Thiếp Khuynh Thành

Là mỹ nhân từ trong cung đưa tới? Mà đến khi nào không đến lại chọn ngay lúc Mộ Dung Ca vừa có thai! Bây giờ Mộ Dung Ca có mang trong mình nhất định không thể thị tẩm, căn bản không có lý do từ chối. Chỉ là, bây giờ đưa mỹ nhân đến đây khác nào là muốn Mộ Dung Ca khó chịu trong lòng. Nam Cung Dung vội chau mày, không biết Mộ Dung Ca sẽ đối phó như nào?

Bạch Hà chần chừ một chút quay đầu nhìn Mộ Dung Ca: “Mộ Dung Trắc phi, cái này…” Mộ Dung Trắc phi vừa vừa có tin vui, sao trong cung lại chọn lúc này mang mỹ nhân tới?

Vẻ mặt Mộ Dung Ca vẫn luôn bình tĩnh khiến Nam Cung Dung và Bạch Hà có chút khó hiểu, giờ phút này mà nàng vẫn có thể trấn định như vậy a! Thậm chí không chút tức giận, chỉ thấy Mộ Dung Ca gật đầu, “Bạch Hà, hãy an bày các vị mỹ nhân này chỗ nghỉ ngơi đi, đợi sau khi thái tử về, để thái tử muốn sắp xếp như nào.” Nguyên Du, Lan Ngọc, hai người này đúng là khiến người ta không thể không hận. Lựa ngay lúc nàng vừa có mang, bọn họ đã nhanh chóng muốn cho nàng tức giận một phen phỏng? Không khỏi quá mức xem thường sự ‘độ lượng’ của nàng! Bọn họ đã đem đến, nàng liền nhận thôi.

“Mộ Dung Trắc phi dịu dàng rộng lượng thật khiến Dung nhi phải nhìn bằng con mắt khác.” Đuôi lông mày Nam Cung Dung lộ chút bất ngờ. Trong lời nói có chút nghi hoặc và thăm dò. Mộ Dung Ca vào phủ thái tử khiến Nguyên Kỳ trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ, càng đẩy Lâm Thiện Nhã không chốn dung thân, bây giờ đối mặt với đám mỹ nhân được cung đình lựa chọn tỷ mỹ mà vẫn thờ ơ như không. Nếu nói là Mộ Dung Ca hoàn toàn không để ý, nàng không tin đâu.

Bạch Hà hơi sửng sốt, “Mộ Dung Trắc phi…” Nhận vào sao?

Mộ Dung Ca gật đầu: “Đi sắp xếp đi.”

Hạ nhân ngoài cửa còn nói thêm: “Bẩm báo Mộ Dung Trắc phi, Từ công công còn dặn nô tỳ chuyển cáo lại, những mỹ nhân này đều là tiểu thư của các vị quan trong triều.”

Nếu là mỹ nhân bình thường cũng có thể giữ lại làm ca cơ, đợi trong phủ có khách thì lên hiến nghệ, nhưng nếu là tiểu thư nhà các quan viên thì không thể tùy ý đối đãi được rồi! Hơn nữa, đây rõ ràng là muốn định cho đám nữ tử này làm thiếp!

Là không được phép từ chối!

Mộ Dung Ca khép mắt lại, che giấu toàn bộ suy nghĩ vào dưới đôi mắt mình.

Khắp gian phòng đều trở nên tĩnh lặng.

Nam Cung Dung nhíu chặt lông mày, Lan Ngọc hơi bị làm quá rồi! Muốn Mộ Dung Ca thất sủng cũng không cần phải hao tổn tâm cơ như vậy.

Sắc mặt Bạch Hà tái đi ngay, ở phủ thái tử nhiều năm đương nhiên sẽ hiểu tình huống trước mắt không dễ giải quyết, nàng cắn răng nói: “Mộ Dung Trắc phi, có cần nô tỳ phái người thông báo cho thái tử biết không?”

Đáp lại Bạch Hà là sự im lặng.

Mà sự im lặng này kéo dài suốt một khắc thời gian.

Đến khi Mộ Dung Ca ngẩng đầu lên vẫn thấy Bạch Hà còn trong phòng, nàng kinh ngạc nói: “Sao còn không đi an bày chỗ nghỉ cho các vị tiểu thư? Không được chậm trễ.”

Lời này vừa nói ra, cả Nam Cung Dung và Bạch Hà đều sững người tại chỗ!

“Tuân…” Tuy Bạch Hà rất không tình nguyện, nhưng ai cũng biết tình huống lúc này, người mà hoàng thượng đưa đến sao có thể từ chối được, chỉ là nàng không cam lòng khi thấy Mộ Dung Trắc phi vẫn thản nhiên như vậy. Song nàng lại thầm nghĩ, không lẽ Mộ Dung Trắc phi không sợ sẽ bị thất sủng sao.

Mộ Dung Ca nhìn sang Nam Cung Dung đang nhìn mình chằm chằm, mỉm cười nói: “Xem ra ngày sau phủ thái tử sẽ còn náo nhiệt lắm. Chắc ý của Nam Cung tiểu thư về ‘song hỷ lâm môn’ là ý chỉ việc này?”

Nam Cung Dung mở to hai mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng Mộ Dung Ca, có chút kinh ngạc khi thấy Mộ Dung Ca có thể che giấu cảm xúc của bản thân giỏi như vậy! Trong bất cứ tình huống nào vẫn có thể khiến người ta tìm không ra suy nghĩ của mình!

“Cũng không phải…” Nam Cung Dung muốn giải thích, song đã lập tức bị Mộ Dung Ca cản lại, “Nam Cung tiểu thư nói vậy chắc là cũng đã mệt rồi, bản cung không tiện tiễn nữa.” Trong một khắc vừa muốn lấp lửng, bây giờ lại định biện bạch, nào dễ dàng như vậy! Lông mao của Mộ Dung Ca nàng nào dễ vuốt như vậy?

Nam Cung Dung hơi cứng người, nhếch khóe miệng cười: “Dung nhi xin cáo lui.” Nàng cũng muốn chống mắt mà xem đám tiểu thư phiền toái này Mộ Dung Ca sẽ ứng phó như nào! Nếu như nói Mộ Dung Ca đồng ý để đám tiểu thư này trở thành tân sủng của Nguyên Kỳ… thì nhất định không thể. Xem ra, chuyện này cũng phiền toái đây.

Đến khi cửa được đóng lại, Nam Cung Dung đã rời đi, sắc mặt Mộ Dung Ca mở trở nên nghiêm trọng. Đúng là sóng trước chưa vào bờ thì sóng sau đã ập tới. Việc của Nam Cung Dung, Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa giải quyết được thì lại thêm một đám tiểu thư khó xơi! Lan Ngọc muốn nàng phân tâm sao?

Có thật là co rằng xưởng binh khí của nàng dễ dàng đoạt được như vậy?

Quả thật cho rằng Nguyên Kỳ không hề phòng bị gì sao?

Nàng khẽ vuốt ve bụng, Chương thần y từng dặn nàng không được quá lao lực, mà hiện giờ nàng cũng cảm thấy cơ thể không được tốt lắm. Bỗng nhiên có chút hối hận năm đó quá mạo hiểm, vừa sẩy thai không lâu đã nhảy ngay vào hồ nước lạnh như băng để căn cơ bị tổn thương!

Hồi tưởng lại những vất vả năm đó khi sáng tạo ra xưởng binh khi, vì giữ vững chỗ đứng, biết bao ngày nàng không ngủ để nghĩ đến mọi tình huống, mọi việc có thể xảy đến. Lan Ngọc à… ngươi cho rằng ta chỉ có mỗi một xưởng binh khí thôi sao?

Còn đang suy tư, bỗng nhiên cơ thể cảm thấy vô cùng mỏi mệt và buồn ngủ. Thôi kệ, có một người đàn ông như Nguyên Kỳ trấn giữ ở đây, rất nhiều việc cũng không cần nàng phải đi nghĩ, đã có hắn bận tâm chu toàn tất thảy rồi không phải sao! Chút việc cỏn con này tạm thời cứ để hắn lo lắng đi, cũng không uổng hôm nay đã cất công như vậy.

...

Trận chiến này khiến Tề quốc và Lương quốc tổn hao không ít khí lực, phải nói là lưỡng bại câu thương trong khi chẳng phân biệt được cao thấp!

Lương thảo của hai nước đã dần không đủ cung ứng, binh lính cũng bắt đầu mỏi mệt.

Hoàng đế Lương quốc đã dần hồi phục cảm xúc đau buồn khi mất con gái yêu, cân bằng lại rất nhiều những quan hệ lợi ích thiệt hư, cũng không muốn do trận chiến này mà trở thành miếng mồi béo của hạ quốc nên lập tức lui binh. Tề quốc cuối cùng đã thoát được một trận đại kiếp.

Nhưng tình thế hiện tại khiến hai nước không thể lơi lỏng!

Rốt cục trận chiến này có ý nghĩa gì chứ!

Cho dù tạm ngưng dưỡng sức cũng phải mất vài năm mới khôi phục được.

Thật ra, Tề quốc chịu tổn hao nặng nề nhất, tân đế đăng cơ lại phí đi không ít nhân lực tài lực, lại thêm một trận chiến dài mà kết quả không tới đâu khiến căn cơ Tề quốc bị tổn thương trầm trọng. Nhưng cũng không thể không khâm phục, Triệu Tử Tận vẫn không chút hoang mang, chính vì thế cung nhân trong ngoài đều dần dần yên tâm.

Để củng cố nền tảng lập quốc, an tâm dưỡng thương, cách tốt nhất là cùng Hạ quốc thiết lập quan hệ thân thiệt, tạo lập minh ước.

Mà việc này ở ngay trước trận chiến Triệu Tử Tận đã chuẩn bị sẵn.

Bây giờ, để thể hiện thành ý, hắn và Nguyên Ngư hoàng hậu cùng đến Hạ quốc.

Hoàng đế Lương quốc nhận được tin này, tay chân luống cuống, song cũng không muốn để Tề quốc liên minh thành công rồi tính kế thu phục Lương quốc, nên cũng lập tức hạ lệnh cho thái tử Lương quốc đích thân đến Hạ quốc cầu hòa.

Thế là, hai quốc đình chỉ chiến tranh, nhưng lại cùng phải đối mặt với một khảo nghiệm lớn. Cụ thể có tiếp tục dấy lên khói súng hay không đều do Hạ quốc quyết định!

Dù sao, tình thế hiện giờ cũng do Hạ quốc dẫn đầu, rồi đến Tề quốc, Lương quốc. Còn có hai tiểu quốc không gây nên bất trắc gì. Hai nước này để trốn tránh chiến hỏa nên cũng chủ động cầu hàng với Hạ quốc, chấp nhận làm một thuộc quốc cho Hạ quốc mà thôi.

“Gặp lại nàng, không biết cảnh tượng sẽ như nào.” Triệu Tử Tận nhìn ra quang cảnh bên ngoài xe ngựa, nhẹ giọng nói.

Nghĩ đến gặp mặt nàng hắn lại có ý muốn rút lui. Tựa hồ không biết nên đối mặt với nàng như nào. Lúc trước nụ cười của nàng vô cùng chân thành và ấm áp, bây giờ hắn chỉ còn có thể gặp nàng trong giấc mơ mà thôi. Cho dù có thật sự gặp lại, nàng nhất định cũng chỉ dùng một nụ cười xa lạ dịu dàng nhìn hắn. Hết thảy đã qua cuối cùng cũng chỉ còn là ký ức. Chỉ còn có thể nhớ nhung mà thôi.

Có thật chỉ còn là ký ức hay không?

Cái chết của Triệu Tử Duy nàng không đi truy cứu? Hay trong lòng nàng đã có đáp án, chỉ là không muốn tiếp tục đào sâu thêm?

Cùng Nguyên Kỳ bên nhau như hình với bóng, đây chính là cuộc sống mà nàng mong muốn có đúng không?

Không… Loáng thoáng trong lúc đó.

Không… Hắn còn nhớ rất rõ, năm đó nàng từng nói, hy vọng có thể cùng hắn có một cuộc sống vui vẻ là mỹ mãn lắm rồi.

Nguyên Ngư ngồi đối diện thấy hắn thất thần, trên mặt lộ chút đau xót, sắc mặt nàng hơi tái đi, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đang nhớ Mộ Dung Trắc phi?”

Mấy ngày gần đây, vẻ mặt hắn lúc nào cũng hoảng hốt, nàng ở bên hắn lâu như vậy, tuy rằng không thể hoàn toàn nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, nhưng nàng hiểu rất rõ, người duy nhất trên đời có thể lay động được cảm xúc của hắn chỉ có Mộ Dung Ca. Trong lòng nàng thầm mỉa mai, nếu đã biết phải hối hận như vậy sao trước kia còn làm! Bây giờ dù có hối hận như nào đi nữa chẳng phải đều vô dụng hay sao.

Triệu Tử Tận trầm mặc, xem lời của Nguyên Ngư như gió thoảng bên tai. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết vì sao trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt tươi cười của Triệu Tử Duy trước lúc chết. Không lẽ Triệu Tử Duy đã sớm biết hắn nhất định sẽ hối hận sao? Hay là sớm đoán trước hắn sẽ dần dần chán ghét ngai vàng rực rỡ này? Thế nên mới dùng ánh mắt chờ xem kịch vui nhìn hắn?

“Hoàng hậu, nếu trẫm phế nàng thì nàng sẽ thế nào nhỉ?” Ánh mắt hắn vô cùng bình lặng và lãnh liệt nhìn Nguyên Ngư, đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Nguyên Ngư tái đi ngay lập tức, hơi thở không đều đặn, ho khan liên tục, phải nói là mượn ho khan để che giấu sự khẩn trương, nàng cúi đầu đáp: “Thiếp vẫn là vợ cả của hoàng thượng.” Vợ cả là một mối dây không dễ dàng muốn dứt bỏ là vứt bỏ được. Bây giờ tuy Triệu Tử Tận là hoàng đế Tề quốc, năm trong tay vận mệnh của ngàn vạn người nhưng duy nhất vận mệnh của chính mình hắn không thể nắm giữ trong tay. Phế hậu đâu phải chỉ hắn nói một câu là được! Hạ quốc còn tồn tại một ngày thì địa vị của nàng tuyệt đối không lay động nổi.

...

Đêm khuya im ắng.

Vầng trăng như móc câu.

Lá thu bị gió thổi rụng xuyên thấu qua cánh cửa được đóng chặt lại, từ xa nhìn qua chỉ một màu đen của màn đêm.

Từ sau giấc ngủ trưa đến giờ, dùng xong bữa tối nàng đã ngồi suốt bên cửa sổ thất thần nghĩ ngợi đâu đâu.

Cửa được mở ra, có người bước vào. Mắt quang nàng khẽ chớp động.

“Sao còn chưa ngủ vậy?” Nguyên Kỳ ngồi xuống bên nàng, thấy nàng ăn mặc hơi phong phanh nên tự gỡ áo khoác của mình phủ thêm cho nàng, “Sau này không được mặc đồ phong phanh như vậy ngồi ở trước cửa sổ biết không?”

Mộ Dung Ca hơi mân mân miệng, “Ngủ không được.”

Lông mày Nguyên Kỳ hếch lên cao không tự chủ.

“Mấy phụ nhân đó tối nay thiếp vừa nhìn qua, đúng là ai nấy xinh như bông như hoa.” Mộ Dung Ca nép gần vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn, trái tim đang hoảng loạn đặc biệt trở nên yên ổn.

Nghe nữ tử trong lòng mình đang làm nũng, buông ra những lời nói ủy khuất, ánh mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ khẽ lóe lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui