Thiếp Thân Đặc Công

Ra khỏi vũ trường Hoàng Quan Đại, Phương Dật Thiên nghiêm mặt nhìn Quan Lâm lo lắng hỏi: "Hãn nữu, cô say rồi chưa? Để tôi lái xe chở cô về, lại đây tôi giúp cô lấy xe máy."
"Say? Nói đùa gì thế? Lão nương dễ dàng say vậy sao? Không phải là mới cùng anh uống có vài chén sao, anh coi thường tôi quá, tửu lượng của tôi rất tốt." miệng Quan Lâm không công nhận nhưng thân hình của nàng đã bắt đầu lảo đảo.
Đừng nói Quan Lâm mà ngay cả Phương Dật Thiên giờ phút này cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vừa rồi uống tới ba chai rượu nồng độ mạnh, vào miệng thơm ngát song về sau lại ngấm rất nhanh, hơn nữa ba loại rượu này không giống nhau nên phạm vào điều tối kỵ của uống rượu, nhưng nếu rượu trắng và rượu màu uống luân phiên thì rất dễ say.
Khi trước hắn cùng Quan Lâm uống là Hennessy, Remy Martinm, Martell vốn là ba loại rượu khác nhau, tuy rượu có tác dụng chậm song lúc này đã bắt đầu ngấm.
"Quan Lâm, Cô đừng có ương như ổi, say thì nói say để tôi lái xe đưa cô về " Phương Dật Thiên nói.
"Không cần." Quan Lâm lắc tay hàm hồ nói, bước chân thấp chân cao liêu xiêu tới chiếc Yamaha của nàng,
Phương Dật Thiên đành đưa tay giữ xe máy nói: "Quan Lâm, cô say rồi, để tôi quay đầu xe cho."
"Ai… ai nói tôi say? Anh có tin tôi còn có thể uống tiếp với anh? Tránh ra, tôi có thể tự mình lái được" Quan Lâm hung hăng đạp một cái nói.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Quan Lâm, Phương Dật Thiên không thèm khuyên bảo chi cho mệt, trực tiếp xốc thân hình Quan Lâm lên vai đi nhanh tới xe của hắn.
"Anh… Phương Dật Thiên anh mau bỏ tôi xuống… Đáng ghét, anh nhanh bỏ tôi xuống, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh…" hai tay Quan Lâm bối rối đập lên thân thể Phương Dật Thiên, hai chân cũng đạp loạn xạ trong không khí tức giận nói.
Dù sao trên đường đông người lại trước cửa một vũ trường, đường đường là một Bá Vương Hoa nổi tiếng tự nhiên bị một nam nhân khiêng trên vai truyền ra ngoài thì còn gì thể diện gì nữa.
"Cô… con mẹ nó giãy dụa cái gì? Có tin là tôi đánh vào mông cô không hả. Làm ơn để lão tử bình yên một chút có được không, lão tử không muốn thấy cảnh cô say lảo đảo mà còn lái xe như vậy, lại càng không muốn chứng kiến ngày mai báo chí truyền ra tin tức nói rằng Bá Vương Hoa say rượu rồi đụng xe với người khác. Xe thì nát mà người thì đi cấp cứu. Đầu năm nay cảnh sát tốt không nhiều, thiếu cô chẳng phải đáng tiếc lắm sao".
Nói cũng lạ, sau khi bị Phương Dật Thiên khiển trách Quan Lâm đã bớt dãy dụa song trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm nói: "Anh, anh rõ ràng là khi dễ người ta. Thả tôi xuống, để lão nương đại chiến với anh một trận ba ngày ba đêm, thật sự là khinh người quá đáng mà."
Phương Dật Thiên nghe thế mà tức đến phải cười trừ, hắn mở cửa xe đem Quan Lâm bế vào ghế phụ sau đó buộc dây an toàn, lúc này mới khởi động xe.
"Nói đi, ở chỗ nào? Mà xe của bổn đại gia chỉ có đưa người đẹp về, cô thì không được xếp… Song bổn đại gia miễn cưỡng phá lệ một lần." Phương Dật Thiên cười thản nhiên nói.
Quan Lâm nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp như phát khùng, tức giận nói: "Dừng xe. Tôi muốn tự lái xe về! Lão nương không cần nhận sự bố thí của ngươi."
"Hãn nữu, cô đã bị bắt, bổn đại gia là cảnh sát giao thông đây! Bộ dạng say khướt thế này này mà còn thích đi đua xe à? Dựng xe còn không nổi mà tính gây tai nạn à...Tạm thời phá lệ không bắt cô về đồn vì hết chỗ chứa, nhà ở đâu thì nói đi, ta còn phải đi làm phận sự." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Anh … Đáng ghét" Quan Lâm sắc mặt đanh lại ngập ngừng nói, "đường Nam Hoa tiểu khu hoa viên, tòa nhà B lầu 4 phòng số 2, rõ ràng rồi chứ?"
"Lúc này mới nghe lời sao! Làm cô thiếu nữ nhu mì ngoan ngoãn thế này thì không tốt sao? Bá vương hoa vốn là hung hãn hàng đầu. Mà ta xem đội hình cảnh các ngươi đều là những thằng nhãi con không có mắt, rõ ràng đã quên bỏ thêm không thêm chữ cảnh vào, bá vương cảnh hoa đọc thì thuận miệng hơn nhiều." Phương Dật thiên nói ra.
Phương Dật Thiên nói câu này rõ ràng là có ý châm biếm, Quan Lâm tức giận cười nói: "Lão nương chính là hoa hậu cảnh sát không thể giả được, anh không phục hả?"
"Không phục! Ai dám nói cô không phải là một cành hoa hả, không chừng khi nói xong phải nếm thử nắm đấm của cô." Phương Dật Thiên cười nói.
"Anh … ý của anh rõ ràng là nói tôi trở thành cảnh hoa đứng đầu là dựa vào nắm quyền thôi à? Thật sự là ánh mắt của heo, lão nương trời sinh rực rỡ thế này mà sao anh nhìn không ra?" Quan Lâm trừng mắt lạnh lùng,nói.
"Đích xác, trong ánh mắt heo của em thì trời sinh rực rỡ gì gì đó là không giả." Phương Dật Thiên cười cười.
"Đáng ghét" Quan Lâm mắng một tiếng rồi một đánh tới quyền, nắm đấm rắn chắc nện vào vai phải của Phương Dật Thiên.
Nắm quyền của Phách Vương Hoa cũng không phải là khoa trương, một quyền này rất nặng khiến Phương Dật Thiên trong miệng: "Ai cha" một tiếng, xoa xoa vai nói: "Đã đi nhờ xe thì không được động thủ biết không, tôi nhắc nhở cô câu này"Đánh là yêu mắng là tình", lỡ như có cô nào mà thấy cô đánh yêu tôi như vậy thì sau này tôi ế vợ mất."
Trong lòng Quan Lâm buồn bực, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, đành căm tức trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên hận không thể dùng ánh mắt căm giận mà ăn tươi nuốt sống gã đàn ông trước mắt mới cam tâm.
Xe chạy một hồi, vốn là uống rượu lại ngửi thêm mùi xăng bên trong xe không dễ chịu chút nào, hơn nữa đoạn đường này xóc nảy khiến rượu như bốc lên từ cơn, trong lòng nóng như lửa cuối cùng nàng nằm xuống ghế cạnh người lái hai mắt nhắm lại tựa hồ say không nhẹ.
Phương Dật Thiên liếc nàng rồi từ từ giảm tốc độ xe, hãn nữu này tuy nói bưu hãn song bản tính lại hào sảng phóng khoáng, không có như nữ nhân tầm thường nhăn nhó làm bộ mà có cá tính dứt khoát.
Phương Dật Thiên lái xe vào bên trong tiểu khu Hoa viên, dừng ở trước tòa nhà B nói: "Này, hãn nữu tới rồi, xuống xe đi!"
Một lúc không nghe Quan Lâm phản ứng, hắn quay đầu sang nhìn thì thấy nàng vẫn nhắm tựa hồ như đang ngủ, hắn thử kêu một tiếng rồi lắc lắc đầu vai Quan Lâm song nàng chỉ mơ màng ú ớ một câu, không có tỉnh lại.
Trong lòng Phương Dật Thiên khẽ thở dài nói: "Con mẹ nó, xem người chắc cũng nặng tới gần năm mươi ký thế này, không lẽ là heo, nếu tòa nhà này mà không có thang máy thì thật đúng là xui xẻo cho bổn đại gia."
Phương Dật Thiên xuống xe cõng Quan Lâm trên lưng đi vào bên trong khu nhà trọ.
Chuyện bất hạnh đã xảy ra, khu nhà trọ này không có thang máy trong miệng Phương Dật Thiên mắng @#$%^&* một hồi, trên lưng là Quan Lâm hơn bốn mươi lăm ký đi từng bước một lèo lên lầu bốn.
Quan Lâm thật đúng là say rượu mà ngủ, cả người dựa vào sau lưng Phương Dật Thiên, hai tay buông xuống, lúc đi Phương Dật Thiên cảm giác rõ ràng phía sao lưng có hai ngọn hỏa diệm mềm mai co dãn đè ép lên thân, hắn không khỏi nhớ ra là Quan Lâm được xưng là có vòng một mãnh liệt ba đào, xem ra đúng là hàng thật giá thật, tuyệt không phải là con gái nhỏ như Lâm Thiển Tuyết có thể cùng tranh đua.
Có thể hưởng thụ đôi gò ngực mãnh liệt và đầy đặn của Hãn nữu, xem như là vạn hạnh trong bất hạnh, dù sao cũng coi như thấy lại được tí công sức! Trong đầu Phương Dật Thiên nổi lên tư tưởng bại hoại.
Thiếp thân đặc công


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui