Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên nghe xong không khỏi sởn gai ốc, trên người mình sao lại có mùi nhữ nhân? Tại sao lại như thế, nghĩ lại từ trước đến giờ đều là giữ thân trong sạch, nắm tay nữ nhân còn không dám a!
Hắn vội vàng đưa tay áo lên ngửi, ách, quả thật là có một cỗ u hương nhàn nhạt, mùi hương này còn rất quen thuộc. Suy nghĩ một hồi lập tức hắn bình tỉnh, đây chính là mùi hương của Lâm Hiểu Tình, chính xác là hắn cùng với nàng triền miên không dứt, trên người tất nhiên phải có mùi của nàng.
Hắn nhịn không được cười khổ một tiếng, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Di, hắn cũng không biết nên nói thế nào: "Tiêu di, sự tình không phải như cô nghĩ đâu!"
"Ồ, anh biết tôi nghĩ thế nào sao?" Tiêu di vặn lại.
"Tôi, tôi…" Phương Dật Thiên thầm thở dài, quả thật không biết nên nói gì, vừa rồi đã bị hiểu lầm với Hứa Thiến, giờ lại bị Tiêu Di nghi ngờ, lần này hắn muốn sông Hoàng Hà mà chứng minh trong sạch.
"Ài." Tiêu di khẽ thở dài: "Anh làm chuyện đó cũng không sao, chỉ là.. Hứa Thiến nàng vẫn còn là một nữ hài tử, anh…"
"Tiêu di", Phương Dật Thiên vội vàng ngắt lời Tiêu di, nếu để nàng nói tiếp thì chắc chuyện giữa hắn và Hứa Thiến từ không thành có mất, hắn trịnh trọng: "Tiêu di, tôi có thể đảm bảo với cô, tôi và Hứa Thiến thật sự không có gì cả, tôi làm sao có thể khi dễ nàng tôi chứ, thật sự không thể!"
Tiêu di nhìn kỹ Phương Dật Thiên, quả thật sắc mặt hắn lúc này rất nghiêm túc, không có vẻ gì là giả dối, Tiêu di chợt động, lên tiếng: "Vậy mùi hương trên quần áo anh là gì?"
Phương Dật Thiên cười khổ: "Tôi, tôi… quả thật cũng không biết!"
Cái này gọi là chuyện to thế nào cũng không thể qua được hai chữ "Không biết!", hắn cũng không dám trước mặt Tiêu di thừa nhận việc điên loan đảo phụng cùng Lâm Hiểu Tình tối qua!
"Vậy chẳng lẽ anh đã đi tìm nữ nhân bên ngoài sao? Anh… dù cho anh không có bạn gái cũng không nên làm vậy chứ!" Tiêu di trách cứ.
Phương Dật Thiên rùng mình, cuối cùng là chuyện gì đây, hắn cũng chỉ có thể cười khổ, tư vị này so với ăn Hoàng Liên còn đắng hơn trăm lần.
Tiêu di nhìn biểu tình trên mặt Phương Dật Thiên, càng tin vào suy nghĩ của mình, thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn sang Phương Dật Thiên rồi quay người bước vào biệt thự.
Phương Dật Thiên nhìn bóng dáng yểu điệu của cùng cặp mông đẫy đà của Tiêu di khuất dần, trong lòng thầm than: xem ra bản thân đã bị Tiêu di xem như là một tên bại hoại thích tầm hoa vấn liễu rồi !
Hung hăng dẫm điếu thuốc còn đang cháy dở dưới mắt đất, hắn bước vào đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh ba vị tiểu thư đang ăn trái cây tán gẫu, nhìn thấy Phương Dật Thiên đi vào, Chân Khả Nhân vẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Phương Dật Thiên cũng không thèm chú ý, tự nhiên ngồi xuống sô pha, thở dài một hơi.
"Anh thở dài cái gì? Buồn bực gì cứ nhảy lầu mà chết đi, đừng có thể hiện cái bộ dạng đó trước mặt tôi!" Chân Khả Nhân tựa hồ muốn chống đối đến cùng, lạnh lùng công kích Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nghe vậy, ánh mắt dò xét kỹ càng Chân Khả Nhân một phen, cười cười: "Chắc lúc này cô đang bực bội lắm, tôi là đang thở dài thay cô đấy, lúc này tôi nghĩ cô nên hít thật sâu, hai tay dang ngang, điều tiết trạng thái bản thân đi!"
"Anh…" Chân Khả Nhân biến sắc: "Tôi tức là việc của tôi! Không cần anh quản!"
"Tôi đương nhiên không quản, cô đã không quan tâm thì thôi! À, cô có biết rằng tức khí nếu không thoát được ra ngoài sẽ sinh ra những độc tố tác hại vô cùng to lớn đến thân thể, đặc biệt là đối với phụ nữ!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Anh có ý gì?" Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
"Ngực của cô chẳng phải chỉ như chiếc chén nhỏ hay sao? Chuyện này đối với việc cô thường hay tức giận có liên quan khá sâu xa, có thể nói nó ảnh hưởng đến việc phát dục chậm của cô đó!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười.
Lâm Thiển Tuyết và Hứa Thiến đang ngồi bên cạnh nghe hắn nói suýt bật cười, nhưng lại lo lắng đến cảm thụ của Chân Khả Nhân nên cố gắng nhín nhận, trong lòng cũng thầm than, Phương Dật Thiên này thật là, lời gì cũng dám nói, còn trêu cả Chân Khả Nhân!
"Đáng chết!" Khuôn mặt Chân Khả nhân đã xuất hiện nét giận dữ, tiện tay cầm một cái đệm ném thẳng vào Phương Dật Thiên!
Đáng tiếc Phương Dật Thiên chỉ cần lười biếng duỗi tay ra là đã bắt được, tiện tay lấy làm đệm dựa, lại cười nói: "Đúng rồi, tôi biết vài thủ pháp mát xa ngực, hiệu quả tốt lắm, so với cái gì mà nhũ phong đệ nhất mát xa hay mát xa nhũ phong vô đối được rêu rao bên ngoài hay hơn nhiều, hơn nữa bảo đảm không có tác dụng phụ! May mắn cho cô là tôi hơi bị tinh thông trong lĩnh vực này, nếu cô cần lúc nào cũng có thể tìm tôi, không nên khách khí làm gì, tôi là loại người rất nhiệt tình, nếu là người khác thì phải trả tiền, riêng cô chắc chắn là free!"
Chân Khả Nhân tức giận đến tắt tiếng, từ trước đến giờ đã bao giờ nàng bị đùa giỡn thế này! Lửa giận trong lòng không tự chủ được bùng lên, nghiến răng: "Phương Dật Thiên, đừng khinh người quá đáng, tôi… tôi đá chết anh!"
Lời còn chưa dứt thân thể đã đứng dậy, hung hăng nhảy về phía Phương Dật Thiên, tựa hồ muốn đem hắn xé thành nhiều mảnh mới cam tâm!
"Đá tôi? Còn non và xanh lắm!" Phương Dật Thiên cười cười, trong lòng đột nhiên hiện lên vài trò đùa dai, thoáng nhích đùi phải của mình một chút, sau đó mũi chân khẽ nhích lên đợi con mồi tiến vào bẫy!
"Á..!"
Bị bất ngờ, Chân Khả Nhân cảm giác chân trái mình vấp trúng cái gì, thân thể lập tức mất cân bằng, cả người ngã nhào vào lòng Phương Dật Thiên!
Ha ha, cá đã mắc câu, đấu với tôi, chưa đủ tuổi đâu! Phương Dật Thiên thầm đắc ý, hai tay của hắn sớm đã thủ thế, chuẩn bị chiêu ngũ trảo thần công nghênh tiếp bộ ngực Chân Khả Nhân đang đến gần!
Tích tắc sau, Chân Khả Nhân đã ngã vào người Phương Dật Thiên, hắn cảm giắc từ hai bàn tay truyền lại một trận mềm mại, lại vô cùng co dãn cùng đàn hồi, không kềm nén được khẽ bóp thêm vài cái, khoái cảm nhất thời chảy khắp toàn thân, thật sự là vô cùng sung sướng!
"Bộ ngực của nàng tôi cũng không tính là nhỏ, tuy nói chỉ như một chiếc chén nhưng khi tận tay sờ qua rồi mới biết, đây chính là búp măng trong truyền thuyết sao?" Phương Dật Thiên dâm đãng thầm nghĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui