Thiếp Khuynh Thành

Mộ Dung Ca thoáng thấy trên lưng Lâm Khinh Trần đeo một chiếc tay nải, theo sau hắn là hai gã hộ vệ. Đây là...?

Nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Lâm Khinh Trần mỉm cười: "Thịnh yến đã kết thúc, ta và Phong Nhi cũng nên rời khỏi đây thôi." - Phong quốc chắc chắn sẽ diệt vong, có trời cũng không thể cứu vãn được nữa, mà y lại muốn mang Phong Nhi đi chu du khắp thiên hạ, sống một cuộc sống đơn giản, không cần mỗi ngày đều phải mưu toan đấu đá. Hơn nữa, hoàng cung Phong quốc quá nhơ nhuốc, một nơi dơ bẩn như vậy không đáng để y ở lại.

Lâm Khinh Trần mỉm cười dịu dàng nhìn Mộ Dung Ca, chuyện cô không đi theo Nguyên Kỳ khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, Nguyên Kỳ dùng bao nhiêu thủ đoạn mới có được cô, vậy mà khi rời khỏi Phong quốc hắn lại để cô ở lại, điều này thật sự khiến người khác bất ngờ.

Mộ Dung Ca đứng dậy nhìn Lâm Khinh Trần, cô mỉm cười: "Vứt bỏ hết vinh hoa phú quý để đổi lấy một đời thanh thản, thiên hạ này ít ai có được dũng khí như Thái tử. Thái tử Phong quốc quả thực khiến người khác phải nể trọng." - Đặc biệt lúc này Hoàng đế Phong quốc tuổi đã già, sắp bước một chân vào quan tài tới nơi nhưng y lại không hề do dự mà rời đi.

Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn Phong Nhi, hẳn kiếp trước nó đã tích nhiều phúc đức nên kiếp này mới có được một người phụ thân như vậy. Dù sao ở cái thời loạn này, quyền lợi là thứ chẳng ai dễ dàng buông bỏ.

Lâm Khinh Trần khẽ thay đổi sắc mặt, từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã mơ hồ nhận thấy cô gái này không giống với những nữ tử y đã từng gặp qua, không ngờ chỉ nói chuyện với nhau mấy câu mà cô đã hiểu hết suy nghĩ của y. Nhưng cũng bởi vậy lại khiến y cảm thấy hổ thẹn. Kỳ thực không phải y thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, hiểu ra đời chỉ là hư ảo chẳng đáng để tranh giành quyền lưc mà rời khỏi hoàng cung. Chỉ là sau khi trải qua chuyện của Yên Nhi, y đã không còn tha thiết tranh giành bất cứ thứ gì nữa, ngay cả khi biết rõ phụ hoàng muốn thông qua lần hòa thân này để giúp Phong quốc tạm thời được yên ổn một thời gian, đây không phải là phương pháp tốt, nhưng y cũng không ngăn cản.

Vì, y mong muốn Phong quốc thật sự bị diệt vong, phụ hoàng sẽ phải trả giá cho tất cả những gì người đã gây ra.

"Mộ Dung cô nương dự định đi đâu?" - Ánh mắt Lâm Khinh Trần khẽ động, y nhẹ nhàng hỏi.

"Mộ Dung tỷ tỷ, hay là tỷ đi du ngoạn cùng Phong Nhi và cha?" - Lúc này Phong Nhi đã điều chỉnh được tâm tình, nó ngẩng đầu dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đề nghị với Mộ Dung Ca.

Lâm Khinh Trần nhẹ nhíu mày, giọng nói có phần trầm xuống: "Con không được đề nghị lung tung." - Tuy Nguyên Kỳ để Mộ Dung Ca ở lại rồi quay về Hạ quốc, nhưng trong đó chắc chắc có bí mật không thể để cho ai biết, hơn nữa, chắc hẳn Mộ Dung Ca cũng có việc cần phải đi làm.

Mộ Dung Ca ngạc nhiên nhìn hai người ở trước mặt, họ là một trong số ít người không hề có ý muốn lợi dụng cô, con ngươi đen láy của Mộ Dung Ca khẽ động, cô thầm nghĩ, thực ra lúc này cô chưa hề được tự do, có lẽ những trắc trở và nguy hiểm cô sẽ gặp phải còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nếu vậy sao cô có thể liên lụy tới người khác? Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn Phong Nhi, cô vừa cười vừa lắc đầu: "Tôi cũng muốn đi khắp thiên hạ cùng thế tử, nhưng tôi vẫn còn nhiều chuyện quan trọng cần phải đi làm, cho nên không thể đồng ý với người được."

Ba tháng, cô chỉ có ba tháng. Lúc này trong đầu cô đang nhớ lại cuộc hội thoại với Nguyên Kỳ đêm qua, có vẻ như hắn đã đoán trước sẽ có lúc cô phải đến cầu cạnh hắn.

Rốt cuộc thì trong ba tháng này sẽ phát sinh những chuyện gì đây?


Lâm Khinh Trần thấy trán Mộ Dung Ca hơi nhíu lại, có vẻ sầu não, y lập tức hiểu rõ, nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó rất phức tạp, vừa thoáng có ý định hỏi cô, y đã tự cười mình. Lúc này thân mình còn khó bảo toàn, lại muốn giúp người khác ư? Quả thực có chút buồn cười.

Phong Nhi thất vọng ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, nó mím cánh môi nhỏ xíu, vẫn hy vọng hỏi: "Vậy sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại phải không Mộ Dung tỷ tỷ?"

Mộ Dung Ca gật đầu, "Ừ, nhất định rồi." - Nếu khi đó cô đã được tự do hoàn toàn, mà hai người họ vẫn còn đi chu du khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều còn sống thì họ có thể sẽ gặp lại nhau.

Tiểu Phong Nhi vừa nghe thấy cô đồng ý, lập tức cười tươi rói, nó nói như reo: "Một lời đã định!"

Mộ Dung Ca dịu dàng nhìn Phong Nhi, nói lại lời của nó: "Một lời đã định!"

Nụ cười của Phong Nhi như liều thuốc mát lành, khiến thứ áp lực như mây đen vần vũ trên bầu trời đang đè nặng lên cô cũng từ từ giảm bớt, ở bên đứa trẻ đơn thuần không hề có chút tạp niệm này, không khí cũng trở nên tươi mát hơn.

Lâm Khinh Trần cười nhẹ, qua năm năm, hắn tự nhận mình đã nhìn thấu mọi việc, hiểu rõ bí ẩn cuộc đời, cho nên khi đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng sẽ không dao động, ngay cả nụ cười luôn thường trực trên môi kia của y cũng chỉ là một chiếc mặt nạ, miệng tuy tươi cười nhưng lại khiến người đối diện không cảm thấy sự thực lòng. Thế mà lúc này đây, khi nhìn thấy Phong Nhi vui vẻ như vậy, mà cô gái ở trước mặt này lại không còn dáng vẻ hèn mọn như lúc hắn nhìn thấy trên yến tiệc, cô ấy mỉm cười thật dịu dàng khiến tự đáy lòng hắn cũng cười theo.

"Nếu có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại, Mộ Dung cô nương hãy cẩn thận, nếu có việc gì cần giúp đỡ, cô nương cứ đốt pháo sáng, ta nhất định sẽ đến tương trợ." - Từ trong tay áo dài, y lấy ra một cây pháo sáng rồi đưa cho Mộ Dung Ca.

Cây pháo này không giống loại pháo hoa hay dùng trong các ngày lễ, nó nhỏ hơn rất nhiều, rất tiện lợi dấu trong ống tay áo. Mộ Dung Ca ngại từ chối nên đành nhận lấy, cô nói: "Xin cảm tạ.”

-

Hai canh giờ sau, đội quân của thái tử Tề quốc đã tới trấn lân cận kinh đô Phong quốc. Vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa, Triệu Tử Duy bèn ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Triệu Tử Duy bao trọn tửu lâu lớn nhất trong trấn, ông chủ tửu lâu biết được hắn chính là Thái tử Tề quốc liền tức tốc bảo đầu bếp chuẩn bị thật nhanh bữa trưa thịnh soạn cho họ.


Chỉ một loáng sau, cơm canh nóng hổi đã được bưng lên.

Triệu Tử Duy lạnh lùng nhìn một bàn thức ăn không có món gì đặc biệt, hắn lấy đũa gắp một miếng đưa lên miệng, lập tức cau mày khổ sở nuốt xuống, thấy đám thuộc hạ xung quanh ăn rất ngon miệng, đôi mày kiếm của hắn khẽ chau lại. Mấy ngày gần đây hắn không ăn uống được, đồ ăn trong hoàng cung Phong quốc đã được coi là mỹ vị nhưng hắn vẫn không thể nuốt trôi. Lúc này đây hắn lại nghĩ tới người con gái kia, nếu có nàng ở đây thì hẳn hắn sẽ được thưởng thức món ăn mới lạ, đặc biệt.

Món gà nướng thơm lừng? Hay là món bánh trong trong Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu?

Đầu óc của nữ nhân kia rất quỷ quyệt, nhìn nàng tưởng như vô hại, kỳ thực trong đầu có khá nhiều chủ ý! Triệu Tử Duy khẽ cười lắc đầu, may mà hắn đã sớm nhìn ra tính cách của nàng, nếu không đã bị vẻ bề ngoài kia lừa phỉnh.

Trong mắt ánh lên ý cười, hắn buột miệng gọi, - "Mộ.." - Một chữ vừa thốt ra, lập tức im bặt. Vẻ mặt của hắn nhất thời bỗng lạnh như băng, thân thể cứng ngắc.

Nữ tử giả dối kia đã bị hắn đem tặng cho người khác mất rồi, hẳn lúc này nàng đang ở cạnh Nguyên Kỳ, ra sức lấy lòng hắn, mà cũng có thể lúc này Nguyên Kỳ đang ngồi thưởng thức những món ăn độc nhất vô nhị do chính tay Mộ Dung Ca làm, hoặc nàng đang cầm mấy lượng bạc phần thưởng mà thầm cười trộm chăng

Có thể. đời này hắn không còn cơ hội được nhìn thấy nàng nữa.

"Thái tử, ty chức có việc muốn bẩm báo."

Một gã mặc trang phục thường dân Phong quốc chạy tới quỳ xuống trước mặt Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy nghiêng đầu nhìn lại, hắn nhận ra kẻ vừa tới chính là mật thám của hắn ở Phong quốc, tại sao mới được nửa canh giờ y đã quay lại? Nghĩ có chuyện quan trọng, hắn kiềm chế sự đau khổ của mình, nhìn xuống tên mật thám đang quỳ dưới đất, trầm giọng ra lệnh: "Nói!"

"Ty chức nhìn thấy ở trước cửa hoàng cung Phong quốc, lúc Thái tử Hạ quốc rời đi đã để nô Mộ Dung Ca ở lại, ty chức theo dõi nàng ta, thấy nàng ta dừng lại nói chuyện với Thái tử và tiểu thế tử Phong quốc rồi một mình rời đi." - Người áo đen bẩm báo.


"Cái gì?!" - Triệu Tử Duy biến sắc, Nguyên Kỳ để Mộ Dung Ca ở lại Phong quốc sao?

Người áo đen ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy với vẻ khó hiểu, vì sao Thái tử lại kích động đến vậy?

Quất Đào cùng Lưu Vân đang đứng cách đó không xa, hai người họ đều nghe thấy những điều người áo đen vừa nói, họ lập tức tới bên cạnh, lo lắng nhìn Triệu Tử Duy.

"Quay xe, trở lại kinh đô Phong quốc!" - Triệu Tử Duy nắm chặt hai đấm tay, đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên những tia sáng khác thường. Mặc dù hắn không biết vì nguyên nhân gì Nguyên Kỳ lại thả Mộ Dung Ca, nhưng hắn phải trở lại, đây là cơ hội rất khó mới có được.

Lưu Vân nghe vậy thì kinh hãi, lập tức quỳ xuống đất, nói: "Thái tử vạn lần không thể hành động lỗ mãng. Mộ Dung Ca đã là nô tỳ của Hạ quốc, Thái tử hà tất chỉ vì một người hầu của nước khác mà bỏ qua thời cơ quay về Tề quốc? Tất cả mọi người đều đang mong ngóng Thái tử quay trở về!

"Xin Thái tử lấy đại cục làm trọng! Một kẻ hầu không thể so sánh với giang sơn, nhất bên trọng nhất bên khinh, điều này Thái tử hẳn phải hiểu hơn ai hết!" - Sắc mặt Quất Đào cũng trở nên trắng bệch, nàng quỳ xuống đất khẩn cầu. Thái tử Hạ quốc lại vứt bỏ Mộ Dung Ca?! Đây là điều nàng không thể ngờ tới, lúc này các vị đại thần đi theo Thái tử đều đang mong ngóng người quay trở về chủ trì đại cục, nếu chỉ vì một nô tài mà người chậm trễ thời gian trở về, quả thực không tốt chút nào!

Dù thế nào Mộ Dung Ca chỉ là một nô tỳ. Trong nội bộ hoàng cung Tề quốc lúc này có rất nhiều vị hoàng tử đang nhìn vào Thái tử, hơn nữa Mộ Dung Tẫn cũng đang nhắm tới ngôi vị Thái tử, chỉ cần chậm trễ một giây cũng khiến người rơi vào cảnh "vạn kiếp bất phục"! Đây chính là thời điểm người không thể vì đàn bà mà hồ đồ!

"Có thể đây là âm mưu của Thái tử Hạ quốc!" - Lưu Vân thấy Triệu Tử Duy vẫn ngồi yên bất động, liền nói thêm.

Triệu Tử Duy cười lạnh: "Sao hắn có thể ngu xuẩn như vậy được." - Lúc hai người họ ở kinh đô Phong quốc còn không ra tay động thủ với nhau, Tề quốc rất gần với Hạ quốc, thực lực của hai bên cũng ngang ngửa, Nguyên kỳ tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc đến vậy.

Nghe Triệu Tử Duy nói, Lưu Vân cùng Quất Đào biết không thể lay chuyển quyết định của hắn, cả hai liền im lặng cúi đầu.

Triệu Tử Duy quét mắt qua hai người họ, lạnh giọng ra lệnh: "Lưu Vân chọn mười hộ vệ cùng bổn cung quay lại, những người khác tiếp tục lên đường, không để chậm trễ lộ trình!"

"Vâng!"

-

Sau khi từ biệt Lâm Khinh Trần, Mộ Dung Ca đi tìm một nhà trọ nghỉ tạm.


Phong quốc vốn là nơi giàu có, giá cả ở kinh đô lại đắt hơn các nơi khác gấp hai - ba lần. Hơn nữa, muốn tìm một nhà trọ yên tĩnh lại càng khó, nơi nào cũng có rất nhiều người lui tới, nguy hiểm rình rập cũng nhiều hơn.

Nhìn dòng người đi trên đường, Mộ Dung Ca chìm trong trầm tư suy nghĩ, dung mạo của cô tuy rằng không tuyệt sắc khuynh thành như Thiện Nhã nhưng dù sao vẫn được coi là một tiểu mỹ nhân, cô lại không có võ công, bên cạnh không có người bảo hộ nên càng cần phải tìm cách tự bảo vệ mình. Đợi ngày mai sắc trời hửng lên, cô sẽ thuê một chiếc xe ngựa để rời khỏi Phong quốc.

Tới trước một cửa hàng may mặc, Mộ Dung Ca lựa chọn hai bộ áo tang bằng vải thô rồi vào buồng trong thay ngay tại trận, chủ tiệm là một lão phụ nhân khoảng hơn sáu mươi tuổi, mắt kém, cụ chỉ trông thấy có người bước vào nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt người tới là ai. Ngày thường cũng chỉ có những phụ nhân tuổi khoảng ba - bốn mươi mới tới cửa tiệm này, thấy người tới mua hàng, bà chủ tiệm liền cười niềm nở, nắm lấy vai Mộ Dung Ca, nói rằng: "Nếu phu nhân thích bộ y phục này, lão phụ có thể giảm cho người còn mười đồng thôi."

Mộ Dung Ca thay đổi y phục, lại nhìn qua gương mặt xinh đẹp ở trong gương đồng, cô lấy từ trong bọc quần áo ra một hộp phấn màu đỏ, đây là phấn má tối qua cô đã dùng, nghĩ rằng sau này vẫn có thể cần dùng tới nữa nên đã để trong bọc quần áo, thật không ngờ lúc này đã cần tới rồi.

Nhìn hình ảnh mơ hồ của mình trong gương đồng, nửa mặt bên trái cô bôi lên một lớp phấn đỏ, nhìn qua trông giống một vết bớt bẩm sinh, nhớ tới lời xưng hô của lão phụ nhân vừa nói với mình, Mộ Dung Ca lập tức vấn một kiểu tóc đơn giản.

Vừa bước ra ngoài, lão phụ nhân kia liền tiến đến, cười khen ngợi: "Phu nhân mặc bộ y phục này rất đẹp, mấy vị phu nhân nhà giàu trong vùng này so ra vẫn kém hơn nhiều so với phu nhân."

Đã là người làm ăn thì dù là hiện đại hay cổ đại cũng đều mồm mép như nhau, cô cười nhẹ: "Y phục của lão bà bà rất đẹp, ta sẽ lấy hai bộ."

Lão phụ nhân vừa nghe thấy càng nhiệt tình giới thiệu những bộ đồ khác cho Mộ Dung Ca.

Cô vốn muốn hỏi thăm lão phụ nhân về khách điếm bình dân, giá cả phải chăng trong vùng này, nhưng bà lại không biết, cô đành cười cảm tạ rồi rời đi.

Ra khỏi cửa hàng bán y phục, Mộ Dung Ca liền hỏi thăm những người đi đường nhờ họ chỉ cho mình một khách điếm bình dân sạch sẽ. Nhưng có lẽ người ở đây quá nhiều nên nhân tình cũng trở nên lạnh lùng, đại đa số mọi người đều tỏ ra hờ hững, thậm chí còn có người nhìn cô đầy vẻ giễu cợt.

Mộ Dung Ca thở dài, thảo nào Lâm Khinh Trần lại muốn rời khỏi Phong quốc đi du ngoạn khắp nơi, một quốc gia thiếu nhân tính như vậy sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong! Có lẽ, sống dưới sự cai trị của hoàng đế Phong quốc hiện tại, mọi người đã dần dần học được thói lạnh lùng ích kỷ. Cũng khó trách, tài lực của Phong quốc quá dồi dào, nhưng người tự nguyện tòng quân lại ít đến thảm thương! Bọn họ sống sung sướng an nhàn đã quen, làm sao có thể chịu nổi cuộc sống khổ cực trong quân doanh, suốt ngày dầm mưa dãi nắng?

May mà hỏi được một lão khất cái ven đường, ở gần đó có khách điếm bình dân Như Long, thái độ của ông chủ nơi đó rất tốt, trong khách sạn chưa từng suất hiện kẻ gây rối, thích hợp cho người đang đóng giả làm một phu nhân như cô đây vào ở.

Bỗng, sống lưng quét qua một luồng hơi lạnh, từ không trung lóe lên tia sáng, theo bản năng Mộ Dung Ca nghiêng người tránh thoát.

Quay đầu nhìn lại, một gã áo xám che mặt từ đâu nhảy ra, tay lăm lăm một thanh trường kiếm sắc bén, đâm về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận