Thiếp Khuynh Thành

Edit: Phi Nguyệt

Mộ Dung Ca trợn mắt, bọn họ bèo nước gặp nhau, nhiều nhất
thì hắn là lão bản (ông chủ), cô là nhân viên mà thôi, cô có ngốc đâu mà đi đỡ
đao hộ hắn? Không biết là cái đứa hỗn đản nào đã đá cô một cước a!

Đau quá!

Mộ Dung Ca đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Liếc xéo gã Triệu Tử Duy đang ngẩn người nhìn cô, cô hít một
hơi thật sâu, cố chịu đựng sự đau đớn đang dằng xé ở trên vai, tức giận nói
không ra hơi: “Nếu không kịp thời… cầm máu, ta chắc chết.”

Triệu Tử Duy nghe lời này của cô mới sực tỉnh lại, nét kinh
ngạc trong mắt hắn biến mất, hắn nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo cầm máu trên
người cô. Sau khi làm một loạt các động tác sơ cứu xong hắn mới ý thức được rằng,
một khắc vừa rồi, hắn đã được nếm trải cảm giác lo lắng đến không thở nổi là
như thế nào.

Và dường như cũng có một chút cảm giác sợ hãi nữa.

Triệu Tử Duy cau mày nhìn Mộ Dung Ca, giọng nói vẫn lạnh
lùng như cũ, hắn ra lệnh: “Ngươi câm miệng, ngươi là nữ đầu bếp của bản cung, nếu
chỉ vì vết thương nhỏ này mà chết thì chắc chắn bản cung sẽ sai người lôi thi
thể của ngươi ra quất roi!”

Biến thái! Tên nhãi này đúng là cực kì biến thái! Mộ Dung Ca
mắng ầm lên ở trong đầu, lúc cô nhắm mắt lại, còn mơ hồ nhìn thấy Quất Đào đang
đứng tại chỗ cô vừa đứng, nét mặt đằng đằng sát khí và có vẻ không cam lòng.

Là Quất Đào đá cô?! Đúng vậy, Mộ Dung Ca đang đứng ở bên
trong vòng bảo vệ, hơn hai mươi người đang bảo hộ bọn họ đều có võ công cao cường,
chắc chắn không có tên hắc y nhân nào lại lãng phí thời gian đi quan tâm tới
cô, càng không nói tới chuyện bọn chúng sẽ đá cô vào người Triệu Tử Duy. Nhưng
Quất Đào làm vậy là có mục đích gì?


Mộ Dung Ca không có thời gian nghĩ tới chuyện đó nữa, cô bị
mất khá nhiều máu nên mắt đã bắt đầu hoa lên. Cơn đau nhức tăng dần chiếm lấy sự
chú ý của cô. Mộ Dung Ca nhắm mắt lại, cô thầm quyết định, không cần đến Phong
quốc mới rời đi, sau khi trị thương cẩn thận xong, cô sẽ rời khỏi Triệu Tử Duy
ngay.

“Không lưu lại tên nào cả, giết hết cho ta!” – Triệu Tử Duy
ôm lấy cơ thể đầy máu của Mộ Dung Ca, đôi mắt lạnh lẽo của hắn quét ngang tứ
phía, ánh mắt kia từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn vô tình, giọng nói của hắn
cũng lạnh như băng đá.

“Dạ!”

Một trận chém giết kết thúc, thi thể đầy đất.

Hai mươi người hộ vệ và tỳ nữ không một ai tử vong, chỉ có
vài người bị thương nặng và một số bị thương nhẹ.

Khóe miệng Triệu Tử Duy chậm rãi kéo lên thành một nụ cười
khinh khỉnh lạnh nhạt, – “Hoàng đế Nguyên quốc dám dung túng cho Khánh vương
Phượng Dịch, vẫn còn ở trong Nguyên quốc mà hắn dám phái sát thủ tới ám sát bản
cung. May mà bản cung phúc lớn mạng lớn nên mới có thể bảo toàn được tính mạng,
nhưng thù này không báo chẳng phải sẽ khiến cho Nguyên quốc coi thường bản
cung, coi thường Tề quốc ư?”

“Tấn công Nguyên quốc!” – Hơn hai mươi người cùng đồng thanh
hô vang.

“Báo về cho phụ hoàng, để bảo vệ danh dự của dân chúng Tề quốc,
chúng ta quyết chiến trận này!” – Đôi con ngươi của Triệu Tử Duy đen láy, hắn
cao giọng, hô vang đầy khí phách.

Hơn hai mươi người mắt sáng rỡ, rốt cục Thái tử cũng đã ra
tay, có thái tử ở đây, chắc chắn thiên hạ sẽ được thống nhất!


“Thái tử, tên nô tỳ này thân phận đê hèn, làm sao xứng được
thái tử ôm trong lòng, chi bằng người để nàng ta cho hộ vệ cõng thì hơn.” – Quất
Đào tiến lên, cung kính nói. Nói thế nào thì cô ta cũng chỉ là một đứa ca kĩ
hèn mọn, lại còn dám vọng tưởng sẽ ngáng được con đường xưng bá thiên hạ của
Thái tử ư? Thật đáng tiếc, một đao kia không đủ để giết chết cô ta.

Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy nhướn lên, hắn nhìn Mộ Dung
Ca tái nhợt ở trong lòng mình, lại nhìn Quất Đào, cuối cùng cũng buông tay, đem
Mộ Dung Ca giao cho một gã hộ vệ.

Nhưng khi hắn nhìn Mộ Dung Ca được người hộ vệ kia cõng trên
lưng, trong mắt hắn dường như thoáng qua một tia không vui.

Thu thập xong hiện trường, tất cả lên xe ngựa, tiếp tục đi tới
Lâm An trấn.

Đám người Triệu Tử Duy đi rồi, mảnh rừng cây lại trở về với
vẻ yên tĩnh của nó, mùi máu tươi theo gió tản ra cũng dần phai nhạt đi. Lúc
này, từ sau gốc cây đại thụ cách đó không xa, một người thiếu niên tuyệt đẹp đi
ra, phong thái của hắn phiêu dật như cơn gió, rất khó nắm bắt.

Hắn âm thầm nắm chặt hai đấm, “Tỷ tỷ, chắc chắn Tẫn Nhi sẽ cứu
tỷ…”

—————

Phong quốc – Quốc gia giàu có nhất. Dân chúng nơi đây thích
sự yên vui, mà hoàng đế của họ cũng ngày ngày trầm luân trong tửu sắc (rượu và
gái), hàng đêm mở tiệc mua vui. Hoàng đế mà còn như thế thì càng không phải bàn
tới toàn bộ quốc gia. Tuy tiền tải của Phong quốc dồi dào, nhưng quân sự lại vô
cùng kém, chỉ có thể so sánh với mấy quốc gia nhỏ mà thôi, diệt quốc chỉ còn là
vấn đề thời gian. Cho nên, hoàng đế Phong quốc phải dựa vào hôn sự lần này của
đệ nhất mỹ nhân Thiện Nhã công chúa để bảo toàn sự an nguy của quốc gia.


Phong quốc hoàng cung. Cung điện của Thiện Nhã công chúa – Lạc
Hoa cung.

Thiện Nhã công chúa – Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là phong hào
mà ba năm trước nàng có được. Trong ba năm này, có biết bao người đến cầu thân,
nhưng không một ai lọt được vào mắt của nàng.

Hiện nay Hoàng đế Phong quốc lại đem phần hồi môn của nàng
đưa ra công bố thiên hạ, nên chỉ trong mấy ngày mà đã có vô số vương tôn quý tộc
các nước đến Phong quốc, chờ đợi ngày tuyển phò mã.

Dáng người tao nhã như thiên tiên, dung mạo tuyệt điễm sánh
ngang với đất trời, da thịt trắng như tuyết, bất luận là ai khi nhìn thấy nàng
đều phải thất thần, nàng sớm đã quen với việc này.

“Công chúa, nô tỳ thấy, thế gian này chỉ có ba người xứng với
công chúa.” – Đại cung nữ Lạc Hoa cung – Xảo Vân, đang đứng bên cạnh tết tơ lụa
lên mái tóc đen dài của Thiện Nhã công chúa, giọng nói của nàng có vài phần tự
hào.

Thiện Nhã công chúa nhìn dung mạo đẹp tựa thiên tiên của
mình ở trong gương đồng, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không thấy vẻ đắc ý nào,
nàng chỉ nhẹ hỏi: “Ba người kia là ai?”

“Hạ quốc thái tử, Tề quốc thái tử, và còn vị công tử có
phong thái trác tuyệt – Lan Ngọc công tử nữa.” – Xảo Vân đỏ mặt, ngượng ngùng
nói. Ba người này đều là những nam nhân xuất sắc nhất trong thiên hạ, nếu có thể
được hầu hạ bọn họ, hoặc chỉ cần nhìn thấy một lần là đã tu được mấy đời phúc
phận rồi. Mà trong lòng Xảo Vân, cũng chỉ có công chúa mới xứng làm thê tử của
bọn họ.

“Hạ quốc thái tử? Tề quốc thái tử? Lan Ngọc công tử?” – Thiện
Nhã công chúa nhìn chính mình ở trong gương, đôi mắt nàng chợt dâng lên một tầng
mây mù, nàng hơi hoang mang. Người nam tử khuynh thế chi dung kia (dung mạo đảo
điên cả thế gian), chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho người người
trong thiên hạ phải thần phục, trong mắt hắn có nàng chăng?

Ở trong hoàng cung Phong quốc này, nàng là người cao quý nhất,
tâm cơ lại thâm trầm nên không ai có thể làm đối thủ của nàng, nhưng nàng lại
không nhìn thấu được hắn!

Còn Tề quốc thái tử, trong lòng nàng biết hắn rất yêu quý

nàng, nhưng nàng cũng không thể hiểu thấu hắn. Cho dù hắn có yêu quý nàng nhưng
nàng cũng không thể khẳng định được rằng cả đời này hắn sẽ yêu nàng, coi trọng
nàng.

Về phần Lan Ngọc công tử, Thiện Nhã chưa từng gặp mặt,
cũng chưa từng nghĩ nhiều đến hắn, nhưng
trực giác của nàng mách bảo rằng, hắn không có hứng thú yêu thương một nữ tử.
Dù sao hắn cũng quá mức đặc biệt, quá mức độc nhất vô nhị!

Hơn nữa, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thủy chung ái mộ
khuynh thế chi dung Nguyên Kỳ, nếu như không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn,
thì lần này chắc chắn nàng sẽ được gả cho hắn, nàng tin rằng, nếu là hắn thì hắn
sẽ bảo hộ được Phong quốc.

—————–

Lâm An trấn, khách điếm Kim Phúc.

Miệng lưỡi của Mộ Dung Ca khô khốc, cả người không còn chút
sức lực nào, vừa đói vừa khát thật khó chịu, cô mở mắt nhìn xung quanh. Nơi đây
thật tráng lệ, Mộ Dung Ca mờ mịt, điều đầu tiên cô nghĩ tới là, quái lạ, lại
xuyên không nữa sao?

Đừng đùa chứ, lại phải thích ứng với thân phận mới, cứ thay
đổi hoàn cảnh liên tục như vậy rất hao tổn tâm lực đấy!

“Tỉnh rồi hả, cô đã hôn mê một ngày một đêm đấy.”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Mộ Dung Ca xoay đầu
nhìn lại, cô thấy Cẩm Đức đang bưng tới một chén cháo bốc hơi nóng nghi ngút.

“Đây là đâu?” – Giọng cô khản đặc.

Cẩm Đức mỉm cười, ngồi xuống bên giường, nàng ta nâng cô dậy
và giúp cô dựa vào giường, rồi múc từng thìa cháo đút cho Mộ Dung Ca. Sau khi
giúp Mộ Dung Ca uống một ngụm nước tráng miệng, Cẩm Đức mới cười nói: “Ăn một
chén cháo xong mới uống thuốc. Hôm qua Thái tử đã cho Lưu thái y tới chữa trị
cho cô, đây chính là đại ân đại đức (ân đức to lớn) mà khắp thiên hạ này cũng
khó có được. Lưu thái y không bao giờ chữa trị cho hạ nhân đâu. Nhưng cô cũng
đã hôn mê một ngày một đêm, thật khiến Lưu thái y phải vất vả, may mắn cuối
cùng cô đã tỉnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận