Thiếp Khuynh Thành

Năm năm! Quả nhiên có thể đình chỉ hôn sự đến năm năm sau! Lại mượn danh nghĩa để nàng dưỡng bệnh, thật ra là muốn người ngoài nhận định nàng và phủ thái tử xung khắc, thế nên hôn sự mới đẩy lùi một lần rồi một lần nữa! Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thấy mũi giáo bị quay ngược lại, không biết nên miêu tả tâm trạng của bản thân lúc này như nào, mưu kế nàng khổ công vạch ra hy vọng có thể xoay chuyển cục diện, nào ngờ lại vô tình đẩy mình vào tình cảnh này.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là mưu ma chước quỷ của Mộ Dung Ca đây mà.

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?” Tỳ nữ đứng bên lo lắng hỏi. Tình huống này có đánh chết nàng cũng không dám ngờ. Vốn dĩ còn định mượn cơ hội này để công bố thiên hạ quyết tâm của tiểu thư, nào có ngờ…

Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên trắng tái, tỳ nữ có hỏi thì bây giờ nàng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ cảm giác hết thảy trước mắt cứ như bị một tảng đá giáng mạnh vào đầu, khiến nàng say xẩm mặt mày, đầu óc còn đang ong ong hai từ ‘năm năm’.

Mộ Dung Ca không ra tay thì thôi, hễ xuất kích liền khiến nàng đỡ không kịp!

Mà cũng có thể việc này không phải chủ ý của Mộ Dung Ca, nếu người quyết định là Nguyên Kỳ…

Nghĩ đến khả năng này, nhịp tim nàng đập dồn dập, một cảm giác hàn lạnh như cột sống bị băng đá đâm thẳng vào.

“Tiểu thư, tiểu thư… Tiểu thư sao rồi?” Tỳ nữ thấy Thượng Quan Ngọc Nhi thất thần liền lo lắng hỏi dồn.

Thượng Quan Ngọc Nhi dần dần tỉnh táo lại, thần sắc cũng dần dần hồng hào trở lại. Việc này vẫn chưa đến đường cùng, nàng không cần lo sợ quá sớm, có thể vẫn còn chuyển biến. Nàng trấn định tâm trạng của bản thân một chút, đấu với Mộ Dung Ca nàng tuyệt đối không thể bất cẩn được, “Không cần hoảng loạn, bây giờ cơ thể ta vẫn chưa khỏe lại, vừa hay mượn cớ này để nghỉ ngơi.”

“Nhưng tiểu thư định chờ suốt năm năm sao? Năm năm không phải một khoảng thời gian ngắn đâu, trong năm năm này Mộ Dung Trắc phi nhất định sẽ lập vững căn cơ trong phủ thái tử, đến lúc đó tiểu thư vẫn còn chỗ đứng sao? Đặc biệt là trong mắt thái tử có còn tiểu thư không?” Tỳ nữ khẩn trương nói.

Thượng Quan Ngọc Nhi gật đầu một cái, “Trong lòng ta tự biết tính rồi.” Chỉ là nàng cũng phải học tập thái độ trấn định của Mộ Dung Ca mới được, gặp chuyện gì cũng đều bình tĩnh thong dong bất loạn. Nàng nhìn những tán lá vàng ố vừa bị gió thổi rụng ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ lóe lên, “Thái tử trước sau vẫn chỉ là thái tử, tuyệt đối không dám kháng lại thánh chỉ của hoàng thượng.”

“Thánh chỉ?” Tỳ nữ hơi ngẩng ra.

“Ta mệt rồi, ngươi lui xuống đi.” Thượng Quan Ngọc Nhi đắp chăn lên nằm xuống giường, từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu hiện lên đầy đủ mọi tình cảnh, nói đúng hơn là đủ mọi tình huống có thể phát sinh. Mộ Dung Ca… con người này…

Rốt cuộc, nữ tử này là con người thế nào có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến mọi quyết định của Nguyên Kỳ như vậy? Hai năm nay nàng vẫn cố ý lởn vởn bên cạnh Nguyên Kỳ cũng không ít lần song vẫn không khiến hắn chú ý, vậy Mộ Dung Ca làm cách nào đây? Trong đầu lại liên tục ẩn hiện những gì nàng biết về Mộ Dung Ca.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nàng mở hai mắt.

