Edit: Phi Nguyệt
Vẻ mặt Mộ Dung Ca trở nên cứng đờ, rét buốt thấu tới
tận xương, nhìn bóng lưng cường đại của Nguyên Kỳ, cô cảm thấy lòng mình ngổn
ngang. Nếu được quyền lựa chọn, nhất định cô sẽ rời khỏi đây, tự tìm kiếm cho mình
một nơi để ổn định cuộc sống, không cần đối mặt với bất cứ người nào ở nơi này.
Nhưng số phận lại bắt cô phải đứng tại đây, còn phải
làm những việc trái với ý muốn của mình. Có lẽ đối với nữ nhân ở thời đại này,
việc quỳ gối hầu hạ đàn ông chính là được dán lên mình nhãn mác của người đàn
ông đó, nhưng đối với cô mà nói, hành động này là sự khuất nhục tạm thời.
Đáy mắt tối sầm nhưng khóe miệng lại cong lên thành
một nụ cười trang nhã, cô nhanh chóng che dấu toàn bộ suy nghĩ của mình.
“Vâng.”
Nguyên Kỳ nghe thấy lời đáp của Mộ Dung Ca, con
ngươi đen nhánh đẹp vô ngần thoáng cười nhạt.
Khi Mộ Dung Ca thản nhiên quỳ xuống bên cạnh Nguyên
Kỳ, cũng là lúc sắc mặt của Triệu Tử Duy đang ngồi ở phía đối diện trở thành
màu đen, đôi mắt hắn tóe lửa như muốn giết chết Nguyên Kỳ ngay tức khắc, đồng
thời hắn cũng muốn đứng lên hỏi Mộ Dung Ca, rốt cuộc thì trong lòng nàng đang
nghĩ cái gì? Đừng nói chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nàng đã động tâm với Nguyên
Kỳ? Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng Nguyên Kỳ sẽ quý trọng nàng chứ? Sợ là đến
thân phận thiếp thân, tên đó cũng không thể ban cho nàng. Có lẽ nàng chỉ được
cái danh phận thị thiếp ti tiện thấp hèn mà sống cả đời bên cạnh Nguyên Kỳ
thôi. Triệu Tử Duy nắm chặt hai đấm tay dấu dưới tay áo dài.
Quất Đào, Lưu Vân lo lắng nhìn Thái tử, từ sau khi
Mộ Dung Ca rơi vào tay Thái tử Hạ quốc, người thay đổi rất nhiều, không ngờ Mộ
Dung Ca lại có vị trí quan trọng đến thế trong lòng Thái tử. Nhưng hôm nay ván
đã đóng thuyền, Thái tử không thể hối hận được nữa. Vả lại, một nữ tử sao có
thể quan trọng bằng giang sơn gấm vóc đẹp tuyệt trần? Như Mộ Dung Ca kia, cô ta
đã quên mất Thái tử từng đối xử tốt với cô ta như thế nào, giờ cô ta hoàn toàn
phục tùng Thái tử Hạ quốc.
Lâm Thiện Nhã nhăn mày, đáy mắt ánh lên nét ác độc.
Buổi sáng nay nghe những lời Ánh Tuyết nói nàng còn chưa tin, nhưng lúc này đây
tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Ca tự quỳ xuống hầu hạ chàng, nàng tưởng rằng chàng
sẽ cự tuyệt, nhưng không, chàng lại ngầm cho phép hành vi của Mộ Dung Ca, điều
này khiến Lâm Thiện Nhã như muốn phát điên, nàng ta thầm nghiến răng.
Lâm Khinh Trần nhìn Mộ Dung Ca đầy thương cảm, nàng
ấy có dung mạo giống hệt Yên Nhi, nhưng số phận lại khác hẳn Yên Nhi đã chết. Y
không thể không thừa nhận sự kiên cường của nàng ấy là thứ Yên Nhi không có.
Một người con gái tứ cố vô thân, bị trượng phu ruồng bỏ giáng xuống làm ca kĩ
ti tiện, nhưng chỉ bằng sức mình nàng đã khiến Thái tử Tề quốc phải ra tay giúp
đỡ nàng rời khỏi Khánh vương phủ nguy cơ trùng trùng, điều đó đã nói lên sự
kiên cường của nàng khiến kẻ khác phải bội phục. Nếu Yên Nhi đã chết có được
nửa phần thông minh như vậy thì đã không rơi vào nông nỗi này. Nhưng Yên Nhi là
người con gái không màng ganh đua danh lợi, nàng ấy có sự thuần khiết mà bất cứ
cô gái nào cũng không thể so sánh được.
Hết thảy căn nguyên dẫn đến ngày hôm nay đều do sự
ngu ngốc của phụ hoàng! Phong quốc có lẽ sẽ bị diệt dưới bàn tay của người.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu, nếu điều đó thật sự xảy ra, có lẽ rất
nhiều người sẽ được giải thoát chăng?
Chỉ là…
Thương thay cho bách tính.
Khi nghe mệnh lệnh của Nguyên Kỳ, Ánh Tuyết không
thể tin nổi vào tai mình. Tại sao chuyện tốt như vậy luôn rơi vào Mộ Dung Ca?
Thái tử để ý đến cô ta sao? Biết bao nhiêu thiếu nữ mộng tưởng có thể ở bên hầu
hạ người, ngay cả những cung nhân thân còn là xử nữ cũng nghĩ hết biện pháp
nhưng không hề khiến Thái tử động lòng. Nhưng hôm nay Thái tử lại chủ động ra
lệnh cho Mộ Dung Ca quỳ xuống hầu hạ người! Ánh Tuyết phẫn nộ, ả đố kị đến phát
điên.
Gia Kiệt nhìn lướt qua người con gái đang im lặng
quỳ bên cạnh Thái tử, ánh mắt y phức tạp. Vẻ mặt của nàng ấy quá lãnh đạm,
không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ nội tâm bên trong của nàng ấy. Nhưng Gia
Kiệt có trực giác, Mộ Dung Ca hoàn toàn không muốn trở thành nữ nhân của Thái
tử! Về phần Thái tử, người thật bí hiểm, cho dù y muốn tìm hiểu tâm tư của
người nhưng không thể được. Không hiểu vì sao, y đột nhiên nghĩ rằng, người con
gái lọt vào mắt Thái tử không hẳn là hạnh phúc, có lẽ là xui xẻo cũng nên!
Đã rơi vào tay của Thái tử thì cả đời này cũng đừng
mong thoát được! Gia Kiệt đã đi theo Thái tử nhiều năm, mặc dù y mới được thăng
chức lên làm phụ tá đắc lực, nhưng sau nhiều năm làm việc, y hiểu rõ sự đáng sợ
của Thái tử! Vì đạt được mục đích, Thái tử có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào,
người đã bày mưu tính kế thì tuyệt đối không có sai lầm!
Đôi lúc Nguyên Kỳ ngấp một ngụm rượu, thi thoảng lại
nghiêng đầu dùng đôi mắt thâm trầm đánh giá Mộ Dung Ca.
Tuy bị Nguyên Kỳ quan sát nhưng sắc mặc Mộ Dung Ca
vẫn rất bình tĩnh, cô không hề co rúm sợ sệt.
“Chúc hoàng đế Phong quốc Phúc Thọ an khang, sống
lâu trăm tuổi.”
Bên ngoài Nghi Xuân cung bỗng nổ vang tiếng pháo,
ánh lửa tóe ra từ bốn phía khiến mọi vật bừng sáng như ban ngày.
Kết thúc màn khói lửa, tất cả mọi người ở trong điện
cùng nâng chén chúc mừng Lâm Thu Thành.
Cơ thể béo phì do ăn chơi vô độ của Lâm Thu Thành
rung lên vì cười, những nếp nhăn trên mặt lão hằn sâu đến mức có để một chiếc
bút lông lên đấy cũng khó rớt được. Lão dương dương tự đắc khi thấy tất cả mọi
người đều khen mình, mặt mũi lão vênh thượng lên, vô cùng kiêu ngạo. Lão hoàn
toàn đắm chìm trong những lời khen tặng, không hề ý thức được rằng ẩn sau những
lời khen đó là những mục đích nguy hiểm, – “Tốt, tốt lắm, các vị khách quý đến
mừng ngày sinh của trẫm khiến trẫm rất vui. Hôm nay các vị không cần câu nệ gì
hết, hãy mặc sức hưởng thụ!”
Dứt lời, lão đưa tay ra hiệu, tiếng vỗ tay dần dần
hạ xuống, từ ngoài điện xuất hiện một đám ca kĩ da thịt trắng nõn, dáng người
thướt tha, họ lướt vào trong điện, sắp xếp theo đội hình đã được tập trước, kỹ
thuật nhảy của bọn họ uyển chuyển mê ly, y phục trên người cũng vô cùng mát mẻ,
tất cả đều xinh đẹp. Nhưng những vị khách ở đây chẳng ai màng đến họ, vì mục
đích của những người này chỉ nhằm vào người con gái xinh đẹp nhất – Lâm Thiện
Nhã.
Huống chi, trong phủ của những vị vương tôn công tử
này lúc nào cũng đầy ắp mỹ nhân, họ muốn khi nào mà chẳng được. Nhưng giờ khắc
này trong lòng bọn họ đều hiểu, bọn họ quan sát Lâm Thiện Nhã, rồi nhìn sang
Nguyên Kỳ, cuối cùng là sắc mặt hầm hầm của Triệu Tử Duy. Kỳ thực từ trước khi
tới đây bọn họ đã biết trước kết quả của lần hòa thân này, nhưng họ vẫn đến đây
chỉ vì muốn nhìn thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của thiên hạ đệ nhất mỹ
nhân mà thôi.
Đương lúc tất cả mọi người đang thưởng thức điệu vũ
thì một bóng người hấp tấp xông vào bên trong điện.
Người vừa chạy vào là một thiếu nữ tầm mười lăm mười
sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày lộ ra khí phách anh hùng.
Khi nàng xông vào, tất cả ca kĩ đều dừng lại, tò mò nhìn nàng.
Người con gái vừa đến đưa mắt quan sát xung quanh
như thể đang tìm ai đó.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn người thiếu nữ, đây chẳng
phải là công chúa Hân Hân của Lương quốc sao? Sao nàng ấy lại xông vào đây?
Tam hoàng tử Lương quốc thấy muội muội nhà mình xông
vào điện, làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức ca vũ của mọi người liền lập tức
đứng dậy, chạy tới kéo Lương Hân Hân: “Sao không ở hành cung mà chạy tới đây
làm gì? Đây không phải Lương quốc, muội đừng gây phiền toái cho ta!”
Lương Hân hân trừng mắt với ca ca, cả giận nói:
“Huynh sợ nhưng muội không sợ! Vất vả lắm muội mới đợi được ngày hôm nay, nhất
định phải hỏi chàng cho rõ!”
“Cái gì? Đến bây giờ muội vẫn chưa từ bỏ ý định đó
sao?! Chớ để ta phải mất mặt xấu hổ thêm nữa! Quay về mau!” – Tam hoàng tử nhảy
dựng, khổ sở ra lệnh.
Nhưng ý Lương Hân Hân đã quyết, đời nào chịu nghe
hắn, nàng lập tức đi tới trước mặt Triệu Tử Duy, – “Thái tử Tề quốc, ta từ lâu
đã ái mộ chàng, nhưng vì sao chàng chọn Lâm Thanh Nhã mà không chọn ta?”
Lời này vừa thốt ra, trong điện nhất thời bàn tán
sôi nổi rần rần, thì ra Lương Hân Hân thích Triệu Tử Duy, nàng ta là nữ nhi mà
to gan lớn mật. Nhiều người nhìn về phía Lâm Thanh Nhã đang cười cứng ngắc,
nàng vừa định hôn ước với Triệu Tử Duy thì có người nhảy ra làm loạn, không
biết nàng ta sẽ đối phó ra sao đây?
Mộ Dung Ca ngắm Lương Hân Hân, trái ngược với phản
ứng giễu cợt của mọi người, cô lại thầm bội phục dũng khí của nàng ấy, thích
thì dũng cảm nói ra, không sợ vấp phải trắc trở vẫn một lòng hướng về người
mình thích. Không cần cố kỵ gì cả, cô biết, Lương Hân Hân rất thật lòng với
Triệu Tử Duy.
Nguyên Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhẹ nói: “Rót
rượu.”
Mộ Dung Ca nhìn chiếc cốc không trên tay Nguyên Kỳ,
cô cúi đầu, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, lập tức rót rượu, cô thì thầm: “Thái
tử, nếu được hầu hạ người, thiếp sẽ rất vui mừng.”
Đôi mắt thần bí của Nguyên Kỳ liếc nhìn cô, trong
mắt hắn toát lên sự nguy hiểm, thanh âm càng trở nên lạnh lùng, – “Nếu cô đã mở
miệng thì bản cung thành toàn.”
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi rói. Từ khi
bị hắn đưa về cô đã biết mình không còn lựa chọn nào khác, nhưng cô tuyệt đối
không hối hận!
Thứ hắn muốn không phải là sự phục tùng của cô sao?
Chẳng phải hắn muốn cô phải chủ động cởi áo tháo thắt lưng vì hắn à?
Nếu hắn muốn, cô cho. Dù sao có trốn cũng không được.
Lâm Thanh Nhã hắng giọng, nàng quan sát Lương Hân
Hân. Một nữ tử không có chút dịu dàng nào, lại kiêu căng xúc phạm hoàng tử
Lương quốc, còn muốn đoạt nam nhân của nàng sao? Một kẻ không hề có chút tâm cơ
nào như nó mới có thể làm ra chuyện mất mặt này, thật là buồn cười!
Triệu Tử Duy đưa chung rượu lên uống cạn, hắn làm
như chưa từng nghe thấy lời chất vấn của Lương Hân Hân, càng không để tâm đến
nàng ấy.
Lương Hân Hân thấy hắn như vậy liền rơm rớm nước
mắt, dáng vẻ oai vệ lúc trước bay biến đi đâu mất, giờ lại trở nên tủi thân
nói: “Ta đã thích chàng từ lâu, vì sao chàng không có hứng thú với ta? Sau này
ta nhất định sẽ hầu hạ chàng thật tốt mà.”
Những lời như vậy, nữ nhân thường để ở trong lòng
chứ ít người lại nói ra miệng. Cô nương này thật quá ngây thơ! Mộ Dung Ca mỉm
cười dịu dàng nhìn Lương Hân Hân, toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông nên mới
không cần quan tâm tất thảy mọi thứ, chỉ cần người đó biết được tâm ý của mình.
Triệu Tử Duy thật may mắn mới có được một người con gái si tình, yêu hắn say
đắm đến vậy.
Giữa lúc mọi người đang nghị luận ẫm ĩ, Triệu Tử Duy
bỗng nhìn về phía Lương Hân Hân, ánh mắt tà mị của hắn sâu không thấy đáy, bóng
đêm trong mắt hắn khiến người đối diện phải ngây ngất. Đột nhiên, trong mắt hắn
ánh lên nét cười tươi rói, Triệu Tử Duy chuyển tầm mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung
Ca ở phía đối diện: “Công chúa Hân Hân đã yêu quý bản cung như vậy, sao bản
cung có thể phụ lòng của công chúa? Nếu nàng đồng ý, bản cung sẽ cưới nàng làm
Thái tử phi!”
Thái tử phi? Lương Hân Hân kinh ngạc!
Tay cầm bầu rượu của Mộ Dung Ca nhẹ run.
Còn sắc mặt Lâm Thanh Nhã đại biến, nếu Lương
Hân Hân là Thái tử phi, vậy nàng là cái gì?