Thiếp Khuynh Thành

Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, nói với Bạch Hà đang vô cùng lo lắng: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, nàng nhìn ra cửa sổ, hôm nay chắc hắn không về thật.

Bạch Hà còn muốn nói thêm gì đó nhưng không biết phải mở lời như nào, không biết giữa Mộ Dung Trắc phi và thái tử đã xảy ra chuyện gì, cơ hồ tất cả mọi người đều không biết. Nàng cũng không biết phải khuyên giải như nào. Nàng hy vọng bằng sự sủng ái của thái tử dành cho Mộ Dung Trắc phi, dùng Mộ Dung Trắc phi có chọc giận thế nào, thái tử sẽ không trách tội, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ khá hơn thôi.

“Tuân. Bây giờ đã không còn sớm, Mộ Dung Trắc phi cũng nên nghỉ ngơi là vừa.” Trước khi đi, Bạch Hà còn quay lại nhắc nhở.

Mộ Dung Ca khẽ gật đầu.

Thấy thế, Bạch Hà mới yên tâm rời đi.

“Đến cả giải thích hắn còn chưa từng nói, lại đi trách ta hoài nghi mà hiểu lầm hắn?” Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, quay về phía giờ, miệng thầm lẩm bẩm.

Sau buổi chiều, nàng đem mọi sự tình triệt để suy nghĩ một lượt, lại cân nhắc tâm tư của đám người Lan Ngọc một phen, mặc dù hao phí không ít tinh lực khiến đầu óc hiện giờ có chút choáng vàng, nhưng từ trong đó nàng đã xác định được, hết thảy chỉ lám âm mưu.

Chỉ là, lúc vừa nhìn thấy lá thư này, lý trí không chịu khống chế, nên mới đi hoài nghi hắn.

Nàng đã hiểu lầm hắn.

Thế nên hắn mới không thèm giải thích, rời đi một cách quyết tuyệt như vậy.

Nhưng cũng vì thế mà nàng thở phào một hơi. Từ khi xác định sẽ sống chung với hắn, nàng đã quyết định sẽ tin tưởng hắn, cùng hắn đồng tâm hiệp lực. Trong nháy mắt nàng lại hoài nghi, do dự… Triệu Tử Duy cũng từng nói, trên đời này, người có thể hao tốn tâm cơ vì nàng chỉ có mỗi Nguyên Kỳ mà thôi.

Cho nên, giờ khắc này chưa thấy hắn trở về, nàng mới thở phào một hơi, bởi vì hiện giờ nàng chưa biết nên đối mặt với hắn như nào. Giải thích ư? Một con người như hắn nhất định sẽ khinh thường, thậm chí là đau lòng. Còn không giải thích? Hắn nhất định sẽ không thể thẳng thắn đối mặt với nàng, từ đây trái tim hai người sẽ nảy sinh đường ngăn cách.

Khóe miệng nàng nhịn không được nhếch lên cười lạnh, không thể không khen thủ đoạn của những người này thật sự quá tốt! Có thể từng bước kinh tâm dẫn họ tới tình trạng này! Nếu như nàng tin lời trong thư nhất định sẽ không thể chấp nhận ở bên người Nguyên Kỳ nữa, mà sẽ dùng đủ mọi cách để rời đi. Nhưng mà, chỉ cần trước những chứng cứ trước mặt, thêm một chút hoài nghi thì bọn họ sẽ không phải uống phí một lần dụng tâm như vậy. Bọn họ… rất hiểu nàng, cũng đoán được một ít về Nguyên Kỳ.

Thêm vào đó, bọn họ chắc cũng biết cái thai này của nàng cũng không ổn định, thậm chí có thể bị sẩy bất cứ lúc nào nên muốn nhất cử tam tiện đây.

Cũng may… nàng cúi đầu nhìn xuống vùng bụng còn đang phẳng lì, đứa bé trong bụng này xem ra rất kiên cường, tuy nàng có buồn vui tức giận, nhưng đứa nhỏ vẫn rất yên tĩnh, không chút khiến nàng cảm thấy khó chịu.

“Chương thần y quả không hổ danh hai chữ ‘thần y’”. Không ai biết rõ cơ thể nàng hơn chính nàng, những năm gần đây do điều dưỡng không được tốt, đâu dễ dàng để bình an sinh hạ đứa nhỏ. Nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Theo nàng thấy, trong mắt đám lang trung cái thai này nhất định không thể bảo trụ được, nhưng đối với Chương thần y, vấn đề này chỉ như một bữa ăn sáng.

Có lẽ hôm nay suy nghĩ quá nhiều nên nàng đã bắt đầu hoa mắt, muốn đi ngủ. Lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đúng là trễ lắm rồi.

Không biết ngủ đến khi nào, tựa hồ nàng mơ màng cảm thấy có chút bất an, nhưng dưới sự vuốt ve dịu dàng, hết thảy đều biến mất. Hơi ấm đó bao phủ khắp người như một thứ lực lượng thần kỳ.

Dưới bóng đen, tựa hồ đêm đen hợp nhất với thân thể của nam tử đang ngồi bên giường, ánh mắt và vẻ mặt vô cùng dịu dàng nhìn nữ tử mình yêu thương đang ngủ say, tâm tư đang buộc chặt dần dần giãn ra, hơi thở cũng theo đó mà đều đặt trở lại, nét lo lắng trong ánh mắt cũng theo đó mà tan biến.

Không biết từ khi nào, dưới sự ấm áp của nàng, hai bàn tay luôn lạnh như băng nay đã có thể ấm lên.

“Mộ Dung Ca, bản cung không biết nên đối mặt với nàng như nào. Nếu nàng rời đi, tuyệt đối bản cung sẽ không cho phép.”

Thấy nàng đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lại thì thào tự nhủ.



Thời tiết vô cùng nặng nề, âm u như đêm đen tựa như một nhà giam lạnh lẽo bao phủ cả tòa phủ đệ đồ sộ khiến người ta không thể thoát tra, chỉ có thể chật vật bị nhốt trong đó.

Bởi vì, hôm nay, cũng như vận mệnh này, không ai có thể sửa đổi.

Sắc mặt Nam Cung Dung trở nên trâm ngưng, không biết là do chuyện hôm nay sắp xảy ra, hay do thời tiết khó chịu lúc này nên tâm trạng mới bị ảnh hưởng.

Sau khi rời khỏi Kim Phúc tửu lâu, nàng đưa A Kiều vào Vạn Nhạc phường, giờ khắc này, tú bà đã dùng giá rất cao để mua A Kiều nhất định đang dạy dỗ nàng ta cách lấy lòng đàn ông đây.

Chỉ là, A Kiều luôn tự nhận bản thân không giống những nữ tử khác, bởi vì có được sự tín nhiệm của Đại hoàng tử nên mới cả gan xem thường mọi người, thậm chí không đặt nàng ở trong mắt. Cho nên, nhất định cô ta sẽ không phục.

Nam Cung Dung kiềm lòng không được cười lạnh, thủ đoạn khiến nữ tử vào Vạn Nhạc phường phải phục tùng không thua gì thanh lâu trước kia nàng ở, A Kiều nhất định chịu không nổi. Nếu A Kiều biết thức thời, sau vài trận trừng phạt biết ngoan ngoãn nghe lời, có là ngày sau sẽ khá hơn.

“A Kiều, chớ trách ta! Hãy ngoan ngoãn chờ ở Van Nhạc phường đi, đợi sau khi ngươi biết nghe lời, có lẽ sẽ có thể thoát ra.” Nam Cung Dung vừa muốn cười, nhưng lại không sao cười được ra miệng.

Nếu như A Kiều không miệt thị nàng, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng sẽ không làm ra một việc độc ác như vậy.

“Có lẽ ta điên rồi.”

Nàng có chút thất hồn lạc phách, thấp giọng nói thầm. Hôm nay đã làm rất nhiều việc, nhất định nàng không thể quay đầu lại rồi!

Bây giờ Mộ Dung Ca chưa rời khỏi phủ thái tử, mà trong nháy mắt thái độ của thái tử ca ca đối với Mộ Dung Ca cũng lạnh lùng đi. Chắc là Đại hoàng tử rất muốn nhìn thấy cảnh này! Chẳng qua, không hiểu sao Đại hoàng tử vui vẻ thì nàng không cách nào có thể vui vẻ, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đau lòng, cảm thấy bàng hoàng.

Còn sống thì có gì phải suy tư đây?

Mặc dù trời đã khuya nhưng nàng không hề buồn ngủ.

“Nhất định Thái tử ca ca sẽ oán ta.” Sắc mặt nàng tái nhợt khi khẳng định vấn đề này. “Chẳng ra nhờ có quan hệ của cô cô, bằng không ta biết ngươi sẽ đối đãi với ta thế nào mà.”

“Ngươi đáng chết.”

Tiếng gào thét bên tai khiên tâm thần người ta lập tức run lên, giờ khắc này nàng đang trốn tránh, căn bản không muốn nghe được tiếng này! Bở vì nàng biết, chỉ cần người được câu nói này, nàng nhất định sẽ tự trách mình…

Cả người nàng cứng ngắc muốn xoay người nhìn hắn nhưng lại cảm thấy bản thân không còn chút khí lực. Giọng run run đáp: “Thái tử ca ca, thật sự xin lỗi. Dung nhi không còn lựa chọn nào khác. Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Cuối cùng hắn vẫn đến, nàng đã sớm đoán trước sau khi làm việc này nàng sẽ gánh hậu quả gì.

Chết ư? Sau khi trải qua thứ cuộc sống sống không bằng chết, nàng còn sợ chết sao. Chỉ là gần đây, nàng mới bắt đầu cảm thấy, còn sống thật tốt làm sao.

“Lan Ngọc đáng giá để ngươi vì hắn làm vậy sao? Kiểu việc truyền tin này bất kỳ ai không làm được mà phải lợi dụng ngươi? Biết rõ sự việc sẽ bị vạch trần nhưng hắn vẫn đẩy ngươi đi làm, ngươi có biết nguyên do trong đó không?”

Ánh mắt Nguyên Kỳ lạnh như băng tuyết ngàn năm quét qua khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Dung.

Cơ thể Nam Cung Dung run run lui ngay về sau một bước, cắn chặt răng lắc đầu. “Không phải, hắn không phải lợi dụng ta, mà là tin tưởng ta.” Nhưng khi thốt ra lời phản bác, nàng liền biết được, lời này đến cả bản thân còn không tin tưởng huống chi là người khác!

“Theo bản cung biết, từ sớm hắn đã biết ngươi ở trong thanh lâu, chỉ là để có thể triệt để thu phục sự trung thành của ngươi mới nhân lúc ngươi quá mệt mỏi tiếp khách mới ra tay cứu ngươi. Không, phải nói là từ khi phụ hoàng biết đến ngươi, thì hắn còn biết được trước hơn nữa.” Nguyên Kỳ nhìn dung nhan thất hồn lạc phách của Nam Cung Dung, không chút lưu tình chỉ ra chân tướng.

Nghe vậy, nhất thời Nam Cung Dung ngã xuống ghế tựa, “Thái tử ca ca tới để trừng phạt Dung Nhi sao?” Căn bản nàng cũng nhận ra gì đó, dựa vào sự tôi luyện nhiều năm qua khi quan sát người ở thanh lâu, thật ra từ sớm nàng đã phát giác ra dụng ý của Lan Ngọc đối với mình, chỉ là nàng không tự không chế được trái tim của mình mà thôi.

Và hiện giờ chân tướng đã bị Nguyên Kỳ nói ra, tựa như máu tươi lồ lộ đầm đìa trước mặt khiến nàng không thể tiếp tục đi lừa gạt bản thân.

“Cũng biết là kẻ thù chân chính của mình là ai rồi đấy?”

Trong bóng đêm, Nguyên Kỳ một thân hắc bào dường như ác ma đến từ địa ngục tu la, chỉ có đôi mắt kia còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài nhắc nhở người ta hắn đang ở đâu. Nhịp tim của Nam Cung Dung nhờ gió thổi từng đợt vào mới dần dần thong thả, lại nhìn Nguyên Kỳ chợt nhớ lại nhiều đêm trước, nàng từ thiên đường lưu lạc xuống địa ngục, hàng ngàn hàng vạn tính mạng trong gia tộc Nam Cung bị diệt sạch trong một đêm.

Nàng không biết bản thân trong tình huống như vậy còn sức đâu mà đi truy vấn, “Là ai?”

Là ai? Là ai đã phá hủy hết thảy, là ai khiến nàng từ thân phận con vợ cả cao quý, danh phận tiểu thư gia tộc Nam Cung phải trở thành kỹ nữ chốn thanh long, ngày đêm bán cười bán thân? Là Nguyên Du ư? Nguyên Du đã đoạt đi đêm đầu tiên của nàng, cũng giết hại cô cô nữa!

Nhưng chân tướng thường vô cùng tàn nhẫn.

"Lan Ngọc."

"Là hắn ư... Quả đúng là hắn..."

Hôm sau.

Hừng đông có lẽ đến muộn bởi vì một trận mưa to ập xuống bất chợt.

Mộ Dung Ca miễn cưỡng rời khỏi giường, theo quán tính nhìn về phía kế bên, ngày xưa chỗ này thường có thêm một người năm, hoặc đang giả vờ ngủ, hoặc dùng lời nói để trêu nàng. Không ngờ, hiện tại chỗ đó lại trống rỗng.

Nàng nhếch khóe miệng mỉm cười, duỗi người một cái, e là những gì hắn phải đối mặt còn rất nhiều.

Chẳng qua, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải nói rõ ràng với hắn mọi chuyện.

“Bạch Hà.” Nàng hướng ra cửa hô một tiếng.

Có lẽ tiếng mưa rơi quá lớn nên không nghe thấy Bạch Hà đáp lại. Nàng lại gọi tiếp, “Bạch Hà.”

Nhưng khoảng nửa khắc sau, Bạch Hà đẩy cửa phòng, sốt ruột bước vào, “Mộ Dung Trắc phi thức rồi sao?”

“Ừm, lấy ít nước trong đi.” Mộ Dung Ca gật đầu.

Bạch Hà có chút do dự, “Mộ Dung Trắc phi không muốn biết tối qua thái tử có hồi phủ hay không sao?”

Mộ Dung Ca nhíu mày.

“Đêm qua, thái tử hồi phủ đã ở trong phòng của Nam Cung tiểu thư hơn một canh giờ.” Bạch Hà khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói. Hiện tại khắp phủ đều biết, Nam Cung tiểu thư thừa nước đục thả câu, duy chỉ có Mộ Dung Trắc phi còn mơ màng chưa biết chuyện.

Cái cô Nam Cung tiểu thư này đúng là muốn phá rối mà!

Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, “Sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui