Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên quá mức vô sỉ, Mộ Dung Vãn Tình đứng đần tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân trong thời gian ngắn có điểm phản ứng không kịp. Tình cảnh hiện tại có điểm khó xử! Thư Di Tĩnh vội vàng nháy mắt với Phương Dật Thiên, nói: "Dật Thiên, anh nói giỡn cũng không thể nói quá như vậy!" Nói xong nàng lại chuyển hướng tới Mộ Dung Vãn Tình Nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Dung quản lí, anh ấy bình thường chính là như vậy, hay nói giỡn như vậy đó, cô ngàn vạn lần bỏ qua đi nhé."
Đều là nữ nhân, Thư Di Tĩnh cũng thấy được dung mạo xinh đẹp kinh người của Mộ Dung Vãn Tình, khí chất xuất chúng giống như một vị công chúa cao cao tại thượng, mà nàng chẳng qua là một nữ nhân bình thường không thể bình thường hơn mà thôi.
Mộ Dung Vãn Tình lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cười nhạt một tiếng nói: "Vị tiên sinh này thật đúng là vui tính."
Phương Dật Thiên lại trừng mắt nhìn Thư Di Tĩnh, nói: "Ai nói vừa rồi tôi nói giỡn? Ở đây có cơm miễn phí tôi sao lại không muốn ăn chứ. À, hai ngày trước không biết người nào coi tiền như rác, ở nhà hàng này gọi cho tôi một bàn tiệc, tất cả đều miễn phí a!"
Thư Di Tĩnh giận dữ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Anh chỉ được cái hay nói bậy, anh có thể ăn hết cả một bàn tiệc sao?"
"Đương nhiên là ăn không hết, anh xem chừng người coi tiền như rác kia chỉ số thông minh cực kỳ thấp, cho nên vô duyên vô cớ mời anh ăn không nói, còn định chơi trò bịt mắt bắt dê với anh, làm hại anh hiện giờ cũng không biết người này là ai nữa." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Mộ Dung Vãn Tình ở một bên sắc mặt lại hơi trắng bệch, nàng chính là người coi tiền như rác như trong miệng Phương Dật Thiên nói a!
"Đúng rồi, Mộ Dung quản lí, vấn đề vừa rồi cô vẫn còn chưa trả lời tôi đó?" Phương Dật Thiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vãn Tình, tựa hồ như muốn xác định chắc chắn là vị thiên kim tiểu thư cao quý xinh đẹp nhất này chính là người của Mộ Dung gia tộc.
"Từ trên trên lập trường cá nhân của tôi, rất muốn đáp ứng anh, thế nhưng, trên trên lập trường của khách sạn lại không thể nào trả lời được." Mộ Dung Vãn Tình đạm đạm cười nhạt nói.
"Vậy coi như tạm thời không đề cập tới vấn đề này nữa. Đúng rồi, phiếu ăn miễn phí kia mong Mộ Dung quản lí nhớ lấy, cũng đừng quên đó, cảm ơn." Phương Dật Thiên cười nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Vãn Tình lúc này khẽ giật mình, nàng chính là thiên kim đại tiểu thư của Mộ Dung gia, lời đã nói ra đương nhiên phải thực hiện, tên này chẳng lẽ còn lo lắng nàng nuốt lời sao?
"Tôi phải đi viết phiếu cho tiên sinh đây, ngoài ra bàn ăn này của tiên sinh cũng sẽ được giảm giá 8%." Mộ Dung Vãn Tình cười một tiếng nói, liền xoay người ly khai.
Lúc này lại thấy bảy tám nam nhân đi vào bên trong nhà hàng, cả đám đều đi giày Tây, thần sắc có vẻ ngạo nghễ.
Ngay lập tức dung nhan xinh đẹp cùng với khí chất ưu nhã quý phái của Mộ Dung Vãn Tình khiến ánh mắt của đám nam nhân chú ý, tiếp đó ánh mắt của đám này nhìn lướt qua, cũng thấy được Phương Dật Thiên cùng Thư Di Tĩnh đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh Mộ Dung Vãn Tình.
Nguyên là Phương Dật Thiên đối với những người này cũng không quá mức để ý, thế nhưng nhìn sát khí trong mắt bọn này lại khiến hắn chú ý, ánh mắt hắn vừa đảo, lười nhác nhìn về phía bọn chúng, nhưng lại bất ngờ thấy trong đám người này lại có Tần Dũng!
Phương Dật Thiên có chút kinh ngạc, không ngờ ở đây lại đụng phải Tần Dũng, hắn nhớ tới tối hôm qua Hỏa Xà mang theo một đám người muốn tới chém hắn cùng với Tiểu Đao, đám người đó chính là do Tần Dũng âm thầm ra lệnh. Hai mắt của hắn lúc này hơi hới nhíu lại, trong mắt nổi lên hàn quang sắc bén.
"Dũng ca, là tiểu tử này! Chính là hắn làm cho Hỏa Xà ca dở sống dở chết , đến nay còn nằm ở trên giường không nhúc nhích được!" Một tên trẻ tuổi bên người Tần Dũng giọng nói đầy phẫn nộ lên tiếng, mang theo vẻ kích động cùng tức giận, lập tức vọt tới phía Phương Dật Thiên.
Mộ Dung Vãn Tình nguyên bản muốn đi thế nhưng cước bộ lại đột ngột dừng lại, nàng mơ hồ nhìn ra mấy nam nhân này có thù với Phương Dật Thiên, mày liễu nhíu lại, nàng đương nhiên không cho phép bạo lực phát sinh trong nhà hàng của gia tộc mình.
Ý nghĩ của nàng vừa chuyển đã thấy tên trẻ tuổi kia đã vọt tới trước bàn ăn của Phương Dật Thiên, hai tay nắm chặt, thần sắc oán giận cực độ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ đối phó với Phương Dật Thiên.
"Kỳ quái, ban ngày ban mặt, từ đâu chạy tới một con chó điên vậy? Chủ nhân của con chó điên này chạy đi đâu rồi? Đây chính là khách sạn năm sao đó, sao lại mang chó chạy tới một nơi tốt như thế này, cũng không quản lý cho tốt, nhỡ cắn người đúng là chuyện không tốt rồi!" Phương Dật Thiên cũng không liếc mắt một cái với cái tên trẻ tuổi đang hùng hổ xông lên này, thản nhiên nói.
"Con mẹ nó! Mày muốn ăn đòn à!" Tên trẻ tuổi này nghe Phương Dật Thiên vũ nhục trêu chọc mình như vậy, trong lòng lại càng giận dữ, đang muốn hướng về phía Phương Dật Thiên đánh tới.
"Tiểu Dịch, mày làm gì đó? Chúng ta tới dùng cơm, không phải tới gây sự, quay lại ngay!" Tần Dũng kịp thời quát lớn.
Tên thanh niên gọi là Tiểu Dịch kia nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Tiểu tử, mày nhớ kỹ tao đó, ngày chết của mày không còn xa đâu!"
"Tao đếm ba tiếng, cút ngay khỏi bàn của tao, đừng có quấy rầy nhã hứng ăn uống của tao, bằng không..." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Mày chỉ là một con chó điên, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không mở miệng nói tiếng người được đâu!"
Nguyên lai sau khi nghe được tiếng quát của Tần Dũng, Tiểu Dịch cũng chuẩn bị miễn cưỡng lùi về, thế nhưng những lời này của Phương Dật Thiên lại khiến hắn nổi trận lôi đình, lửa giận lập tức lại tràn ngập tâm trí. Xúc động chính là ma quỷ, những lời này đã được chứng minh trên người hắn.
"Con mẹ mày muốn chết!"
Tiểu Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, dồn lực vào tay phải hướng đầu của Phương Dật Thiên đấm tới.
"A... Dật Thiên cẩn thận..." Thư Di Tĩnh chứng kiến tình cảnh này, trong lòng lập tức hoảng hốt, nàng vội vàng đứng lên, nhìn bộ dáng giống như muốn lao về phía Tiểu Dịch, muốn ngăn cản quả đấm của Tiểu Dịch!
Thế nhưng khi nàng phản ứng đã quá muộn, cú đấm mạnh mẽ của Tiểu Dịch đã đánh ra, nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến nàng giật mình không thôi...
Đã thấy tay phải của Phương Dật Thiên vốn đang cầm điếu thuốc, chậm rãi co lại, bàn tay trái mở ra đón tiếp nắm tay Tiểu Dịch đáng tới.
Phanh!
Cú đấm của Tiểu Dịch đánh lên lòng bàn tay trái đang mở của Phương Dật Thiên, tiếp đó trong mắt Phương Dật Thiên lóe lên hàn quang, tay trái thoáng cái dùng sức nắm chặt!
Lập tức sắc mặt của Tiểu Dịch khẽ giật, hắn cảm giác được cánh tay phải của chính mình giống như là bị một cái kìm sắt lớn mạnh mẽ kẹp lấy, không ngờ không thể động đậy, cùng lúc đó một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong đầu hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui