Thiếp Thân Đặc Công

Bất kể ánh mắt của ngươi nhanh nhẹn và bí mật đến đâu, nữ nhân luôn biết khi nào thì ánh mắt nam nhân lướt qua ngực mình.
Những lời này tuyệt đối là chính xác, Phương Dật Thiên vừa hơi khinh nhờn Quan Lâm mà đảo mắt dò xét bộ ngực cực kì phập phồng của nàng, Quan Lâm trong lòng đã phát hiện ra, nếu trong này không phải phòng thẩm vấn thì với tính tình của nàng thì đã nỗi bão ngay tại chỗ rồi .
"Chú ý ánh mắt của ngươi, chẳng lẽ muốn ta móc nó ra thì mới biết an phận?" Quan Lâm ngồi xuống trước mặt Phương Dật Thiên, tập văn kiện trong tay đập thật mạnh lên bàn.
Phương Dật Thiên bị dọa một cú, vỗ vỗ ngực nói: "Hãn nữu, đừng có bày ra bộ dạng khủng bố như vậy chứ, tim của ta thiếu chút nữa bị cô dọa rớt ra ngoài rồi."
Hãn nữu? Tiểu Vương đang ngồi một bên ghi chép nổi lên một trận xấu hổ, mồ hôi toát ra như suối, hắn không nghĩ tới người này lại dám kêu Bá Vương Hoa tiếng tăm lừng lẫy giới cảnh quan là hãn nữu, trời ạ, cho dù là cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nói ra.
"Không cần ba hoa với ta, ta nhất định phải đem chuyện đêm nay ra nói cho rõ ràng." Quan Lâm lạnh lùng nói.
Tiểu Vương trong lòng lại thêm một trận ngạc nhiên, Bá Vương Hoa không ngờ đối với người xưng hô nàng là hãn nữu sao lại không có hành động gì? Thật là chuyện kì lạ, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên bất giác thêm vào một tia kính nể, bất kể như thế nào thì nam nhân làm được chuyện này đúng thực là cực phẩm.

"Chuyện đã xảy ra như vậy, ta và vị huynh đệ kia đã nhiều năm không gặp, lần này gặp lại thì bị hắn kéo đi ra quán nướng ăn đồ nướng uống rượu xái, sau đó thì tên Hỏa Xà xui xẻo kia lại dẫn băng nhóm của hắn tới, người nào cũng cầm đao cầm thương uy hiếp bức ta rời khỏi Thiên Hải! Con mẹ nó chứ, ngữ khí hắn cứ như cả Thiên Hải này là của hắn, hắn nói gì thì ta phải làm đó! Lão tử không đồng ý, hắn liền kêu bọn đàn em nhắm ta chém tới... kết quả cuối cùng các người cũng thấy được..." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Tiểu Vương trong lòng lại thở ra một hơi, chỉ có hai người mà đem Hỏa Xà cùng với hơn hai mươi tên thuộc hạ đắc ý đánh cho sống dở chết dở? Trước đây hắn cho là chuyện như vậy chỉ xảy ra trên truyền hình mà thôi, không ngờ rằng lại là hiện thực trước mắt.
"Ngươi xác định là cùng với Hỏa Xà không hề có ân oán tư thù? Hỏa Xà vì cái gì lại vô duyên vô cớ kiếm chuyện với ngươi?" Quan Lâm lại trầm giọng hỏi.
"Vấn đề này cô đi mà hỏi Hỏa Xà, có trời mới biết có phải vì hắn ăn no rửng mỡ hay cả đời sống sung sướng đâm ra buồn chán mà kiếm người ngược đãi hắn, loại người biến thái như vậy quả thật có tồn tại." Phương Dật Thiên nằm dài trên mặt bàn thản nhiên nói.
"Phương Dật Thiên, thái độ của ngươi có thể hay không đàng hoàng một chút? Hỏa Xà đã hôn mê, ngươi nói xem ta làm sao hỏi hắn?" Quan Lâm nhịn không được tức giận nói.
"Vậy thì, hãn nữu tiểu thư, ta cũng không biết nói chuyện này với cô như thế nào? Cô có thật muốn ta nói dối qua loa lấy lệ với cô không? Hảo hài tử thì không nói dối, mẹ ta từ nhỏ đã nói với ta như vậy ." Phương Dật Thiên nhún vai.
Rầm!

Quan Lâm trong lòng không nhịn được mà vỗ bàn một cái gầm lên: "Phương Dật Thiên, ngươi nếu còn cà lơ phất phơ như vậy không chịu hợp tác thì đừng trách ta không khách khí!""
Phương Dật Thiên rùng mình, mắt chăm chăm nhìn Quan Lâm vài giây: "Ách... Cô tốt nhất đừng đem ân oán tình thù của chúng ta hỏi trong lúc thẩm vấn được không? Lúc đó có trời đất chứng giám ta chỉ có cởi áo ngoài của cô mà thôi, hoàn toàn cái gì cũng chưa có làm!"
"Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi hỗn đản, ngươi thật sự muốn chết?" Quan Lâm không thể ngờ tới tên hỗn đản này lại đem chuyện xấu hổ nhắc lại lúc này, không kềm chế được đứng dậy quát lớn.
Tiểu Vương ở một bên hoàn toàn ngạc nhiên, trong lời nói hắn nhận ra giữa Phương Dật Thiên và Quan Lâm có một đoạn gian tình không thể để cho ai biết, đây thực sự là một việc chấn động đến toàn bộ cảnh cục!
"Ta thật sự là sợ cô hiểu lầm, lúc đó ta cái gì cũng đều không có làm!" Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội nói!
"Câm mồm! Ngươi thử nói thêm một lời nữa xem?" Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Lâm cũng vì tức giận mà trở nên trắng bệch.

Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, ngậm miệng không nói chuyện nữa, trong lòng hiểu rõ không cần lại khơi lên cảm xúc phẫn nộ của Bá Vương Hoa này, bằng không khi nàng tức giận đến mức không thể khống chế chỉ sợ lại xảy ra xô xát.
Quan Lâm chưa hết tức giận há miệng thở dốc, hướng đôi mắt hung hăng trừng về phía Tiểu Vương đang làm công tác ghi chép tỏ rõ uy hiếp: "Ngươi nãy giờ làm cái gì? Đoạn đối thoại vừa rồi không cần ghi lại! Mà nãy giờ ngươi cũng không có nghe được cái gì, nếu ta nghe được lời ong tiếng ve bên ngoài thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Tiểu Vương sau khi nghe vậy thì nhanh chóng khép nép lại, tuyên bố nãy giờ mình không nghe được gì cả. Sắc mặt Quan Lâm lúc này mới dịu đi nhiều.
Phương Dật Thiên liếc Tiểu Vương, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm tiểu tử này là thủ hạ của Bá Vương Hoa thì mỗi ngày đều không được yên ổn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thật sự là quá mức khổ sở.
"Phương Dật Thiên..." Quan Lâm thở dài rồi dùng ngữ khí nghiêm túc nói, "Sự tình đêm nay không phải là việc nhỏ, Hỏa Xà là người của Cửu gia, ngươi lại đánh hắn ra nông nỗi này, việc này không phải chỉ chấm dứt như vậy. Nên ta hy vọng ngươi phối hợp cùng cảnh sát chúng ta điều tra kỹ càng, trợ giúp cảnh sát chúng ta hoàn thành công tác sau này."
Phương Dật Thiên nhìn về phía Quan Lâm, từ trong ánh mắt của nàng Phương Dật Thiên nhìn thấy vẻ quan tâm chân thành, hắn có chút động lòng, biết rằng Quan Lâm làm vậy là vì muốn tốt cho hắn, nhưng có một số việc hắn thực sự tuyệt không thể nói ra, trong lòng hắn cũng không muốn Quan Lâm bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này.
Trên khuôn mặt lười biếng của hắn nở một nụ cười ảm đạm: "Quan đại cảnh quan, ta vừa rồi đã nói rõ tất cả những gì ta biết , những chuyện khác ta thật sự là không biết."
"Ngươi..." Quan Lâm khó chịu trong lòng thở dốc một trận, có một loại nhụt chí bất đắc dĩ do rèn sắt không thành thép.

"Hỏa Xà làm như vậy cũng phải có một mục đích chứ? Mục đích của hắn là cái gì? Vì cái gì muốn ngươi rời khỏi Thiên Hải?" Quan Lâm lại hỏi.
"Thực không dám giấu, lúc đó ta vừa muốn hỏi hắn thì ngay lúc đó cảnh sát các ngươi lại tới, nên ta cũng đem hắn giao cho cảnh sát các ngươi thẩm vấn. Đúng rồi, sau khi hỏi rõ mục đích của hắn này thì đến nói cho ta, hiện nay ta còn chưa rõ nguyên do a." Phương Dật Thiên nói như thật.
Quan Lâm lại hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng biết rõ có hỏi nữa cũng chỉ phí sức, tên khốn này lộ ra một bộ dáng không hay không biết, cho dù hắn thật sự biết cái gì thì cũng sẽ không nói ra.
Không có biện pháp, Quan Lâm đang chuẩn bị chấm dứt lần thẩm vấn này, nhưng cửa phòng thẩm vấn lại bất ngờ mở ra, đi vào một cảnh quan nói với Quan Lâm: "Quan cảnh quan, Triệu cục trưởng đến đây, muốn gặp Phương Dật Thiên."
Quan Lâm rùng mình liếc nhìn Phương Dật Thiên rồi nói: "Biết rồi, ta liền đi ra ngoài!" Nói xong, nàng liền đứng lên, lắc lắc kiều đồn thập phần co dãn ngúng nguẩy ra ngoài.
Triệu cục trưởng đến đây? Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, không biết tiếp theo Triệu cục trưởng lại đối với hắn như thế nào, trong lòng hắn lo lắng Triệu cục trưởng và Cửu gia có quan hệ, nếu Triệu cục trưởng và Cửu gia âm thầm cấu kết với nhau thì tình hình này lại càng thêm phức tạp .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận