Thiếp Thân Đặc Công

Triệu Thiên gọi điện cho Trần trưởng phòng xong thì thở phào nhẹ nhõm, trong điện thoại Trần trưởng phòng đã nói rõ phải phóng thích Phương Dật Thiên, một khi đã như vậy thì hắn không hề trì hoãn.
Sự thật thì trong chuyện này Phương Dật Thiên cũng không có làm sai cái gì, nguyên nhân xảy ra chuyện hoàn toàn là do Hỏa Xà tự chuốc lấy, dù Phương Dật Thiên và Tiểu Đao ra tay quá nặng nhưng cũng là trong phạm vi tự vệ.
Vậy nên hắn có thể mượn lý do Trần trưởng phòng hạ lệnh thả người để khước từ Dương thị trưởng, còn Cửu gia thì sớm muộn cũng phải trở mặt nên có thế nào cũng không sao cả.
Vừa rồi khi cùng Cửu gia nói chuyện qua điện thoại thì câu nói cuối cùng của y đã mang theo sát khí thâm trầm, trực tiếp nhằm vào Phương Dật Thiên, hắn nghĩ cũng nên dặn dò Phương Dật Thiên vài câu để hắn tập trung đề phòng trong giai đoạn này. Dù sao thì hắn cũng hiểu rõ thủ đoạn của Cửu gia, cái chết không minh bạch của những mật thám trong cục cảnh sát là minh chứng rõ ràng nhất.
Suy nghĩ thấu đáo rồi Triệu Thiên mới rời khỏi phòng nghỉ quay trở vào phòng khách.
Thành phố Thiên Hải, nhà của Bí thư thị ủy.
Bí thư thị ủy Thiên Hải Trầm Chính Quốc vẫn còn chưa ngủ, lúc này hắn còn nói chuyện điện thoại trong thư phòng.
Trầm Chính Quốc năm nay hơn năm mươi tuổi, trên khuôn mặt chữ quốc hiện vẻ nho nhã ổn trọng, đôi mày kiếm dày rậm lại cho hắn một vẻ uy nghiêm sắc bén, không giận mà uy, từ thần thái toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm cao cao tại thượng.
"Lão Trần a, ta đang muốn gọi điện thoại cho ngươi đây, không nghĩ rằng ngươi lại gọi điện trước ."
"Lão Trầm, vừa rồi ta nhận được điện thoại của Dươn Hùng hỏi ta về sự tình của Phương Dật Thiên, nói vậy thì chuyện đêm nay ngươi cũng đã biết rồi sao?" Giọng nói trầm thấp hùng hồn từ đầu dây bên kia truyền đến chính là của trưởng phòng công an tỉnh Trần Đào.
"Nghe nói lần này Phương Dật Thiên xem ra cũng rất can đảm, dám trêu chọc đến Cửu gia lại đánh con trai của Dương Hùng. Theo ta thấy thì sắp tới Cửu gia và Dương Hùng sẽ có hành động."
"Lão Trầm, ngươi trước mắt vẫn còn phải tiếp tục án binh bất động, vẫn chưa tới lúc chơi bài ngửa với bọn chúng, thời cơ vẫn chưa chín muồi. Chứng cứ trong tay chúng ta đang nắm giữ về việc Dương Hùng và Cửu gia cấu kết với nhau hòng thao túng toàn bộ thành phố Thiên Hải vẫn còn chưa đủ, cho nên trước mắt không nên động tới bọn chúng."
"Hơn một năm nay có lúc nào ta không ẩn nhẫn. Hiện tại những quan chức trong thị ủy toàn bộ là người của Dương Hùng, hắn sinh trưởng tại Thiên Hải, con đường quan lộ một mạch thăng lên chức thị trưởng, cơ cấu quan chức thành phố Thiên Hải toàn bộ nếu không là đồng nghiệp năm xưa của hắn thì cũng là do một tay hắn đề bạt, có thể nói quyền lực của ta không bằng một phần vạn Dương Hùng."
"Ta cũng biết ngươi có nỗi khổ, nhưng con hồ ly Dương Hùng này cũng phải có lúc giấu đầu lòi đuôi, chúng ta hiện vẫn tiếp tục án binh bất động. Ta chuyển công tác từ bộ quốc phòng sang trưởng phòng công an toàn tỉnh cũng là để hỗ trợ cho ngươi, diệt trừ khối u ác tính của Thiên Hải, tung một mẻ lười bắt hết toàn bộ thế lực hác ám tung hoành thao túng Thiên Hải."
"Theo quan sát của ta thì hiện tại tài chính Thiên Hải quả thật xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, sau hơn một năm ngấm ngầm điều tra ta đã thu được một ít manh mối. Thế lực toàn thành phố Thiên Hải đều nằm trong tay Dương Hùng và Cửu gia, Dương Hùng bật đèn xanh cho Cửu gia hành động. Nói về tài chính Thiên Hải, các nguồn thu từ thuế, hải quan hay bất cứ món lợi béo bở nào cũng hầu hết rơi vào túi áo của Dương Hùng và Cửu gia, bởi thế cho nên tài chính thành phố Thiên Hải mới xảy ra vấn đề!" Trầm Chính Quốc ánh mắt trầm xuống, trầm ngâm nói.
"Thế nên trong khoảng thời gian này chúng ta không thể hành động khinh suất, xảy ra chuyện đêm nay cũng không phải là xấu, ít nhất bên phía Cửu gia cũng sẽ nhịn không được mà có hành động, chỉ cần hắn manh động thì chúng ta sẽ có cơ hội đột phá, đem mạng lưới thế lực chằng chịt đang bao trùm Thiên Hải mà xé bỏ!"
Trầm Chính Quốc nghe xong thì gật gật đầu rồi lại như nhớ tới cái gì đó nói: "Lão Trần, ta e nếu thả Phương Dật Thiên ra thì Cửu gia sẽ lập tức hạ độc thủ đối với hắn, thủ đoạn của Cửu gia rất khó đoán trước, ta có cần phải an bài người bảo vệ hắn không?"
"Ngươi nói Tiểu Phương sao? Ha ha, lão Trầm a, ngươi không cần lo lắng cho tiểu tử này , ta chỉ sợ Cửu gia án binh bất động thôi! Ngươi yên tâm đi, Cửu gia tuyệt đối không có khả năng gây tổn hại đến hắn. Ta còn lo tiểu tử này khi máu huyết sôi trào, bất kể lợi hại mà đem Cửu gia giết mất ấy chứ!"
Trầm Chính Quốc hít sâu thầm giật mình một cái, nói như vậy thì Phương Dật Thiên quả không phải là nhân vật đơn giản, hắn không dằn được hỏi với vẻ nghi hoặc: "Không ngờ Phương Dật Thiên còn có năng lực này? Hắn tột cùng là có thân phận gì?"
"Không phải ta có ý đề cao Tiểu Phương nhưng theo ta tính toán thì trên toàn thế giới người có thể uy hiếp tính mạng của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nên thân phận của hắn là cơ mật cấp quốc tế, tạm thời còn không thể nói với ngươi, nhưng một ngày nào đó ngươi cũng sẽ biết."
Trầm Chính Quốc nghe vậy thì không khỏi thoải mái cười to lên: "Lão Trần, như vậy thì đây chính là vũ khí bí mật mà ngươi cố ý cài vào Thiên Hải sao?"
"Không phải ta cố ý cài hắn vào mà là do ta vô tình nhận được tin tức hắn đang ở Thiên Hải, tóm lại tiểu tử này có thể trợ giúp chúng ta không ít! Cho nên ngươi nói đến vũ khí bí mật thì hắn là một vũ khí bí mật lợi hại nhất, chẳng qua không phải của ta mà là của cả quốc gia!"
Trầm Chính Quốc trong lòng thở phào, từ những lời này của Trần Đào hắn đã biết thân phận của Phương Dật Thiên rất trọng yếu, tuyệt đối không phải người bình thường.
Hai người còn nói vài câu sau đó mới cúp điện thoại.
Trầm Chính Quốc nhìn ra bóng đêm âm trầm ngoài cửa sổ lặng lẽ suy nghĩ, giờ này vẫn còn lâu mới đến bình minh, nhưng trong mắt hắn đã mơ hồ nhìn thấy một tia rạng đông le lói!
Cục cảnh sát thành phố Thiên Hải.
Triệu Thiên cùng với Phương Dật Thiên và Tiểu Đao bước ra khỏi cảnh cục, trước đó Triệu Thiên đã trực tiếp thả Phương Dật Thiên và Tiểu Đao, hắn còn cố ý dặn dò Phương Dật Thiên mấy câu.
"Triệu cục trưởng, ngươi cũng không cần tiễn chúng ta, liên tiếp gây phiền toái cho ngươi, thật là ngại quá." Phương Dật Thiên cười cười nhẹ giọng nói.
"Phương lão đệ, chuyện này sao lại nói là đem phiền toái đến cho ta, ngươi cũng là muốn giữ gìn trật tự trị an, còn phải ghi nhận công lao đó." Triệu Thiên cười nói.
Phương Dật Thiên cười cười, thuận miệng khách sáo vài câu.
Lúc này, lại chứng kiến một chiến xe Jeep quân đội chạy vào sở cảnh sát, Phương Dật Thiên thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn về phía Tiểu Đao.
Tiểu Đao cười cười nói: "Đại ca, là đệ gọi người đến đón."
"Cái gì? Tiểu Đao, ngươi phải đi sao?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày nói tiếp, "Lúc nãy vẫn còn uống chưa sảng khoái, ta còn muốn uống tiếp với ngươi đây!"
"Đại ca, anh cũng biết quy củ của Liệp Báo, đệ lần này trốn ra đã phạm quy rồi, nhưng nếu đi một đêm rồi về thì cũng không sao. Nhưng mà để còn có nhiệm vụ phải làm, nửa tháng sau đệ lại đi tìm đại ca." Tiểu Đao nói.
Phương Dật Thiên giật mình, nhìn Triệu Thiên bên cạnh, hắn biết có một số chuyện không tiện nói cho Triệu Thiên biết, nên mới nói: "Như vậy đi, ngươi đi về trước, ngày mai ta gọi điện cho ngươi nói chuyện sau."
"Tốt, vậy thì đệ đi trước! Không lâu sau chúng ta sẽ lại cùng nhau uống rượu!" Tiểu Đao cười sảng khoái cất giọng sang sảng.
Phương Dật Thiên cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Tiểu Đao, Tiểu Đao ôm lấy Phương Dật Thiên, hai tay hắn đấm nhẹ lên lưng Phương Dật Thiên, xong rồi mới leo lên xe Jeep phóng như bay đi mất.
"Vị huynh đệ kia của cậu thực sự là nam tử hán, một nam tử hán chân chính!" Triệu Thiên trong lòng cảm khái nói.
Phương Dật Thiên nhìn theo xe Jeep đã chạy xa xa nói: "Hắn không chỉ là một nam tử hán, mà còn là một con người vô cùng kiên cường mạnh mẽ!" Nói xong hắn đổi giọng lại tiếp, "Triệu cục trưởng, nếu đã không có chuyện gì thì ta đi trước. Về vụ án nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ tìm ta."
"Vậy Phương lão đệ cứ đi đi, ta cũng không tiễn!" Triệu Thiên hướng tới Phương Dật Thiên vẫy vẫy tay.
Phương Dật Thiên cười, đảo mắt lại thấy vang danh cảnh cục Bá Vương hoa Quan Lâm đang dùng ánh mắt nhu tình thân thiết mà lại ẩn chứa một tia oán hận nhàn nhạt nhìn hắn chằm chằm. Trong lòng run lên một cái, hắn hướng phía Quan Lâm vẫy vẫy tay sau đó leo lên chiếc Mecedes – Benz màu đen của hắn đang đỗ phía trước cảnh cục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui