Nghe Vân Mộng nói ra những lời này, Phương Dật Thiên trong lòng hơi khẽ động, nội tâm cũng âm thầm trở nên kích động, nhìn khuôn mặt đang cười mà chưa khô hết nước mắt của Vân Mộng, Phương Dật Thiên cũng tìm không được lý do để cự tuyệt.
Khi Vân Mộng nói ra thì khuôn mặt mỹ lệ, quyến rũ, cũng phiếm khởi vẻ mặt e thẹn, ngượng ngùng, nhẹ cúi đầu, ánh mắt nàng chớp động ti ti lũ lũ dáng điệu thẹn thùng, nhìn qua rất động lòng người,cực kỳ mê người.
Phương Dật Thiên trong lòng cũng nổi lên một tia ôn nhu tình cảm ấm áp, hắn ôm Vân Mộng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói rằng: "Chỉ cần giường của em đủ cho anh nằm thì anh lưu lại là không thành vấn đề."
Khuôn mặt Vân Mộng càng thêm đỏ ửng, nhìn qua e thẹn ướt át, dường như chỉ cần sờ nhẹ là có thể chảy nước vậy, nàng khẽ cắn môi dưới, giương mắt nhìn Phương Dật Thiên, vừa giận vừa cười nói: "Giường của em không đủ cho anh đâu, bất quá cái sô pha trong phòng khách thì không thành vấn đề."
" Đáng ghét!" Vân Mộng nhịn không được cười lên một tiếng, nghe Phương Dật Thiên ý tại ngôn ngoại, nhịn không được đấm nhẹ Phương Dật Thiên một cái, e thẹn nói.
Phương Dật Thiên cũng cười, đưa tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt Vân Mộng, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, em xem em đi, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn khóc sướt mướt ở trước mặt anh, đều không tốt a. Hơn nữa, vì tên Hoàng Minh kia không đáng!"
Vân Mộng nhìn Phương Dật Thiên, gật đầu, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ động, trực tiếp ôm ngang eo của nàng, hướng phía sô pha đi lại, Vân Mộng phương tâm run lên, vội vã giãy dụa nói: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Đứng mệt quá, ôm em đến sô pha ngồi." Phương Dật Thiên cười, trực tiếp ôm Vân Mộng đi lại sô pha ngồi xuống, tuỳ ý để nàng ngồi trên đùi.
Vân Mộng hô hấp trở nên gấp gáp, hai tay của nàng ôm cổ Phương Dật Thiên, cảm thụ được thân thể mạnh mẽ cùng với cổ mị lực nam tính mê người của Phương Dật Thiên thì nàng kìm lòng không được khiến tim đập càng ngày càng nhanh, bộ ngực cũng phập phồng liên miên.
Vân Mộng trên người vẫn mặc bộ lễ phục dạ hội mà lúc nãy nàng mặc tham gia tiệc tối, bộ lễ phục dạ hội hở ngực làm cho một mảng trắng noãn trước ngực nàng lộ ra, ép lại thành cái khe phập phồng theo nhịp thở của nàng, tuyệt đối là mãn nhãn(sướng mắt):88:.
"Anh, anh... Anh sao lại nhìn chằm chằm vào chỗ này của người ta?" Vân Mộng xấu hổ, nhịn không được nói.
Phương Dật Thiên cười cười, bất quá da mặt dày đến mức pháo hắn không thủng nên hắn vẫn thản nhiên như trước, mỉm cười: "Anh cũng không muốn, thế nhưng anh chỉ liếc mắt một cái mà cả người lại trầm vào đó, muốn trách cũng chỉ có thể trách em nơi nào đó vô cũng cao thôi, cái khe cũng rất sâu!"
"Đi tìm chết!" Vân Mộng xấu hổ, mắng một câu, sau đó kéo váy trước ngực lên, không cho Phương Dật Thiên dùng ánh mắt chiếm tiện nghi của nàng.
Phương Dật Thiên đạm nhiên cười, hỏi: "Mộng, rốt cục Hoàng Minh làm gì em? Hắn làm khó dễ em phải không?"
Vân Mộng nghe vậy nhãn thần buồn bã, yếu ớt nói: "Công ty của em và hắn mở ra một cái đại hạng mục, bất quá hiện nay hạng mục đang gặp phiền phức, đêm nay tại bữa tiệc Hoàng Minh cùng Lý bộ trưởng nói chuyện với nhau, Lý bộ trưởng có thể bang trợ chúng em, bất quá điều kiện là ... là muốn em bồi hắn ngủ! Sau đó Hoàng Minh khuyên em, muốn đem em giao cho Lý bộ trưởng!"
"Cái gì? Đồ chó nuôi, dù sao Hoàng Minh với em cũng là phu thê, hắn lại đưa em cho tên Lý bộ trưởng kia? Hoàng Minh này thật vô sỉ, hèn hạ, người như vậy ở lại xã hội chỉ là cặn bã!" Phương Dật Thiên nghe vậy cũng không nhịn được, tức giận nói.
"Em với Hoàng Minh ở nhà nói chuyện, cuối cùng hắn còn muốn cường bạo em, may mà em cầm con dao gọt hoa quả mới bức hắn đi ra ngoài, nếu không cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì!" Vân Mộng yếu ớt nói, ngữ khí có chút thương cảm.
Phương Dật Thiên ngh vậy thì một trận lửa giận dâng lên, tuy rằng trên danh nghĩa, Vân Mộng là vợ của Hoàng Minh, nhưng là hữu danh vô thực, mà quan hệ mấy ngày nay của hắn với nàng thì vô hình trung hắn đã xem nàng là nữ nhân của mình!
Mà hắn ghét nhất chính là nữ nhân của mình bị nam nhân khác lợi dụng, thậm chí là chiếm đoạt phi lễ, tuy rằng đêm nay Hoàng Minh cũng không có thành công, thế nhưng cũng khiến hắn tức giận, hắn quyết định phải giáo huấn Hoàng Minh một trận, cho hắn nhớ kỹ, trêu chọc đến người bên cạnh hắn thì sẽ thê thảm như thế nào!
"Vân Mộng, đừng sợ, anh cam đoan với em, Hoàng Minh sẽ không có nửa lá gan có chủ ý với em!" Phương Dật Thiên nhẹ vỗ về nhẹ vỗ về mái tóc nhu thuận của nàng, nói ra từng chữ một.
Vân Mộng trong lòng ấm áp, sau đó nàng lại lo lắng, nàng sợ Phương Dật Thiên sẽ đi giết người nên vội vã hỏi: "Dật Thiên, anh,anh sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc chứ?"
Phương Dật Thiên cười nhạt, nhìn Vân Mộng: "Em nghĩ anh là người ngu sao? Nếu không phải người điên sao lại đi làm chuyện điên rồ?"
Vân Mộng nghe vậy mới yên tâm trở lại, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt lộ vẻ nhu tình, như xuân phong mềm mại thổi vào mặt, nhưng lại có thể khiêu khích dục vọng trong lòng.
Đối với một nam nhân bình thường mà nói, có một thiếu phụ thành thục mê người như Vân Mộng ngồi trên đùi như vậy, chắc chắn là vô pháp kiềm chế, dù sao, trên đời này người có một mỹ nhân ngồi trên đùi mà không hoảng loạn cũng không nhiều. (Trừ khi đó là một mỹ nhân khác)
Phương Dật Thiên lại càng không phải, nên hắn cũng có phản ứng!
Nói giỡn, em thử để phong đồn đẫy đà, cực lỳ mềm mại ngồi trên đùi thử xem? Khẳng định là nhiệt huyết nhiệt huyết, bộ phận nào đó chắc chắn sẽ Nhất Phi Trùng Thiên!
Vân Mộng tựa hồ cảm ứng được sự biến hoá mãnh liệt trên người Phương Dật Thiên, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ lên, vô ý thức xoay nhẹ vòng eo mềm mại, mà phong đồn của nàng cũng đè ép lên bộ phận nào đó của Phương Dật Thiên.
Bị Vân Mộng mê hoặc như vậy, Phương Dật Thiên sao có thể chịu được, nhìn cái khe thật sau, thật trắng trước mặt, hắn nhịn không được vùi đầu vào giữa hai ngọn tuyết phong cao vút!
"Ưhm"
Thân thể mềm mại của Vân Mộng run lên như bị điện giật, mị nhãn như tơ, nàng vội vã hé miệng nói: "Dật, Dật Thiên, không, không nên, chờ anh tắm rửa sạch sẽ đã?"