Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên chạy đến cảnh giới tuyến, thấy nơi đó có không ít cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng, đang khơi thông đoàn người và xe, thường dùng bộ đàm nói chuyện, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Phương Dật Thiên cảm thấy trên tuyến phong tỏa, giống như hắn dự liệu, cảnh sát tại tuyến phong tỏa quát hắn nhanh chóng ly khai, không cho hắn tới gần nửa bước.
Dựa vào thân thủ của hắn, ngạnh tiến thì không vấn đề, hắn chỉ sợ rằng sẽ bị đối đãi như là phần tử khủng bố, cảnh sát đã ẩn nấp sẽ cho hắn một súng vỡ đầu.
Cho nên, ngạnh tiến chắc chắn không thành, chỉ còn cách là mềm mỏng, dựa vào quan hệ mà đi vào là tốt nhất.
Vì vậy Phương Dật Thiên nhón chân nhìn vào bên trong, mong có thể thấy hình ảnh của Quan Lâm, thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy Quan Lâm, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột.
Lúc này, một chiếc Audi màu đen đi vào hiện trường, vừa thấy chiếc Audi, hai mắt Phương Dật Thiên sáng ngời, quả nhiên, chiếc xe con dừng lại, cục trưởng cục công an Thiên Hải là Triệu Thiên đi xuống, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng.
Bên cạnh liền có hai cảnh sát nghênh tiếp, hắn là đang báo cáo tình huống cho hắn.
" Triệu cục trưởng, Triệu cục trưởng..." Phương Dật Thiên lập tức hét lớn.

Triệu Thiên ở xa, đang nghe nhân viên ở hiện trường báo cáo tình huống, thình lình nghe được có người gọi tên hắn, nhìn lại thì thấy Phương Dật Thiên đang đứng gọi hắn ở bên ngoài tuyến phong tỏa, xem ra tiếng hô vừa rồi là của Phương Dật Thiên.
Triệu Thiên nhíu nhíu mày, lúc này chính là thời khắc nguy cấp, hắn cũng không rõ Phương Dật Thiên gọi hắn chuyện gì, nếu như là người khác gọi thì hắn cũng không để ý, thế nhưng Phương Dật Thiên lại có quan hệ đặc thù với Trần sở trưởng ở tỉnh, Triệu Thiên quay đầu dặn dò mấy câu với mấy người cảnh sát liền đi tới phía Phương Dật Thiên.
" Triệu cục trưởng, gặp được anh thật sự là quá tốt!" Phương Dật Thiên cười cười.
" Phương lão đệ, ở đây rất nguy hiểm, anh tìm tôi có chuyện gì? Không có việc gì thì tốt nhất là nên ly khai nơi này!" Triệu cục trưởng trầm thấp nói.
" Triệu cục trưởng, tôi muốn vào trong hỗ trợ người, tôi có một bằng hữu bên trong, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, tôi muốn đến xem thế nào." Ngữ khí Phương Dật Thiên trầm xuống, nghiêm túc nói.
Triệu Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, có chút không thể tin được hỏi: "Anh, anh muốn vào? Khó lắm, anh là người thường, anh không thể đi vào, cho anh đi vào thì tôi phải đảm bảo cho sinh mệnh của anh a."
" Triệu cục trưởng, sự việc không nên chậm trễ, tôi sẽ giải thích với anh sau, tôi thực sự cần đi vào, anh hãy tin tôi, tôi sẽ không có việc gì đâu!" Phương Dật Thiên nói xong liền trực tiếp lướt qua tuyến phong tỏa.
Cảnh sát xung quanh liền xông lên giữ tay hắn lại, nhìn về phía Triệu Thiên, trầm thấp nói: "Triệu cục trưởng..."
Triệu Thiên nhíu nhíu mày, sau đó phất tay, nói rằng: "Để anh ta vào !"
Người cảnh sát kia liền buông tay Phương Dật Thiên.
" Phương lão đệ, anh nói là người thân của anh ở bên trong tòa nhà?" Triệu Thiên thân thiết hỏi.
"Coi như là bằng hữu a, được rồi, là Quan cảnh quan, tôi vừa thấy xe của cô ta mà." Phương Dật Thiên đi vào hiện trường thì nhìn xung quanh, không thấy được Quan Lâm liền mở miệng hỏi.
Triệu Thiên nghe vậy thì cũng nhìn một chút, cũng không thấy Quan Lâm, Quan Lâm là cao cấp cảnh quan lần này phát sinh sự kiện kinh khủng này nàng đương nhiên phải chạy đến hiện trường ngay lập tức, vì vậy hắn hỏi người cảnh sát bên cạnh: "Thấy Quan cảnh quan không?"

"Báo cáo cục trưởng, Quan cảnh quan đã đi vào trong tòa nhà, nói là muốn hiệp trợ đội viên chống khủng bô lục soát hành tung của phần tử khủng bố." Người cảnh sát kia trả lời.
"Hả, tiểu Quan tiến vào?" Triệu Thiên nhíu mày, lại hỏi: "Tình huống bên trong như thế nào? Tiếp tuyến viên có nhận được tình huống bên trong hay không?"
"Hiện tạm thời chưa có, hiện tại đã phát hiện ba quả bom điều khiển từ xa, hiện đã đưa ba chuyên gia phá bom vào trong gỡ bỏ, nhưng vẫn chưa biết được số lượng và mục tiêu hành động của phẩn tử khủng bố." Viên cảnh sát trả lời.
Triệu Thiên sắc mặt trầm xuống, thở sâu, nói: "Tiếp tục tăng cường bảo vệ xung quanh tòa nhà, giữ liên lạc với người ở bên trong, có tình huống khẩn cấp lập tức thông báo! Đồng thời tăng cường cảnh giác, giữ nghiêm các cửa ra vào của tòa nhà, điều tra tất cả các nhân vật khả nghi. Triệu tập thêm đội viên của đặc chủng tác chiến, trong thời gian ngắn hỏa lực phải đủ để đối kháng với đối phương! Ngoài ra, phong tỏa các hệ thống truyền thông tại hiện trường, không để bọn họ tiến nhập hiện trường dù chỉ một người!"
"Vâng, cục trưởng!" Người cảnh sát cung kính nói.
Phương Dật Thiên hơi nheo mắt, nhìn ngân hàng cao 18 tầng, trong ánh mắt mơ hồ có tinh quang chớp động, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
"Triệu cục trưởng, có thể liên lạc với Quan cảnh quan ở bên trong tòa nhà không? Tôi muốn nói với nàng hai câu." Đột nhiên Phương Dật Thiên hỏi Triệu Thiên.
Triệu Thiên hơi sửng sốt, đang chuẩn bị nói cái gì thì từ một chiếc xe thông tin truyền đến thanh âm khẩn cấp:
"Tôi là số 3, tôi là số 3, phát hiện tung tích địch, hiện nay bên tôi đã có một đội viên bị thương, xin hỗ trợ, ở đây là tầng thứ năm."
Đường dây vừa ngắt thì lại có thanh âm bộ đàm:

"Ban chỉ huy, tôi là Quan Lâm, phát hiện tung tích của địch, khẩn cấp cầu trợ giúp..."
"Phanh!"
Một tiếng súng từ bộ đàm truyền đến, sau đó thanh âm của Quan Lâm cũng im bặt.
Triệu Thiên sửng sốt, vội vã cầm bộ đàm lên, lớn tiếng gọi: "Tiểu Quan, tiểu Quan, cô có bị gì không? Trả lời đi!"
Triệu Thiên lớn tiếng nói, thế nhưng bộ đàm không truyền lại âm thanh nào, hắn không khỏi hít sâu, nhíu nhíu mày, vô ý thức đảo mắt nhìn lại, thì thấy Phương Dật Thiên đang đứng bên cạnh hắn thì tựa như báo vồ mồi chạy vào trong tòa nhà, tấn mãnh chi cực(Nhanh chóng và mãnh liệt), trong chốc lát thân ảnh đã mất hút!
Triệu Thiên lại ngẩn ra, sau đó mới phản ứng, lập tức gọi thêm đội viên chống khủng bố tác chiến đội viên cùng với đội y liệu khẩn cấp xâm nhập tòa nhà cứu viện cùng hiệp trợ hành động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận