"Khả Nhân, em có phải muốn làm thêm lần nữa hay không?"
Chân Khả Nhân nghe thấy Phương Dật Thiên nói như vậy, lúc đầu là giật mình, rồi sau đó khuôn mặt trở nên nóng ran, trong lòng của nàng tựa hồ là nhớ tới chuyện gì, trống ngực càng thêm dồn dập
"Anh... đáng ghét, cái..cái kia, rút "cái kia" của anh ra!" Chân Khả Nhân vừa giận vừa hận lại có chút thẹn thùng nói, Nàng nói "Cái kia" là chỉ cái gì, từ tư thế trước mắt của nàng cùng Phương Dật Thiên cũng không khó đoán ra.
Phương Dật Thiên vốn mặt dày cũng một không khỏi cảm thấy xấu hổ, mà càng xấu hổ chính là, Chân Khả Nhân vừa rồi thoáng di động thân mình, phiến u cốc của nàng cọ xát với bộ phận đang tiếp xúc của hắn, tựa hồ là đang khiêu khích dục vọng của hắn vậy.
Kỳ thật Phương Dật Thiên cũng biết Chân Khả Nhân tuyệt đối không có ý đó , vừa rồi hắn chỉ lở miệng nói ra trêu chọc như vậy thôi, nói như thế nào Chân Khả Nhân cũng là nữ hài mới trải qua việc đời , sắc mặt tuy lãnh ngạo nhưng kì thực da mặt rất mỏng, khiến cho bản tính không xấu chỉ có chút tùy hứng làm nữ hài tử này rơi vào cảnh xấu hổ quả thật có chút mất đạo đức.
Hắn hốt nhiên cười, nói: "Em đứng lên đi, mặc quần vào, yên tâm,anh không có nhìn lén đâu!."
"Anh..." Chân Khả Nhân hô hấp dồn dập,nói thật ra lời đùa lúc nãy làm nội tâm của nàng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ, hô hấp dồn dập , sắc mặt ửng hồng, muốn đứng lên lại phát giác hai chân mình có chút vô lực.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài tiếng, chỉ có thể kéo quần xịp của mình lên trước , rồi sau đó hai tay đỡ lấy vòng eo Chân Khả Nhân, giúp nàng đứng lên.Lúc đó, vòng eo của nàng một lần nữa lại hiện ra cảnh xuân vô hạn.
Ánh mắt Phương Dật Thiên như có như không liếc mắt qua, nhịn không được tim đập thình thịch, thật là...
Không thể không nói hai chân của Chân Khả Nhân thật đúng là rất thon dài, trắng như tuyết lại vô cùng cân xứng, một đôi chân cực kỳ giống chân của người mẫu, nếu Chân Khả Nhân muốn đi thi hoa hậu với cái khí chất lãnh ngạo trên người của nàng không thể nghi ngờ là rất ăn khớp có thể đoán được, Chắc chắn sẽ trở thành một người mẫu siêu cấp quốc tế.
Chân Khả Nhân làm sao không biết ánh mắt chết tiệt kia của Phương Dật Thiên đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng nàng cũng biết này không phải lúc mắng chửi, thay vì mắng chửi còn không bằng nhanh mặc quần áo vào, đỡ phải bị tên hổn đản không biết xấu hổ này chiếm tiện nghi
Sau khi mặc quần soóc ngắn vào Chân Khả Nhân nhíu mày, hung tợn nổi giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Thật là đáng ghét!"
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, đang muốn biện minh nhưng này lúc di động của hắn vang lên, hắn giật mình, lấy điện thoại ra thì thấy là Liễu Ngọc điện thoại đến
Đã là nửa đêm rồi , Liễu Ngọc còn điện thoại đến? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong lòng tuy nói mang theo đủ loại nghi vấn, nhưng hắn vẫn nhận điện thoại, nói: "Alo, Ngọc tỷ phải không? Alo,alo..."
Kỳ quái chính là trong điện thoại không có truyền đến tiếng của Liễu Ngọc, ngược lại là nhiều âm thanh cụng ly hỗn loạn truyền đến, trong đó, mơ hồ nghe được nhiều nam nữ nói chuyện, trong đó cũng tiếng nói chuyện của Liễu Ngọc, chẳng qua tiếp tục nghe thì tựa hồ là tiếng Liễu Ngọc không ngừng từ chối một nam nhân mời rượu.
"Liễu Ngọc, nào, chúng ta lại uống một chén, Nhân dịp đêm nay mọi người cao hứng, phải uống nhiệt tình mới đúng."
Vương bộ trưởng,tôi, tôi không thể uống nữa, tôi đã uống rất nhiều, thời gian không còn sớm, tôi muốn về trước, con tôi còn chờ ở nhà."
"Không vội , uống thêm vài chén nữa thì tiệc rượu cũng tan, lúc đó tôi lái xe đưa em trở về, thế nào được không?"
"Cái này. . . không làm phiền tới Vương bộ trưởng , bộ trưởng cùng Lưu bộ trưởng cùng nhau uống rượu đi , tôi thật là phải đi về rồi ."
"Trưởng khoa Liễu,cô nói gì vậy, Vương bộ trưởng một tay đem cô tài bồi anh ấy mời rượu cô cũng là đúng, cô như thế nào lại cự tuyệt ?"
"Lưu bộ trưởng tôi đã kính Vương bộ trưởng quá nhiều chén rồi . . ."
"Khi đó là lúc trước đây là hiện tại, khác nhau!"
"Vậy, tôi lại kính Vương bộ trưởng một ly, hy vọng bộ trưởng ngày sau ủng hộ nhiều hơn!"
Phương Dật Thiên nhất thời giật mình, hắn mơ hồ đoán ra Liễu Ngọc khẳng định là theo lãnh đạo của công ty nàng đi uống rươu, mà điện thoại này có lẽ không phải Liễu Ngọc cố ý điện đến, có lẽ là do nhầm lẫn.
Mà đúng là do sự nhầm lẫn này, Phương Dật Thiên mới biết Liễu Ngọc giờ phút này còn ở bên ngoài cùng lãnh đạo của nàng uống rượu, từ điện thoại truyền đến từng tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến, cũng biết Liễu Ngọc đang muốn rời khỏi, nhưng mấy bộ trưởng ngăn cản lại mời nàng ở lại uống rượu
Liễu Ngọc là một thiếu phụ độc thân, điểm ấy tại công ty của nàng chỉ sợ là mọi người đều đã biết, giờ phút này đã là đêm khuya, mà mấy bộ trưởng này còn không chịu để Liễu Ngọc đi, mời nàng lưu lại bồi uống rượu, bao nhiêu đây có thể biết được có ý đồ gì đây.
Phương Dật Thiên nói vào di động alo vài tiếng, Liễu Ngọc không phản ứng, xem ra điện thoại này thật đúng là nàng trong lúc vô tình ấn tới.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, đột nhiên, hắn linh cơ vừa động, đầu tiên là cúp điện thoại, tiếp theo điện thoại đến di động của Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc di động vang cả nửa ngày, chẳng qua cuối cùng Liễu Ngọc cũng nhận điện :
"Alo. là, là Dật Thiên?"
"Là tôi, Ngọc tỷ. Vừa rồi chị hình như gọi điện thoại cho tôi, tôi nhận điện nhưng bên kia không có phản ứng."
"Phải, phải không? Tôi xem lại đã... .Ấy thật đúng là, ngại quá, có thể không cẩn thận ấn tới . Đã trễ thế này cậu vẫn chưa đi nghỉ à ?"
"Vẫn chưa. Đúng rồi, ngọc tỷ, chị giờ phút này đang ở bên ngoài cùng người trong công ty uống rượu sao?"
Liễu Ngọc tựa hồ là nao nao, rồi sau đó khẽ thở dài, nói: "Đúng vậy, đêm nay công ty chúng tôi hai nghành tập trung uống rượu, đã uống mấy giờ ,cũng chưa tan tiệc..."
"Tôi tại điện thoại nghe được, bọn họ không phải là đang làm khó chị đấy chứ?Nếu thế muốn tôi đến đón chị không."
"A? ! ! Cái này , có tiện không? Chỉ sợ quấy rầy cậu . ."
"Không có việc gì , em cũng lo lắng Thi Thi một mình ở nhà, Ngọc tỷ chị cũng cần phải trở về, bằng không Thi Thi chỉ sợ ngủ không được."
Nói con mình Liễu Ngọc lại là thoáng trầm mặc một lức, nàng làm sao không muốn trở về nhà tiếc rằng không thể thoát thân, nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy trong nội tâm nàng cực kỳ lo lắng, nghĩ vậy, liền nói: "Vậy, nếu không quấy rầy em thì làm phiền em một lần ."
"Cái gì mà phiền,chị đang ở đâu?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ở tiệm rượu Hi Thiên. Dật Thiên, cám ơn cậu!" Liễu Ngọc ngữ khí tràn ngập cảm kích nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, cúp di động, rồi sau đó lúc này mới chú ý tới Chân Khả Nhân đang mở một đôi mắt thật to nhìn hắn, trong mắt tựa hồ là có vẻ u oán.
Phương Dật Thiên giật mình, nói: "Chân Khả Nhân, chúng ta lái xe về thôi anh còn có chút việc."
"Hừ, anh là muốn đi đón tình nhân của anh sao!" Chân Khả Nhân dỗi nói.
"Hả, em nói bậy bạ gì đó ,Ngọc tỷ ở gần nhà anh nàng đã có con , như thế nào là tình nhân của anh! Cô ấy hiện tại có việc không thể rời đi được,anh chỉ là lái xe chở trở về mà thôi." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
Chân Khả Nhân nghe vậy sau sắc mặt tựa hồ là thoáng dịu đi chẳng qua ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn hắn, oán khí xung thiên a.
Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, đem Chân Khả Nhân vào trong xe của nàng, sau đó hắn trở lại xe của mình, hướng về phía Chân Khả Nhân nói: "Chân Khả Nhân đi thôi về nghĩ ngơi cho khỏe!"
Nói xong, Phương Dật Thiên khởi động ô tô nhanh chóng rời đi.
"Phương Dật Thiên, tên hỗn đản này, anh phá đời người ta rồi sau đó anh lại bỏ đi không để ý tới người ta sao chứ?"
Chân Khả Nhân trong lòng nghĩ vậy, nhịn không được tại trong xe dậm dậm chân, rồi sau đó cũng lái xe ô tô đuổi theo.
Tác giả:Lương Thất Thiểu