngươi.”

Sai lầm năm đó? Mộ Dung Ca chấn động, lảo đảo lùi ra sau một bước. Năm đó, nàng vì cứu Triệu Tử Tận, đã dùng bản thân để ép buộc Triệu Tử Duy buông tha cho hắn. Nếu khi đó Triệu Tử Duy có thể thẳng tay diệt trừ hậu hoạn thì sao có ngày hôm nay.

“Không thể!” Mộ Dung Ca hét lên, tiến lên một bước lớn chắn giữa Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận. Nàng không thể để Triệu Tử Duy chết trước mặt mình. Triệu Tử Duy đã từng có ơn cứu mạng nàng, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.

Triệu Tử Tận nhíu chặt mày nhìn Mộ Dung Ca, hạ giọng nói: "Tỷ, việc này không quan hệ với tỷ.”

Tỷ? Ha, Mộ Dung Ca quay đầu nhìn Triệu Tử Tận, thân hình sáng rọi quen thuộc biết bao, cũng như tình cảnh trong mơ. Vài năm trước, nam tử này không cao lớn như vậy, cũng không bị quyền lực che mờ mắt, thậm chí còn bộc lộ sát khí ngùn ngụt như vậy.

Nam tử vừa gọi nàng một tiếng ‘tỷ’ là người xa lạ.

Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Hãy tha cho hắn.”

Đáp lại nàng là sự trầm mặc, xung quanh không một tiếng động.

“Tuyệt đối không thể.”

Mãi một lát, Triệu Tử Tận mới nhếch môi, kiên định nói rõ từng từ. Hắn đã nói, sai lầm của Triệu Tử Duy hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm!

"Mộ Dung Ca..."

Bên tai truyền đến tiếng gọi vô cùng dịu dàng, lời kêu gọi đến từ trong linh hồn và nội tâm.

Mộ Dung Ca đau đớn không muốn mở mắt, nhưng nàng phải nhìn người đã gọi tên mình.

Nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Duy, đầu óc nàng như bị đánh oành một phát. Nàng mở to hai mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy và dòng máu tươi chảy từ trong miệng Triệu Tử Duy… Nàng đau khổ lắc đầu, “Không…”

“Trẫm đã nghĩ rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại… vẫn là… Nàng đừng hận trẫm. Có được không?” Hắn nheo hai tròng mắt lại, dịu dàng cười với nàng, hắn đang cầu xin nàng.

Khóe mắt nàng đã ừng ực nước, hốt hoảng chạy đến, dùng cơ thể ấm áp ôm trọn thân thể không còn đứng vững của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui