Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên ôm lấy Tiêu di từ phía sau , đi thẳng qua phòng tiệc, sau đó đi thang máy thẳng xuống tầng một, đi ra bên ngoài khách sạn Vương Miện.
Dọc theo đường đi tất nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, vẻ đẹp cùng với sự thành thục của Tiêu di làm cho khách trong khách sạn, cũng như người bên ngoài bị hấp dẫn, mà Phương Dật Thiên đang ôm Tiêu Di từ đằng sau lưng cũng bị những nam nhân ra vào khách sạn chú ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu di thoáng hồng, trái tim mỹ nữ đập dồn dập, cánh tay trái rắn chắc của Phương Dật Thiên ôm lấy cả bờ eo của nàng, làm cho nàng có cảm giác thực sự được che chở, cảm giác này thật là kỳ diệu, chính nàng cũng không giải thích được.
Một đoạn đường ngắn mà trong mắt nàng cảm thấy như rất dài, khó khăn đi đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, Phương Dật Thiên sau khi mở cửa xe cảm thấy Tiêu di sau khi vào trong xe, hô hấp hơi dồn dập, làm cho đường cong trước ngực nàng rung động mãnh liệt.
- Tiêu Di, chúng ta về nhà nhé ?
Phương Dật Thiên sau khi ngồi vào trong xe bèn hỏi.
Tiêu di gật đầu, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nàng nói :
- Trở về thôi, đúng là có hơi mệt một chút rồi.
Phương Dật thiên liền mở máy, chạy như bay về trang viên Mân Côi (Hoa Hồng).
Tiêu di rời khỏi bữa tiệc sớm cũng là điều hắn nghĩ trong lòng, hắn từ đầu đã không muốn ở nơi giả dối như thế này, mỗi người trong bữa tiệc đều mang theo một cái mặt nạ giả dối và ra vẻ, hắn cảm thấy nếu hắn ở lại thêm chút nữa thì hắn khó có thể chịu được.
Nếu như, không phải trong bữa tiệc bị Đồ Năng cùng Vân Mộng phát sinh sự việc xen giữa, khuấy động một hồi như vậy thì dạ hội đêm nay thật là buồn tẻ.
Tiêu di mở cửa kính, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, để nghiêng một bên mặt cho Phương Dật Thiên nhìn, nhưng từ góc này nhìn lại, trên gương mặt Tiêu di tràn đầy vẻ hiền dịu.

Vẻ hiền dịu này không phải là kiểu đẹp đẽ làm cho người ta kinh sợ, bất quá lặng lẽ mà xét thực chất lại giống như một loại sóng ngầm đánh lên nội tâm người ta, làm cho người ta muốn ngừng mà không thể, muốn trầm mê trong đó.
Đột nhiên,Tiêu di quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên, mở miệng hỏi:
- Phương Dật Thiên , anh với Phan Mộng Liên có quan hệ gì, tôi muốn nghe sự thật.
Phương Dật Thiên giật mình nao nao, không nghĩ tới Tiêu di lại hỏi đến vấn đề này, hắn cười nói:
- Tôi với cô ta giống như hai đường thẳng song song. Cô nói có thể có quan hệ gì ?
- Thật không ? - Tiêu di có chút nghi ngờ, hỏi.
Phương Dật Thiên cười cười quay đầu lại nhìn vào mắt Tiêu di nói:
- Đương nhiên là thật, cô không tin ư?
Tiêu di ngây người một lúc lâu, rồi sau đó lắc đầu.
Phương Dật Thiên nhíu mày, hít sâu một hơi hỏi :
- Tại sao?
- Không biết tại sao cả, có lẽ xuất phát từ trực giác của người phụ nữ. - Tiêu di hờ hững nói.
- Trực giác của phụ nữ ? - Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Tôi nghĩ Tiêu di sẽ không tự dưng lại có cảm giác như vậy, Phan Mộng Liên quả thật rất là hấp dẫn người khác, nhưng nàng ta lại không phải kiểu mà tôi thích.
- Có thật là như thế không ? khi buổi tiệc bắt đầu, anh liền rời đi, có thật là anh đi vào phòng dành cho người hút thuốc không, lúc đó tôi để ý thấy Phan Mộng Liên cũng rời khỏi bữa tiệc, mười phút sau cô ta mới trở lại, ngay sau đó anh cũng quay lại, anh nói xem, đó là tình cờ sao ? - Tiêu di khẽ thở dài hỏi.
Phương Dật Thiên sửng sốt, hóa ra Tiêu di đã để ý việc hắn với Phan Mộng Liên một trước một sau quay trở lại phòng tiệc, thảo nào lại có hoài nghi như thế này, thảo nào từ lúc hắn trở lại bữa tiệc cho đến bây giờ, hắn cảm thấy thái độ của Tiêu di dường như có thay đổi một chút.
Vài suy nghĩ xuất hiện trong đầu Phương Dật Thiên. Nếu Tiêu di đã chú ý đến muốn nói chưa bao giờ tiếp xúc với Phan Mộng Liên thì nàng tuyệt đối sẽ không tin, đối với phụ nữ như Tiêu di dĩ nhiên là không thể nói dối nhưng cũng không thể nói thẳng ra được.
Hắn nghĩ nghĩ, cười cười bản thân, sau đó rút một điếu thuốc, tách một tiếng, bật lửa châm thuốc, lẳng lặng mà hút.
Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên, khói thuốc vờn quanh, trên gương mặt kiên cường nhìn thoáng qua có vẻ thô lỗ kia, dường như còn ẩn hiện một ít bất đắc dĩ.
Mặc kệ hắn nói như thế nào, nàng nhìn sắc mặt Phương Dật Thiên lúc này bèn cho rằng việc hắn rời đi bữa tiệc lúc tối với Phan Mộng Liên là có liên quan, phát hiện này cuối cùng lại làm cho chính nàng không khỏi tổn thương và buồn bã, nàng khẽ thở dài, quay đầu đi chỗ khác.

Phương Dật Thiên chầm chậm phun ra khói thuốc, nói:
- Tiêu Di, thật ra lúc tôi ở tại phòng nghỉ, Phan Mông Liên có đến tìm tôi.
- Uh! - Tiêu di lạnh nhạt nói, cũng không quay đầu lại, nhưng trong ánh mắt mang nét bi thương càng đậm.
- Cô biết lý do cô ấy tìm tôi không ? - Phương Dật Thiên cười nói:
- Có liên quan đến cô đấy!
- Có liên quan đến tôi ? - Sắc mặt Tiêu di có vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn Tiêu di, ánh mắt hắn tựa như sao sáng. lại vừa thâm thúy giống như bầu trời, hắn nói:
- Phan Mộng Liên đến tìm tôi là muốn tôi rời bỏ cô, nói là lo lắng vì an toàn của tôi, tôi cùng cô ta nói với nhau vài câu, chỉ có vậy thôi.
- Anh… anh có ý gì, tóm lại là cô ta nói những gì ? - Tiêu di có phần căng thẳng hỏi.
- Cô ấy nhìn thấy tôi luôn bên cạnh cô, đi theo cô nên cô ấy " nói tốt" , khuyên tôi nên rời xa cô, nghe giọng điệu của cô ta nếu như tôi tiếp tục ở bên cạnh cô thì tôi sẽ gặp nguy hiểm. - Phương Dật Thiên cười cười, bình thản nói.
- Những lời đó của của cô ta là có ý gì ? - Tiêu di nhíu mày, hỏi.
- Ý của nàng là Trần Thiên Minh thích cô, mọi cản trở đến việc hắn theo đuổi cô thì hắn sẽ không nể nang mà tiêu diệt hết, nếu tôi tiếp tục đến gần cô thì sẽ trở thành cái gai trong mắt hắn. - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Tiêu di nghe thấy thế liền biến sắc, nhìn Phương Dật Thiên, nói :
- Cô ta nói với anh chỉ có thế thôi sao?
- Đúng vậy! Tất nhiên đối với lời khuyên của cô ta tôi cũng không để ý. - Phương Dật Thiên cười cười, nói.

Tiêu di nao nao , trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lúc trước nàng còn hiểu lầm Phương Dật Thiên cùng với Phan Mộng Liên có quan hệ gì đó, bây giờ nghe Phương Dật Thiên nói, nàng mới biết là đã hiểu lầm hắn rồi.
Nhưng, về phần Phan Mộng Liên theo như lời Phương Dật Thiên nói, trong nội tâm nàng cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, nàng tức tối nói:
- Hừ, cô ta tốt như vậy từ lúc nào, chuyện của tôi cô ta quản được sao ? Thật là đáng ghét!
- Nhưng mà Tiêu di, Trần Thiên Minh thích cô là thật đó! - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Hắn thích tôi thì sao, anh không phải là nghe Phan Mộng Liên nói như thế mà sợ rồi hả ? - Tiêu Di thở hổn hển hỏi.
- Hả, có ý gì vậy, tôi sợ ??? - Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, có phải là nghe Phan Mộng Liên nói Trần Thiên Minh thích tôi làm cho anh sợ rồi phải không, không dám đến gần tôi nữa hả? - Đôi mắt duyên dáng của Tiêu di nhìn thẳng vào Phương Dật Thiên, hỏi.
Phương Dật Thiên cười cười, bình tĩnh nói :
- Tiêu di cô có để ý hay không , cô đang gợi ý đó, gợi ý tôi không sợ Trần Thiên Minh, dũng cảm theo đuổi cô, có đúng không vậy ?
Sắc mặt Tiêu Di ngẩn ra, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của mình có hơi kích động, khuôn mặt liền đỏ bừng lên, xinh đẹp vô cùng, kiều mị mê người !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận