Lâm gia biệt thự.
Tiêu Di đang đang ngồi trên ghế trường kỷ ở phòng khách đọc sách, nhìn Phương Dật Thiên đi vào nàng buông sách trên tay xuống, nói: "Phương Dật Thiên anh đã tới rồi." Nàng nhẹ nhàng nói, cũng không hỏi Phương Dật Thiên tại sao trễ như thế mới đến.
Trải qua sự tình tối đêm qua trong thung lũng than thể nàng càng trở nên thành thục, da dẻ mềm mại bóng loáng, khuôn mặt của nàng cũng trở nên đỏ nhuận lên, nhìn giống như một trái đào chín mọng nước ngon lành.
"Tiêu Di, đang đọc sách à, Tiểu Tuyết đâu?" Phương Dật Thiên hỏi. "Tiểu Tuyết đi đến nhà Khả Nhi, ngày hôm qua Khả Nhi cảm thấy không thoải mái, vì vậy Tiểu Tuyết qua nhà nàng đẻ hỏi thăm." Tiêu Di nói.
Phương Dật Thiên nao nao, nghe Tiêu Di nói như vậy hắn đang hoài nghi ngày hôm qua Chân Khả Nhi không thoải mái có phải là thật hay không?
"A, được rồi, anh đã đến rồi cũng tốt, mới vừa rồi Vân Mộng gọi điện thoại cho em, nói buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm, anh có thể đi cùng luôn." Tiêu Di nhẹ nhàng nói.
Cái gì? Phương Dật Thiên trong lòng kinh ngạc, Vân Mộng mời Tiêu Di ăn, lại bảo mang theo cả mình?Chính hắn cùng hai đại thục nữ này đều có quan hệ mập mờ, nếu để ba nguwoif gặp mặt thì tràng diện sẽ xấu hổ như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Tiêu Di nhìn thấy thần sắc trên mặt Phương Dật Thiên không nhịn được hỏi. "...... Ách, không, không có gì." Phương Dật Thiên cười cười, vội vàng nói.
"Cứ quyết dịnh như vậy đi, em trước đi tắm cái đã." Tiêu Di thản nhiên cười, ôm mắt Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, ánh mắt kia quả thực là gây cho người ta một sự mê muội, sau đó Tiêu Di đứng lên hướng đi lên trên lầu.
Nhìn Tiêu Di đường cong thành thục bóng lưng di chuyển, Phương Dật Thiên trên người một trận đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới mới vừa rồi ánh mắt Tiêu Di ý vị thâm trường, không phải Vân Mộng trong điện thoại đã nói gì với Tiêu Di chứ? Nếu thật sự như vậy không phải là Tiêu Di đã biết quan hệ của hắn với Vân Mộng rồi hay sao?
Ngẫm lại đúng là nhức đầu! Phương Dật Thiên khẽ thở dài, hắn cũng biết mối quan hẹ giữa hắn Vân Mộng và Tiêu Di sớm muộn cũng bị hai nàng phát hiện dù sao sớm muộn gì cũng biết, đi từng bước tính từng bước vậy, Phương Dật Thiên nghỉ thầm như thé tinh thần cũng thoải mái lại.
Buổi tối bảy giờ, Lâm Thiển Tuyết gọi điện thoại về nói không về ăn cơm, mà ăn ở nhà Chân Khả Nhi, nàng xe về muộn mọt chút.
Tiêu Di tắm rửa xong đi xuống, nàng trang điểm thoáng qua một chút lại càng xinh đẹp động lòng người, mỗi cái giở tay nhấc chân đều toát ra một cỗ nồng đậm ý vị của nữ nhân thành thục, đối với nam nhân mà nói,đó là mị lực không thẻ kháng cự a!
Có lẽ, cũng chỉ có Phương Dật Thiên có thể cảm nhận được chỗ tuyệt vời trên người Tiêu Di, không đơn giản là phiến ngạo thị quần hùng đường cong, mà những phương diện khác lại càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được, lưu luyến nàng.
"Bây giờ đi được chưa?" Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di, hỏi.
Tiêu Di gật đầu, nói: "Bây giờ đi, mới vừa rồi Vân Mộng gọi điện thoại cho em, nói nàng đã dạt chỗ trước tại nhà hàng Vân Cảng Đại Bài, chúng ta trực tiếp đén đó thôi."
"Được rồi!" Phương Dật Thiên đáp lại một tiếng, thở sâu, theo biểu hiện Tiêu Di xem ra trước mắt hắn cảm giác được Tiêu Di hẳn là còn chưa biết dược quan hệ của hắn và Vân Mộng diều này làm hắn thoáng bình tâm lại.
Chờ Tiêu Di lên xe hương Dật Thiên liền lái xe thẳng hương Vân Cảng Đại Bài đi tới.
Vân Cảng Đại Bài trong thành phố Thiên Hải cũng cức kỳ có danh khí, chế biến toàn hải sản, mỗi ngày thực khách mộ danh mà đến cũng rất nhiều, bởi vậy chỗ ngồi cũng phải đặt trước từ sớm, đến chậm nhất định là không có chỗ ngồi.
Trên đường đi Phương Dật Thiên tự nhiên châm rãi trò chuyện với Tiêu Di, hắn cũng đã qua miệng Tiêu Di biết được Vân Mộng lần này là cố tình gọi điện thoại mời Tiêu Di lại dặn nhất định phải mang Phương Dật Thiên đi cùng,dụng ý như vậy tựa hô làm cho người ta phải suy nghĩ a.
"Phương Dật Thiên, Vân Mộng tựa hồ là rất hân thưởng anh a, trong điện thoại luôn miệng nhắc đến ngươi a." Tiêu Di nửa thực nửa nói đùa nói, bất quá nàng trong giọng nói lại mang theo một tia ghen tuông.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng cười nói: "Tiêu Di em nói làm anh thế nào cũng cảm thấy lời ấy mang theo ẩn ý a? có lẽ Vân Mộng bảo em mang anh tới là vì Hoàng Minh dó thôi."
Tiêu Di nhớ tới Vân Mộng cùng Hoàng Minh quan hệ, nhẹ nhàng cười, cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Vân Cảng Đại Bài.
Phương Dật Thiên dừng xe lại, Tiêu Di xuống xe, bấm điện thoại gọi cho Vân Mộng, biết được Vân Mộng đang ở tại phòng số 5, Tiêu Di liền cùng Phương Dật Thiên hướng nhà hàng Đại Bài đi vào.
Đẩy cửa phòng số 5 ra, Phương Dật Thiên liến nhìn thấy Vân Mộng ngồi ở bên trong, trên than mặc một chiếc váy màu đen bó sát làm nổi bật dáng vẻ thành thục,bắp đùi tuyết trắng thon dài của nàng lộ hơn phân nửa ra ngoài, cảnh tương này đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị mê hoặc.
"Tiêu tỷ, chị đã đến rồi," Vân Mộng mỉm cười, đứng lên, sau đó ánh mắt hướng về phía Phương Dật Thiên, quyến rũ cực kỳ cười, nói,"Phương Dật Thiên, đã lâu không gặp a, anh càng ngày càng đàn ông đó!"
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh một trận, lời này của Vân Mộng không khỏi có hơi quá thế rồi, nhưng bề ngoài hắn vẫn bất động thanh sắc, đạm đạm nhất tiếu, nói: "Vân Mộng tiểu thư, cô cũng càng ngày càng đẹp đó."
"A a, lại đây ngồi đi, khó được lúc rảnh rỗi đi ra ngoài ăn cơm một lần." Vân Mộng nhiệt tình bắt chuyện.
Tiêu Di cười cười, liền đi tới chỗ đối diện Vân Mộng ngồi xuống, điều này làm Phương Dật Thiên có chút trợn tròn mắt, bởi vì phòng ăn chỗ ngồi hai bên bố trí một băng ghế dài, trong lòng hắn nhất thời chần chờ đến tột cùng là ngồi bên cạnh Vân Mộng hay là bên cạnh Tiêu Di?
Nếu như ngồi bên cạnh Vân Mộng như vậy Tiêu Di trong lòng có thể sinh nghi? Đồng dạng, nếu như ngồi bên cạnh Tiêu Di như vậy trong lòng Vân Mộng sẽ nghĩ như thế nào đây? Đúng là đau đầu a, cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được?
"Ngồi đi, anh bị ngốc à?" Vân Mộng nhìn Phương Dật Thiên, cười nói.
Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, nói "Nếu không thì tôi bảo người phục vụ lấy thêm một chiêc ghế nữa.".
"lấy thêm ghế? Chúng ta ba người ở dây có thể dựng được quan hệ tam giác a." Vân Mộng cười cười, ý vị thâm trường nói, rõ ràng là một lời hai ý a!
Bất quá điều này lại hoàn toàn đúng a Phương Dâtj Thiên và nàng cùng Tiêu Di đúng là có quan hệ tam giác.
" ghế cũng rất dài a, ngồi ba người cũng không có vấn đề, cũng không cần lấy thêm ghế, Phương Dật Thiên anh ngồi ở chỗ em là được." Tiêu Di mở miệng nói.
Phương Dật Thiên nghe Tiêu Di nói như vậy nội tâm bên trong âm thầm cười, chỉ cần có người lên tiếng như vậy hắn đã có thể xuống thang, bằng không nếu để cho hắn tự chọn chỗ ngồi sẽ gây ra sự nghi ngờ chô hai co nàng đang ngòi đây
"chỗ em rất rộng rãi anh lại đây ngồi đi, em đúng là thật thích anh ngồi chỗ này đấy." Vân Mộng cười cười, mở miệng nói thẳng kgoong cần che đậy gì cả.
Phương Dật Thiên trên người đổ mồ hôi lạnh một trận,hắn rõ rang cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Di vưa nhìn hắn có sự biến đổi.
Tiêu Di nghe thấy Vân Mộng nói như vậy sau đó trong lòng cũng đã xuất hiện khói đen, âm thầm nghĩ Phương Dật Thiên là nam nhân của tôi, dựa vào cái gì muốn hắn ngồi cùng một chỗ với cô a?
"Phương Dật Thiên, Vân Mộng vất vả lắm mới mời chúng ta một lần, chúng ta là khách nhân, anh hay là lại đây ngồi với em đi." Tiêu Di bất động thanh sắc nói.
"Tỷ tỷ, chị sẽ đừng khách khí quá." Vân Mộng một đôi mắt quyến rũ kiều diễm nhìn về phía Tiêu Di, nói.
Phương Dật Thiên nhìn hai nữ nhân này nghĩ hắn ngồi bên nào cũng khó tránh một kiếp, hắn bị kẹp ở giữa cũng xấu hổ vô cùng, hắn thở sâu, với ngữ khí không hề nghi ngờ nói: "Tốt rồi, khỏi cần cãi nhau, hai người các em ngồi mọt bên ngồi một mình một bên không dược sao!"
Vân Mộng ngẩn ra, rồi sau đó nở nụ cười, nói: "Được rồi, như vậy em cùng tỷ tỷ ngồi chung."
Vân Mộng nói xong đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Di ngồi xuống, Phương Dật Thiên một mình ngồi đối diện với các nàng, một hồi tranh đấu gay gắt giữa hai người phụ nữ mới thoáng ngừng lại.
Bất quá, làm cho Phương Dật Thiên cảm thấy đau đầu chính là kế tiếp sẽ có tình huống xấu hổ gì xảy ra đây?.