“Không lẽ là do sự biến hóa của Mộ Dung Ca, đã từng là một con người yếu ớt, sau này lại dần dần trở nên quật cường?”

Mộ Dung Ca năm đó người trong thiên hạ đều biết tới, bị truất phế thành ca cơ, sau dựa vào bản thân từng bước có được thành quả ngày hôm nay đều là do sự biến hóa trong tính cách của nàng ta! Chỉ là, tích cách của một người sao có thể trong một thoáng biến đổi hoàn toàn như vậy sao?

Mộ Dung Ca xuất thân cao quý, căn bản không có khả năng chạm vào bếp núc, nhưng Mộ Dung Ca này nấu ăn lại rất ngon! Thêm vào đó, Mộ Dung Ca của ngày xưa một lòng một dạ si mê Khánh vương, cớ gì về sau lại lạnh nhạt như nước ốc?

Quan trọng hơn là, sau khi xâu chuỗi mọi thứ lại, nàng kinh ngạc nhận ra, Mộ Dung Ca hiện tại và quá khứ như hai con người hoàn toàn khác nhau!

Hai con người ư?

Thần sắc nàng biến chuyển nhanh chóng, lập tức lớn tiếng gọi ra ngoài cửa: “Tâm Cúc!”

Tâm Cúc vẫn luôn hầu ngoài cửa liền đẩy cửa vào, “Tiểu thư, có việc gì cần căn dặng chăng?”

“Hãy mau đến Đại Bi tự thỉnh phương trượng về đây cho ta!” Thần sắc của Thượng Quan Ngọc Nhi hơi trầm trọng nói.



Trên dưới mọi con đường ngõ hẻm trong kinh đô Hạ quốc đều không ngừng nghị luận việc của Thượng Quan Ngọc Nhi. Thay vào sự thương cảm dành cho tấm chân tình của Thượng Quan Ngọc Nhi, mọi người đều chĩa mũi vào vấn đề tiểu thư nhà Thượng Quan xung khắc với hôn sự nên mới liên tục mang bệnh không khỏi. Còn bản thân thái tử sẽ là thiên tử sau này, mạng cao thân quý hiển nhiên mới bình yên vô sự.

Song cũng có không ít người đồng cảm với tấm lòng của Thượng Quan Ngọc Nhi.

Giai thoại của Nguyên Kỳ và Thượng Quan Ngọc Nhi trở thành chủ đề bàn tán sau bữa cơm của các tửu lâu và trà quán. Phải nói là vô cùng náo nhiệt a!

Gió thu thổi ngay vào mặt, lạnh lạnh man mát, không nóng cũng chưa đến độ lạnh, phải nói là vô cùng thoải mái.

Sau bữa ăn trưa, Mộ Dung Ca cho hạ nhân dời ghế nằm ra ngoài, sau đó an nhàn nằm phơi nắng dưỡng thần, đồng thời nghe những tin mới nóng hổi từ Bạch Hà. Vừa nghe, lòng nàng thầm lắc đầu, cho dù là thời hiện tại hay quá khứ, con người ta cũng đều nhiều chuyện như vậy.

“Tình trạng sức khỏe của Thượng Quan tiểu thư thì không rõ lắm. Thuốc bổ dùng danh nghĩa của thái tử đưa đi cũng đều được thu nạp.” Bạch Hà huyên thuyên.

Mộ Dung Ca gật đầu, “Ta muốn ăn chút nho.”

“Nô tỳ lập túc đi lấy.” Bạch Hà chạy vội vào nhà bếp. Hiện giờ Mộ Dung Ca đang có mang đương nhiên là hỷ sự quan trọng trong phủ thái tử, thêm vào đó đây còn là đứa con đầu lòng của thái tử, cho dù không phải là đích tử đi nữa song vẫn là cao quý không thể bì kịp. Chỉ cần nhìn sự chu đáo của thái tử dành cho Mộ Dung Trắc phi là biết, trong lòng thái tử chỉ có mỗi Mộ Dung Trắc phi là quan trọng nhất, thế nên nào ai có gan thất lễ với nàng.

“Mộ Dung Trắc phi đã khỏe nhiều chưa?”

Mộ Dung Ca còn đang giả mèo lười nằm phơi nắng, thiu thiu vào giấc ngủ thì có người đến quấy nhiễu. Nàng chậm rãi mở hai mắt nhìn sang: “Thật ra cũng tốt hơn rồi.”

Đang muốn nghỉ ngơi một lát liền có người đến phá. Ai da, đúng là khó được yên giấc đây.

“Phơi nắng sau bữa trưa là một sự hưởng thụ cao độ đấy. Mộ Dung Trắc phi đúng là rất rỗi rãi.” Nam Cung Dung đứng trước mặt Mộ Dung Ca, thu trọn vẻ mặt hồng nhuận của Mộ Dung Ca vào trong mắt. Quả nhiên việc của nàng và Thượng Quan Ngọc Nhi không hề ảnh hưởng đến nàng ấy.

Mộ Dung Ca cười nhạt đáp: “Đúng vậy, khó lắm mới có cơ hội không phải nghĩ gì, chân chân chính chính được thư thả một phen.” Hai ngày nay Nam Cung Dung luôn tranh thủ lởn vởn trước mặt nàng, không cần nghĩ nhiều cũng biết nguyên do đại khái rồi.

Xem ra, trong mười tháng mang thai này, nhất định sẽ xảy ra không ít chuyện đây. Nam Cung Dung sẽ nhẫn nại không lâu đâu. Sau khi Nam Cung Dung moi ruột moi gan thổ lộ với Nguyên Kỳ xong, tuy nàng không hề hỏi hắn nội dung của lá thư, nhưng nàng cũng đoán được hơn một nửa, còn bản thân Nguyên Kỳ lại im lặng không có phản ứng, chắc vượt ngoài sự tưởng tượng của Nam Cung Dung rồi.

“Thái tử ca ca đang nghỉ ngơi trong phòng chăng?” Nam Cung Dung giương môi lên cười, ánh mắt lập tức chuyển hướng hỏi. Đã đợi không được chi bằng cứ chủ động truy kích cho xong.

“Hiện đang ở trong phòng xem sách, Nam Cung tiểu thư tìm thái tử là có việc để thương thảo chăng? Cứ cho người qua thông báo một tiếng là được.” Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, vừa hay có một phiến lá vàng phất phơi rơi xuống trước mặt, nàng thuận tay đó lấy và cúi đầu quan sát một chút. Phiến lá này trông rất sạch sẽ, chỉ là đã mất đi màu xanh lục vốn có của nói.

Nam Cung Dung thấy phản ứng của Mộ Dugn Ca cũng có chút khó hiểu, song vẫn tươi cười nói: “Đúng vậy, ta có chút việc cần nói với thái tử ca ca. Mộ Dung Trắc phi có muốn biết là chuyện gì không?”

Ánh mắt Mộ Dung Ca lại nhúc nhích hàm ý lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dung, mỉm cười đáp: “Nam Cung Dung muốn nói với ta sao?”

Nam Cung Dung nhìn nụ cười thanh nhã trên môi Mộ Dung Ca cảm thấy hơi chói mắt, lập tức quay đầu nhìn qua căn phòng có cửa sổ đang mở kia, nụ cười trên môi khẽ tiêu tán tự lúc nào không hay, “Không biết Mộ Dung Trắc phi có nghe qua quy định của gia tộc Nam Cung chưa? Đặc biệt là quy định này liên quan mật thiết đến thái tử ca ca, và cả Nam Cung Dung nữa, qua đó cũng ảnh hưởng đến Mộ Dung Trắc phi, và cả đứa con trong bụng Mộ Dung Trắc phi đây.” Dư quang của nàng khẽ liếc qua vùng bụng của Mộ Dung Ca, dừng lại ở đó chưa từng chuyển động.

Thấy vậy, khóe môi Mộ Dung Ca nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, chỉ có ánh mắt dần trở nên giá lạnh, “Thật ra… ta cũng chẳng muốn nghe.” Nam Cung Dung sắp nói gì tiếp theo, thậm chí những gì sắp đi làm, nàng biết rõ hơn ai hết.

Oài, con đường đi đến hạnh phúc đã định sẵn phải gặp rất nhiều trắc trở. Chỉ là không biết ngày tháng đó đến như nào, và phải vượt qua như nào mà thôi.

“Mộ Dung Trắc phi đúng là rất thông minh. Trước đây ta cũng từng nghe đến sự tồn tại của Mộ Dung Trắc phi, song vẫn không hề để ý. Cũng do sứ mệnh của gia tộc, chỉ đành tuân thủ định ước, con đường tương lai của ta sớm đã được định sẵn, tuyệt đối sẽ không vì cô mà thay đổi. Chỉ là, sau khi gặp được Mộ Dung Trắc phi, suy nghĩ của ta không thể không thay đổi một chút. Dung mạo của Mộ Dung Trắc phi hiển nhiên không thể sánh được với ta, nhưng khi đối mặt với mọi khó khăn đều trấn định không hề sợ hãi, khiến ta cũng mở rộng tầm mắt.” Nam Cung Dung nhìn Mộ Dung Ca đang nhắm mắt lại, từ đáy lòng nói ra những điều mình nghĩ.

Tuy Mộ Dung Ca đã nhắm mắt dưỡng thần không nhìn thấy thần sắc của Nam Cung Dung, nhưng nàng biết đây nhất định là những lời từ tận đáy lòng của cô ta.

Nam Cung Dung khẽ dừng một lát mới nói tiếp: “Chỉ tiếc là, nàng có biết rất nhiều việc không phải bản thân có thể nắm giữ được, và cũng không có khả năng đi giữ nó. Cho dù thái tử ca ca một lòng một dạ với nàng, thậm chí trong lòng sẽ không bao giờ cho phép một nữ tử khác tồn tại, nhưng thân là hoạng tộc, cũng mang huyết thống của gia tộc Nam Cung thì không thể tự ý quyết định mọi thứ. Ta và thái tử ca ca còn tồn tại thì cũng chính là hy vọng của gia tộc Nam Cung. Thật ra, chỉ cần nàng an phận, ngày sau cũng vẫn là một Mộ Dung Trắc phi hưởng trọng mọi vinh hoa phú quý, có được sự sủng ái của thái tử ca ca. Có điều, vấn đề chính là hiện giờ nàng đang có mang.” Lời của nàng không hề có ý đối địch với Mộ Dung Ca, bản thân nàng và Nguyên Kỳ cũng chẳng có tình yêu nam nữ gì cả. Nhưng có một số việc đã được định sẵn, nàng bị ép buộc phải làm mà thôi.

Nghe xong, mao cốt Mộ Dung ca khẽ dựng lên. Đã vào chủ đề chính rồi đây…

“Gia tộc Nam Cung rất chú trọng huyết thộng. Ta thân là trưởng nữ của gia tộc Nam Cung, và cũng là giọt máu duy nhất còn sót lại. Thái tử ca ca thân mang huyết mạch của hoàng thất, nhưng vẫn là con của cô cô, suy ra vẫn là người của gia tộc. Từ khi hai ta sinh ra đã được định sẵn vận mệnh của ta và ngài không thể tách rời. Mặc dù thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng vẫn không có gì thay đổi được. Không thể không nói, sự xuất hiện của Mộ Dung Trắc phi hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước khi Mộ Dung Trắc phi xuất hiện, thái tử ca ca chưa từng có thừa tự, thậm chí Lâm Thiện Nhã năm đó cũng lấy về với dụng ý riêng, ngôi vị thái tử phi đó của Lâm Thiện Nhã đã định sẵn là vô cùng ngắn ngủi.”

Nhân lúc Mộ Dung Ca còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Cung Dung đã thở dài, nói thêm: “Có muốn biết vì sao năm đó nàng đã mang thai nhưng vẫn không thể hạ sinh đứa nhỏ không? Hay là nàng có muốn biết được những gì đang có hiện giờ là thật hay chỉ là một giấc mơ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui