Thiếp Thân Đặc Công

Sáng sớm hôm sau. Ánh mặt trời chiếu khăp mọi nơi, bầu trời xanh lam như rửa, ngàn dặm không mây, trong xanh một mảnh.
Nguyên ở trên giường chìm trong giấc ngủ Dật Thiên trong miệng đột nhiên hô lên một tiếng "Tuyết!" Rồi sau đó hắn đột nhiên nhổm cả người ngồi dậy, trong miệng dồn dập thở gấp, sau đó trợn mắt nhìn bốn phía mới biết vừa rồi hết thảy cũng là mơ!
Điều này làm cho hắn như trút được gánh nặng khẻ thở ra một hơi, dung tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cố gắng làm cho mình theo mới vừa rồi trong mơ tỉnh táo lại.
Nhưng mà, cảnh trong mơ hết thảy lại rõ ràng vô cùng hiện ra trước mắt, trong mắt của hắn hoảng hốt vừa hiện ra một than ảnh giống như tiên tử hạ phàm, giống như u lan trong biệt cốc nở rộ, sâu kín tản ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt u hương, vẻ đẹp đó của nàng khiên cho người ta ko dám nhìn thẩng hiện lên trước mắt hắn, nhưng lại đối với hắn nở ra một tia tuyệt mỹ ý cười, hết thảy thoáng như chân thật như có thể chạm vào nhưng hư ảo cực kỳ.
Lam Tuyết, tên vị hôn thê mà hắn vẫn trốn tránh lại đột nhiên nổi lên trong đầu của hắn.
Mới vừa rồi ngủ say, hắn đúng là nhìn thấy Lam Tuyết, nhưng lại là nhìn thấy nàng kinh hoảng chật vật chạy trốn, phía sau một đám hung thần ác sát nam nhân đuổi theo nàng, nóng lòng, hắn không nhịn được bị bừng tỉnh đến!
Ý thức được mới vừa rồi hết thảy bất quá là một giấc mộng Phương Dật Thiên thoáng yên lòng, bất quá nhưng trong lòng vẫn có chút ảm đạm, cũng không biết nàng bây giờ sống như thế nào, vui vẻ không?, có lẽ là như vậy không tranh giành bình tĩnh đạm bạc.
Có đôi khi bình tĩnh trở lại hắn thật đúng cảm giác mình là tên hỗn đản, dĩ nhiên ngay cả vị hôn thê của mình cũng không dám đối mặt, ngược lại ở bên ngoài phóng túng ăn chơi đàng điếm!

Có lẽ là bởi vì trước Lam Tuyết tâm tình như khối thủy tinh, hắn khi trước đủ loại chỗ bẩn thói hư tật xấu cũng nhìn một cái không sót gì, bởi vậy hắn cảm giác mình không xứng với một toàn thân tìm không ra chút nào tỳ vết nữ nhân, cho nên mới trốn tránh!
Lại nói tiếp chính hắn hôm nay trước không thể hoàn toàn đối mặt với mình hôm qua, đối mặt Trần Cương Hào chết trận, hắn làm sao đi đối mặt thánh khiết như nữ thần Lam Tuyết?
Vuốt vuốt đầu, Phương Dật Thiên toàn bộ buồn ngủ tiêu tan, hắn không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trong gương, Lam Tuyết ngọc dung lại hiện lên trước mắt, hắn thở sâu, hai tay lau mặt sau đó liền đi ra.
Nói đến cũng lạ, nhớ tới Lam Tuyết sau đó hắn mơ hồ cảm giác mình ở sâu trong nội tâm phảng phất là hưởng ứng nổi lên một tia kêu gọi, khi đó một loại tâm linh cảm ứng vi diệu, rất mơ hồ nhưng vừa như vậy thực thật.
Phương Dật Thiên nhíu mày, trên thân thể khác thường cảm ứng cho hắn tâm sinh một tia cảm giác cảnh giác, lơ đãng cảm giác được hôm nay sẽ phát sinh cái gì chuyện tình.
Phương Dật Thiên hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ, đã là tám giờ sáng, Tô Uyển Nhi hẳn là đã dậy, hắn thật đúng cảnh giác là sợ hãi cái này tiểu ny tử sáng sớm dậy sau đó trực tiếp đã chạy tới tìm hắn dây dưa, vậy cũng thật là muốn chết,
Nghỉ thầm Phương Dật Thiên sau đó đi nhanh ra khỏi phòng, ngồi trên xe móc ra chìa khóa khởi động vài cái, xe ko nổ máy, hắn nhíu mày, vừa khởi động mấy lần, xe vẫn là chết máy, hắn ngẩn ra, nghỉ thầm là động cơ trục trặc?
Phương Dật Thiên đi xuống xe, đem nắp xe nhấc lên, trong tay cũng không có công cụ, thật đúng là ko biết nơi nào ra vấn đề, hắn đi trở về bên trong xe, liên tục khởi động mấy lần vẫn là thất bại và.

Hắn cười khổ, lẩm bẩm một câu: "Nguyên lai là xe trục trặc, khó trách trước đó trong đầu cũng cảm giác ko trot lọt, quên đi, hay là gọi cửa hàng xe dể họ qua!"
lại nhớ ra minh ko có cửa hang xe số điện thoại nên đành bắt xe đi tìm.
Bởi vì hắn thuê ở quảng trường hơi có vẻ hẻo lánh, gọi xe cũng không dễ dàng, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn làđi xe bus.,
Bây giờ đúng là đi làm giờ cao điểm, đường rất tắc, quả nhiên, xe bus mới chạy được vài trạm liền ngưng lại, nhìn phía trước một cái thật dài đoàn xe, Phương Dật Thiên trong lòng một trận cười khổ, dựa theo tình hình nếu muốn nhớ ngồi xe bus đến ct chỉ sợ cũng giữa buổi trưa!
Thật vất vả, xe bus chậm rãi nhích tới phía trước một trạm không thể làm gì khác hơn Phương Dật Thiên đơn giản đi xuống xe, dọc theo đường của người đi bộ hướng phía trước đi lên.
Hắn chuẩn bị đi tới phía trước con đường chuẩn bị gọi xe, hắn cũng không muốn một buổi sáng thời gian cũng lãng phí ở tạ trên xe bus. Sang sớm ánh nắng chưa gay gắt gió xuân hiu hiuđi bộ cũng là thích ý cực kỳ.
Bất quá Phương Dật Thiên cảm giác được càng đ phía trước trong đầu của hắn lại càng rất thất vọng, trong người hình như có cái gì đó bất an
Tại sao lại có cảm giác như thế? Phương Dật Thiên cười khổ, lại nói tiếp hắn cũng không thích cảm giác như thế, trên thân thể hết thảy dị thường phản ứng hắn cũng không thích, đây là hắn ở trên chiến trường tôi luyện ra tới một loại phản ứng có điều kiện.

Trên chiến trường, bất kỳ cảm giác khác thường mang đến cũng là vô tận nguy hiểm cùng với bất trắc, bởi vậy, trở về đô thị hắn cũng khó có thể tiếp nhận trên người loại này dị thường phản ứng.
Gần phía trước con đường, nhưng càng là đi tới Phương Dật Thiên lại càng là cảm giác mình kích động khó nhịn, phảng phất, ở nơi này đợi hắn sẽ là cái gì không tưởng được chuyện tình.
Phương Dật Thiên thở sâu, đem trong lòng đủ loại tâm tình cường chế đè ép trở lại, tiếp theo, hắn liên tục đi vài bước liền đi tới phía trước con đường.
Cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn quay đầu hướng phía lộ khẩu bên phải chỗ rẽ nhìn lại, một khắc kia, thân thể hắn đột nhiên cương ngạnh.
Nơi khúc quanh, thi thi tuy nhiên đi tới nữ tử mặc váy hoa trắng, đầu của nàng trên đầu đội nón cỏ, trong lúc nhất thời thấy không rõ mặt của nàng mặt, bất quá chỉ cần là từ trên người nàng tự nhiên toát ra tới một tia cao quý ưu nhã thoáng như tiên tử hạ phàm khí chất đủ để cho hi vọng của mọi người lùi bước, tâm sinh kính ý!
Chói mắt ánh mặt trời chiếu vào nàng trên người trên váy trắng, nổi lên một tia sáng vàng chói lọi, hơn trên người nàng thanh u tuyệt mỹ khí chất, nàng nhẹ nhàng mà đi tới, hết thảy thoáng như cảnh trong mơ, đúng là làm cho người ta một loại cảm thấy một loại thánh khiết cực kỳ!
Phương Dật Thiên cảm giác được hô hấp của mình chợt đình chỉ, ngơ ngác mà nhìn trước mắt váy trắng nữ tử đi tới, một khắc kia, bên người ồn ào náo động cùng với lui tới đám người tựa hồ đã biến mất không gặp, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hắn cùng nữ nhân này, hắn cảm giác mình nằm mơ, hoặc là còn không có theo buổi sáng trong mơ tỉnh lại!
Nàng làm thế nào lại ở chỗ này?
không hề có dấu hiệu xuất hiện, phảng phất như nàng đên đây để đứng chờ hắn nơi khúc quanh cuôi con đường!

Mơ, nhất định là đang nằm mơ, nàng không có khả năng xuất hiện ở nơi này, hết thảy là mơ! Phương Dật Thiên tâm tình hồi hộp cực kỳ, âm thầm nghĩ tới, cũng là, miệng của hắn nhịn được hô tiếng: "Lam Tuyết?!!"
Cô gái đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, nàng dung tay tháo xuông trên đầu nón cỏ, một đầu mềm mạ iđen nhánh tóc dài buông xuống, vẻ khuynh quốc khuynh thành không hề giữ lại bày ra, đây là một điều đủ để cho ho hấp khó khăn, ánh sáng mặt trởi như ảm đạm đi trước vẻ đẹp này
"A, anh thế nào lại ở đây?" cặp mắt cô gái như bâu trời đêm sâu thẳm nhìn Phương Dật Thiên ko che dâu nổi một tia mưng rỡ
"A, anh thế nào lại ở đây?" nhìn như đơn giản bình thản một câu nói lấy ra từ trong các tiểu thuyết. Trong ngàn vạn người gặp người mà mình nghĩ đến trong nàn vạn năm tình cờ găp người mà mình nghĩ đến ko sai một khắc cũng chỉ có thể nói một câu nhẹ nhàng: "A, ngươi thế nào đã ở nơi này?"
Cô gái đủ để cho ánh mặt trời cũng nhợt nhạt ý cười đâm đau Phương Dật Thiên hai mắt, là nàng, là Lam Tuyết,TÌNH CỜ! ( chuối vãi!!! ).
Một khắc kia, Phương Dật Thiên mới hiểu từ buổi sáng nội tâm mình cảm ứng vi diệu nguyên lai là bởi vì hôm nay cùng Lam Tuyết không hẹn mà gặp, khó trách tâm tình của mình lại vì vậy hồi hộp kích động, nguyên lai, nàng ở đây lặng lẽ chờ mình
Nàng không thay đổi, vẫn đẹp như vậy, đẹp làm cho người ta hít thở không thông; vẫn như vậy đạm nhiên sâu thẳm, như là một đóa u lan trong thế tục lặng lẽ nở rộ.
Phương Dật Thiên trên khuôn mặt cương ngạnh đột nhiên cười, giờ khắc này đây, ngoài cười ra hắn thật đúng là không biết nói cái gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận