Thiếp Khuynh Thành

“Không thể thương lượng một chút nào sao?” Mộ Dung Ca khẽ cắn cánh môi hồng nộn, nhỏ giọng dò hỏi. Thật ra nàng đã biết đáp án từ trước, hắn đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không dao động, chỉ là có chút không cam lòng, chén thuốc đó căn bản hắn không biết khó nuốt như thế nào đâu!

Nguyên Kỳ nhìn đôi môi đỏ mọng, mắt quang nhất thời tối sầm lại, nhìn chằm chằm không buông, khẽ cười nói: “Nàng cứ mị hoặc bản cung như vậy, liệu có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”

Chống lại ánh mắt sâu sắc của hắn, lại cảm giác được cơ thể nóng bỏng của hắn, ánh mắt Mộ Dung Ca tỏ tường, chủ động ngã vào lòng hắn, nhếch khóe môi, mị sắc khôn cùng, “Thiếp biết thái tử đang có ham muốn…”

Cơ thể mềm mại trong lòng khiến thân thể Nguyên Kỳ không khỏi gồng lại.

Mộ Dung Ca nhận thấy sự biến hóa của hắn, mấy ngày nay đêm đêm chung chạ chung giường, hắn hiểu nàng, sao nàng không biết rõ hắn chứ! Biết hắn đã có ham muốn, chỉ là… Hắn không đồng ý cho nàng, nàng cũng không toàn thành hắn! Nàng chủ động cúi sát gần lỗ tai hắn, phà một luồng hơi ấm, “Đáng tiếc… Chương thần y từng nói, thái tử phải nhẫn nại mấy tháng mới được. Không phải thiếp tắc trách, chỉ là có lòng nhưng không có sức.”

“Vậy nữa à? Có phải không đó?” Nhìn khuôn mặt tươi cười thật đáng đánh đòn của nàng, ánh mắt Nguyên Kỳ lộ ra một vẻ cười nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Mộ Dung Ca lập tức ý thức được sự việc không ổn lắm! Việc trên giường bấy lâu nay nàng đều ở thế hạ phong, hôm nay sao hắn có thể để nàng bắt được thóp chứ? Dù sao hắn cũng là Hạ quốc thái tử, có lòng tự trọng mãnh liệt của nam tử hán đại trượng phu!

Chỉ là suy nghĩ một chút, muốn lùi ra sau né ra, hắn đã sớm đoán trước hành động của nàng, lập tức giữ chặt tay nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì hai gò má đã đỏ lựng lên, hắn… hắn… sao hắn lại to gan lớn mật như vậy, không biết xấu hổ?

Tay nàng run mạnh, trong tay truyền đến nhiệt độ nóng rực không cho phép nàng trốn chạy!

Thằng nhãi này… thằng nhãi này… Muốn gì đều vạch rõ ràng cho nàng thấy!

Dung mạo của hắn nếu nhận thứ hai thì trên đời này sẽ không ai dám nhận thứ nhất. Huống chi giờ phút này đôi mắt hắn đã trở nên sâu thẳm, tựa hồ người ta có thể nhìn rõ liệt hỏa hừng hực trong đó, song cái hay là trên khuôn mặt hoa lệ đó lại không lộ một chút dâm sắc! Mỗi khi đang chìm đắm trong dục vọng, giọng hắn khàn khàn gợi cảm, chỉ cần hắn ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thông minh hơn người nên chắc cũng biết bản cung muốn nàng làm gì nhỉ. Lửa là do nàng khơi mào, bây giờ muốn toàn thân thoát ra, có phải suy nghĩ hơi bị hồn nhiên một chút không?”

Nói xong, bàn tay đang giữ lấy nàng bắt đầu chuyển động.

Mộ Dung Ca cảm nhận được cả người đang nằm trong ngày hè nóng bức, một thân mồ hôi! Đối mặt với dung nhan tuấn mỹ gần trong gan tấc, nàng chỉ biết lắp bắp không thành lời: “Làm như vậy… không được lành mạnh…”

“Không lẽ nàng muốn bản cung đêm đêm ôm nàng đi vào giấc ngủ, mà còn phải thanh tâm quả dục suốt mấy tháng? Hay là… nàng còn biện pháp khác? Hở?” Giọng Nguyên Kỳ thâm trầm hơn.

Mộ Dung Ca cảm nhận được hắn đã cương cứng người lại, càng nhận biết rõ dục hỏa trên người hắn. Nàng hơi thất thần, có phải mấy ngày qua để hắn phóng túng quá mức? Thế nên hắn mới không nhẫn nại được? Bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai hơi đau mới chợt bừng tỉnh, không ngờ hắn dám cắn nàng!

“Thái tử… thái tử… cái này không hợp lý…” Nàng thật sự không tìm được lời nào để hình dung tình hình này… chỉ biết là… xấu hổ quá đi.

“Tay nàng đã ở trên mặt, cũng không còn lời nào để nói, Mộ Dung Ca, trước mặt bản cung mà dám nghĩ một đằng nói một nẻo sao?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, cuối cùng dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngặn chặn toàn bộ lời biện bạch của nàng.

Oan uổng!

Quá mức oan uổng!

So với Đậu Nga còn oan ức hơn! So với việc giẫm chết một con kiến, còn muốn oan uổng hơn con kiến nữa là! Rõ ràng là, tự hắn chế giữ tay không cho phép nàng cử động! Nàng chỉ là… chỉ là không muốn hắn không đồng ý nàng còn được cơ hội chiếm thêm lợi ích mà thôi…

Sao hắn có thể khiến nàng á khẩu a!

Nàng ngửa mặt lên trời thở dài… cuộc sống về đêm sau này, nàng không còn đường xoay chuyển tình thế sao?

“Đừng có được hời mà còn khoe mã, chuyên tâm một chút…” Bên tai vang lên tiếng cảnh cáo của hắn.

Khóe miệng nàng kéo ra, đúng là chuyện gì cũng không thể qua mặt được hắn!

...

Hạ quốc, hoàng cung.

“Không ngờ nàng lại có mang.” Lan Ngọc hơi chau mày, trầm giọng nói. Nếu Nguyên Kỳ có người nói dõi, muốn phế bỏ ngôi vị thái tử của Nguyên Kỳ càng không dễ! Huống chi, dựa vào tài trí của mình, Mộ Dung Ca vì bảo vệ đứa nhỏ nhất định gì cũng không từ.

“Chỉ là có mang thôi, cũng không thể cản trở đại sự của Đại hoàng tử được.” Ám vệ áo đen trầm giọng nói.

Lan Ngọc hơi nheo mắt lại, chớp mắt lộ ra một tia sáng lạnh, “Không, đứa con này của nàng không dễ giải quyết, nhưng lại rất kịp thời. Chỉ cần tìm đúng thời cơ cũng có thể lợi dụng được.”

“Ý của Đại hoàng tử là?”

“Đợi một lát, mấy ngày nữa hoàng đế Tề quốc sẽ đến Hạ quốc, đến lúc đó hành động cũng còn kịp.” Lan Ngọc trầm mặc một lát mới nói.

Ám vệ áo đen đáp: “Tuân. Hiện giờ Tiểu Thập đã xuất phát đến Lương quốc. Đại hoàng tử không định cho người chặn lại sao? Hay là trừ Tiểu Thập đi có thể khiến Mộ Dung Ca mất đi một trợ thủ đắc lực, đoạt xưởng binh khí sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Không… sau lưng Tiểu Thập còn có Nguyên Kỳ. Dựa vào khả năng bày mưu tính kế của hắn nhất định sẽ không biết được bản điện hạ đã biết được địa chỉ của xưởng binh khí và những hành động tiếp theo. Cho nên việc này cứ tiến hành theo kế hoạch đã định là được.” Lan Ngọc nhìn sắc trời âm u bên ngoài, Mộ Dung Ca cố ý tung hỏa mù có thật cho rằng hắn sẽ đoán không ra? Chỉ là hắn hơi do dự vì sao Nguyên Kỳ không có động tĩnh mà thôi.

“Tuân.”

Thu hồi tầm mắt, Lan Ngọc hỏi: “Mỹ nữ đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã rồi, đều là thiên kim xuất thân từ quan viên trong triều. Nếu đưa vào phủ thái tử, với thân phận này, từ thái tử đến Mộ Dung Trắc phi đều rất khó tìm lý do từ chối. Đúng là Đại hoàng tử suy gnhĩ thỏa đáng. Hoặc giả chỉ tùy tiện tìm vài xử nữ đưa đi nhất định sẽ bị Mộ Dung Trắc phi tìm lý do thoái thoát.”

Lan Ngọc gật đầu, “Đúng vậy, làm tốt lắm. Ngày mai cứ đưa đi đi.”

“Đúng rồi, ty chức còn một việc phải bẩm báo.”

“Nói.”

“Dựa theo thám tử ở phủ thái tử thám thính được, nghe nói Mộ Dung Trắc phi có mang khá yếu nên tuyệt đối không thể quá mức lao lực, bằng không nhất định sẽ bị sẩy thai.”

Đuôi lông mày Lan Ngọc khẽ nhúc nhích, ‘không được quá lao lực?’ “Biết rồi, lui ra đi.” Đáy mắt hắn có chút do dự, liệu có nên lợi dụng việc này? Để nàng một lần nữa bị sẩy thai? Nhưng nếu làm vậy… liệu có quá bỉ ổi hay không? Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được tự giễu mình, việc đã đến nước này, những gì hắn làm còn ít bỉ ổi hơn sao?

...

Phủ tể tướng.

“Vận số của Mộ Dung Ca thật không tệ, đương lúc địa vị bị uy hiếp lại mang thai, nói như vậy cái cô Nam Cung tiểu thư kia cũng giống ta, đều hốt hoảng lo âu mà thôi.”

Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn hình ảnh chính mình mơ hồ trong gương, một bên chải mái tóc đen bóng, một bên thì thào.

Nhớ tới những lời Mộ Dung Ca nói hôm qua, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Mộ Dung Ca quyết ý để nàng phải gả cho Đại hoàng tử!

Không lẽ Mộ Dung Ca sợ nàng gả vào phủ thái tử sẽ uy hiếp địa vị của mình sao?

Có điều… Mộ Dung Ca quả nhiên xem thấu nàng, biết nàng đang do dự nên mới lợi dụng điều này cùng những lời đồn đãi đầu đường xóm chợ.

Lúc mọi việc còn chưa được sáng tỏ, nàng nhất định sẽ không bó tay chịu trói. Đã lúc trước nàng một lần do dự rồi lùi bước, hôm nay nhất định sẽ không hồ đồ chặt đứt con đường phía trước.

“Thái tử, Đại hoàng tử là long hổ tranh đấu, giữa hai người sẽ chỉ có một người còn sống. Lúc này điều ta cần làm chính là ngồi yên mà đợi thời. Mộ Dung Ca muốn thúc đẩy ta và Đại hoàng tử nhất định ta sẽ không để nàng ta được như ý.”

Bàn tay đang chải tóc của nàng hơi dùng sức, nơi góc đầu truyền đến một cảm giác nhói đau khiến nàng bừng tỉnh.

Bây giờ đã là cuối thu, không lâu nữa sẽ rơi vào trời đông giá rét.

Thời tiết hôm nay cũng vừa vặn cho mục đích của nàng.

Phủ thái tử

.

“Chúc mừng Mộ Dung Trắc phi mang thai quý, việc này đối với phủ thái tử nhất định là hỷ sự!” Sắc mặt Nam Cung Dung vô cùng vui mừng đến chúc mừng. Sau khi dùng bữa sáng, đợi Nguyên Kỳ tiến cung, nàng lập tức đến Mẫu Đơn các để gặp Mộ Dung Ca.

Lúc này, Mộ Dung Ca đangn ằm trên giường, được nghỉ ngơi suốt một đêm nên sắc mặt cũng trở lại hồng hào, nàng cười nhìn Nam Cung Dung nói: “Cảm ơn.”

“Xem ra phủ thái tử sắp có song hỷ lâm môn, dạo gần đây thái tử ca ca luôn gặp chuyện tốt không à.” Nam Cung Dung hơi nghiêng đầu, dung nhan yêu kiều có chút ngượng ngùng. Nàng tin chắc Mộ Dung Ca nhất định nghe được câu nói cuối cùng ở tửu lâu hôm qua của mình.

“Sao? Song hỷ à?” Mộ Dung Ca hơi khép mắt che giấu toàn bộ cảm xúc của mình. Đúng là đến đây tìm nàng nhất định có mục đích riêng.

Nam Cung Dung khẽ cắn môi, gò má ửng hồng, “Thái tử ca ca chưa nói với Mộ Dung Trắc phi sao? Nếu vậy chắc Dung nhi cũng không cần nói trước. Đợi thêm khoảng hai ngày nữa nhất định Mộ Dung Trắc phi sẽ biết. Nghĩ đến ngày sau có thể ở lại phủ thái tử này, Dung nhi thật sự rất vui. Bây giờ Mộ Dung Trắc phi đang có mang cần được nghỉ ngơi đầy đủ mới được, trong phủ nếu còn những chuyện vặt vãnh thì Mộ Dung Trắc phi cứ yên tâm để Dung nhi giúp một tay.” Có một số việc gấp cũng không được, huống chi thái tử ca ca nhất định sẽ không thể làm lơ hôn ước này, nàng chỉ muốn vì ngày sau lót sẵn đường đi mà thôi.

“Sao dám phiền đến Nam Cung tiểu thư chứ, trong phủ thái tử cũng không có việc gì nhiều. Quản gia trong phủ cũng rất có thực lực, hầu như ta không cần phải lo lắng gì cả.” Mộ Dung Ca điềm đạm nở nụ cười. Lòng thầm trầm xuống, Nam Cung Dung úp úp mở mở như vậy nhất định là đã nắm chắc sự thành công.

“Thái tử chăm sóc Mộ Dung Trắc phi kỹ như vậy thật khiến Dung nhi hâm mộ quá đi thôi.” Nam Cung Dung lơ đễnh, việc trong phủ thái tử bây giờ nàng cũng không nghĩ vội, bây giờ cũng chưa đến thời cơ để nàng nhúng tay vào. Chỉ là… Nguyên Kỳ đúng là vô cùng sủng ái Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca hé miệng cười khẽ.

Nam Cung Dung nhíu mày lại, xem ra Mộ Dung Ca có ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện. “Hiện giờ sức khỏe của Mộ Dung Trắc phi đã tốt hơn thì Dung nhi cũng yên tâm rồi. Không quấy rầy Mộ Dung Trắc phi nghỉ ngơi nữa, đợi Mộ Dung Trắc phi hoàn toàn khỏe mạnh, Dung nhi lại đến thăm hỏi.”

“Được, Bạch Hà, tiễn Nam Cung tiểu thư." Mộ Dung Ca cười nói.

Nam Cung Dung đứng dậy, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca thật kỹ rồi mới chuẩn bị rời đi.

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền vào tiếng bẩm báo của hạ nhân: “Mộ Dung Trắc phi, công công từ trong cung đưa đến một số mỹ nhân. Hiện tại đang ở ngoài cửa chờ Mộ Dung Trắc phi triệu kiến.”

“Mỹ nhân?” Nam Cung Dung cố đứng vững, quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, thần sắc nàng ta có chút khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui