Thiếp Thân Đặc Công

8 giờ sáng ngày hôm sau, Phương Dật Thiên đứng trước cửa biệt thự Lâm gia, Dì Ngô đã đứng chờ mở cửa biệt thự cho hắn. hắn nói tiếng cảm ơn liền đi vào trong.
Lâm Thiên Tuyết cùng Tiêu Di chưa có có tỉnh lại, hiện còn đang nằm trong phòng.
Phương dật thiên ngồi trên sô pha có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân là do tối qua hắn cùng Tiêu di vần vũ điên cuồng , lại không có nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ hai chân không mềm mới là lạ.:88:
Nếu như không có cảm giác mềm nhũn từ hai chân truyền đến cùng với mùi hương của Tiêu di còn lại trên người hắn thì hắn đã cho rằng tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua là giấc mộng, nhớ lại cái cảm giác tuyệt vời này trong nội tâm hắn lại kích động.
Dù sao, đó là do thân thể thành thục của Tiêu di quá sức hấp dẫn a, toàn thân trên dưới mỗi chỗ đều thành thục ướt át. Có lẽ mọi thứ tới quá nhanh đến mức chính hắn cũng có điểm không thể tin được.
Cũng không biết ở chung với Tiêu di thì sau này sẽ tạo thành cái cục diện như thế nào nhưng hiện tại Tiêu di cũng không muốn công bố chuyện này ra ngoài. Nghĩ lại quan hệ với tiêu di ở bên ngoài thì bình thường bên trong lại lén lút vụng trộm thì rất kích thích.
Bất kể là như thế nào, nữ nhân thành thục cùng nhu tình như Tiêu di giống như là một cơn mưa xuân nhu nhuận đem dục vọng nguyên thủy của người đàn ông mở ra một cách lặng lẽ.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Phương Dật Thiên liền đi ăn bữa sáng. Mấy bữa trước luôn phải ăn sáng bên ngoài nhiều dầu mỡ hôm nay ăn món Ngô di nấu có chút thanh đạm nên hắn cảm thấy ngon miệng.
Mãi cho tới 9 giờ, Lâm Thiên Tuyết mới từ trên phòng đi xuống. Khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ lười nhác sau khi ngủ cũng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Chẳng qua, Tiêu di vẫn chưa tỉnh, Phương Dật Thiên đoán là do tối qua hắn "làm" cho Tiêu di mệt mỏi quá mức nên chưa dậy đi? :88:
Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết, dư quang từ khóe mắt khẽ đảo qua bộ ngực sữa của nàng( hắn đảo với tần số chục lần/s là ít:61:), cười cười: "Thiên Tuyết, ngươi có cảm thấy "nơi đây" hình như lớn hơn một chút a? Xem ra hiệu quả rất tốt a."
Lâm Thiên Tuyết rùng mình, nhất thời chưa kịp phản ứng, sau đó mới biết Phương Dật Thiên ám chỉ cái gì, mặt ngọc lập tức đỏ ửng, nàng hung tợn trừng mắt với Phương Dật Thiên, tức giận nói: "Anh còn nói? Đã quên ước pháp tam chương rồi à? Đáng ghét!"
Phương Dật Thiên cười ảm đạm: "Nơi này không có ai, sợ cái gì? Ách, hôm nay có muốn trị liệu lần hai hay không?" (còn muốn lần hai sao, cố lên, có lần hai sẽ có lần tiếp:88:)
Lâm Thiên Tuyết nhịn không được, lạnh lùng nói: "Xem ra anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của tôi phải không?"
"Nói đùa, anh chỉ nghĩ cho em thôi mà, đã có hiệu quả rồi thì không thể gián đoạn, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ a." Phương Dật Thiên nói như thật.
Lâm Thiên Tuyết rùng mình, tối qua bị Phương Dật Thiên "sờ sờ ấn ấn", tiện nghi thì đã bị hắn chiếm, nếu lại bị gián đoạn thì mình lại lỗ, bởi vậy nàng bán tín bán nghi hỏi: "Anh, anh nói là thật?"
"Đương nhiên, vốn phải kéo dài mới có thể có hiệu lực, hôm nay nắng mai mưa, hôm nay mưa mai nắng thì làm sao được." (đoạn này ta chém, nv: ba ngày đánh cá hai ngày đưa lưới đi phơi.)
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong long tuy rất hận, nhưng nghe hắn nói cũng có chút đạo lý, nghĩ xong liền ngập ngừng nói: "Vậy... anh chờ điện thoại của em nha, hôm nay em sẽ gọi cho anh." (con cừu đã vào tròng, yeah)
"Uh, em gọi là anh đến liền, không tới một tháng khẳng định em sẽ vượt xa Khả Nhân, có thể so sánh với Hứa Thiến." Phương Dật Thiên một tay chỉ thiên thề.( hận đời vô đối) (đoạn này ta chém luôn).
"Nếu không có hiệu quả, em sẽ chém anh thành năm khúc, hừ!" Lâm Thiên Tuyết nói xong liền dùng ánh mắt giết người nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, nghĩ lại mình có phải hứa hẹn quá sớm đi, vạn nhất, một tháng sau, Lâm Thiên Tuyết vẫn nguyên xi như cũ thì mình sẽ bị chém thành năm khúc sao?
Không phải xoắn, ít nhất có thể thưởng thức bộ ngực sữa của Lâm Thiên Tuyết trong một tháng. Không, sao lại thưởng thức, là massage, là phục vụ mỹ nữ! (huynh quả là vô sỉ, có thể nhận đệ làm đệ tử được không?)
"À, tối qua Tiêu di thấy mui xe của anh bị đâm cháy?" Lâm Thiên Tuyết hỏi.
"Đúng a, em không nói anh cũng quên mất, định hôm nay đưa đi sửa mà."
"Hôm qua anh sao vậy? Đâm xe?" Lâm Thiên Tuyết nhíu mày.
"Ách, không phải, không cẩn thận đâm vào ta-luy thôi, đi sửa một tí là được." Phương Dật Thiên trả lời. (không cẩn thận hun phải ta-luy thôi mà:61:)
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn: "Về sau lúc lái xe chú ý một chút, anh cẩu thả như vậy sau này em dám ngồi xe do anh lái sao?"
"Uh, em nói đúng, về sau anh sẽ cẩn thận hơn." Phương Dật Thiên lại hứa hẹn, sau đó hỏi: "À, em muốn ra ngoài không?"
"Không đi, buổi tối nói."
"Vậy anh đi sửa xe nha. Tiêu di vẫn chưa tỉnh sao?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Chưa, Tiêu di tối qua uống rượu nên vẫn còn ngủ, anh muốn tìm dì?" Lâm Thiên Tuyết liếc Phương Dật Thiên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tối qua nàng ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe được trong phòng Tiêu di truyền đến từng đợt tiếng vang khác thường, chảng qua nàng cũng không có lưu ý, lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. (chết toi, tí bị phát hiện)
Phương Dật Thiên bị Lâm Thiên Tuyết nhìn mà chột dạ, hắn vội vàng nói: "Không, hỏi tí thôi mà. Anh đưa xe đi sửa đã, có chuyện gì thì gọi điện thoại nha.
Lâm Thiển Tuyết gật đầu, xoay người đi đến bàn ăn ăn sáng.
Phương Dật Thiên thấy thế liền vội vàng lặn, một nửa là do chột dạ, hắn sợ Lâm Thiển Tuyết nhìn ra cái gì, dù sao, lúc Tiêu di vong tình thì tiếng kêu cũng rất lớn.
Phương Dật Thiên lái chiếc R6 bị cháy ra khỏi biệt thự của Lâm gia, chạy như bay đến xưởng sửa xe.
Cái xe cũng không hư hỏng nặng lắm, nhưng sửa cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Lúc chiếc xe mới sửa được một nửa thì điện thoại của Phường Dật Thiên vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn mới biết là điện thoại của Vân Mộng gọi tới, chẳng biết thế nào, nhớ tới Vân Mộng thì hắn lại nhớ đến nữ nhân xinh đẹp thành thục này lại có một mặt điên cuồng, thực khiến người người mê mẩn.
"Alo, Vân Mộng à, mới sáng sớm đã gọi, có chuyện gì sao?"
"Không có việc thì không thể gọi điện?" Vân Mộng lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên rùng mình, nghe ngữ khí này thì dường như tâm tình của Vân Mộng không được tốt cho lắm, hắn cười khổ: "Đương nhiên có thể, anh cũng không ngại nói chuyện yêu đương với em qua điện thoại mà."
"Chết đi, ai nói chuyện yêu đương với anh!" Vân Mộng nói xong thì không nhịn được cười, cười rất vui vẻ. Sau đó nàng lại nói: "Giờ có rảnh không, em tìm anh."
Phương Dật Thiên liếc mắt vào chiếc R6 đang sửa: "Có chứ, anh đang ngồi nhìn ô tô sửa mà chán như gián đây."
"Anh đi xưởng sửa xe làm chi? Xe anh hỏng rồi à?" Vân Mộng hỏi.
"Uh, có chút trục trặc, đang sửa." Phương Dật Thiên nói.
"Vậy còn phải chờ bao lâu?"
"Ờ... tầm một tiếng nữa." Phương Dật Thiên hàm hồ nói.
"Vậy được rồi, anh sửa xong đến công ty tìm em, công ty quảng cáo Mộng Thành, tầng mười lăm cao ốc Nghiễm Đạt, đường Sang Nghiệp, đến nơi cứ trực tiếp tìm em." Vân Mộng nói xong liền cúp máy mà không thèm đợi Phương Dật Thiên đồng ý.
Phương Dật Thiên nhìn điện thoại cười khổ, nghĩ thầm Vân Mộng từ khi nào lại ngang ngược vô lý như vậy, cũng không chờ mình có đồng ý hay không đã cúp máy.
Không biết nàng tìm mình có chuyện gì, hay trực tiếp đi công ti tìm nàng, thôi, đợi lúc nào rảnh thì đến tìm nàng vậy.
Thiếp thân đặc công


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui