Thiếp Thân Đặc Công

Lần này, giữa sân tất cả mọi người giật mình.
Tên phiên dịch gầy gò thấy sự tình thay đổi hai chân không tự chủ được khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên mang chút hoảng loạn.
Rất nhanh, tên gầy sau đó trấn định thần sắc, hắn lấy điện thoại di động ra, đang muốn lặng lẽ lui ra ngoài, từ thần sắc và hành động của hắn thì đoán ra, hắn tựa hồ muốn lui ra ngoài gọi điện thoại, đoán chừng là gọi thêm tiếp viện.
"Đứng lại! Ngươi muốn chạy trốn?" Phương Dật Thiên đột nhiên quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào tên gầy.
Tên gầy nhất thời ngơ ngẩn, hắn ra vẻ trấn định nhìn về phía Phương Dật Thiên, lạnh lùng nói: "Ngươi, ngươi muốn thế nào? Ngươi có biết ngươi đã mang đại họa hay không, ngươi cũng đã biết ngươi đánh là ai!"
"ĐCM, thực sự con mẹ nó lường trước trời sanh là chó săn, để tay lên ngực tự hỏi, ngươi cảm thấy ngươi còn là một người nước Hoa không? con mẹ nó ngươi đúng là chó săn hán gian! Ngươi nhìn lại mình xem thời gian qua ngươi gặp đồng bào của mình thì huênh hoang tự đắc mà đối diện với mấy cái đảo quốc chó quỷ này thì lại giúp đỡ? Ngươi là con mẹ nó ăn nói khép nép chịu uốn gối làm nô tài,khuôn mặt người nước Hoa cũng bị loại người cặn bã như ngươi làm cho mất hết!" Phương Dật Thiên trong lúc tức giận mắng cho thống khoái, bước đi đến tên gầy trước mặt, trực tiếp đưa tay một trảo, níu lấy vạt áo hắn rồi nhấc lên!
"Ngươi, ngươi muốn làm gì, tùy tiện đánh người cũng là phạm pháp!" Tên gầy thất kinh, vội vàng nói.
"Ngươi cũng biết đánh người là phạm pháp? Vậy tại sao thời gian những tên đảo quốc chó quỷ kia nhục mạ khi dễ đồng bào của chúng ta làm sao ngươi không nói tiếng nào ngược lại cho rằng vẻ vang rồi sao?" Phương Dật Thiên thanh sắc đều lệ, sau đó trong lòng căm tức đá vào mông tên kia, đem tên gầy đánh dưới mặt đất, lại bổ sung một cước.
Rồi sau đó Phương Dật Thiên mặt bình tĩnh, trong mắt hiện ra sát cơ bén nhọn hướng phía Tiểu Dã Quân đi tới, Tiểu Dã Quân lại xụi lơ trên mặt đất, trong lúc nhất thời khó có thể đứng lên, thấy Phương Dật Thiên đi tới thần sắc trong mắt của hắn dần hiện ra một cổ sợ hãi không dứt, từ Phương Dật Thiên cảm giác được một cổ sát cơ nồng đậm thâm trầm, một tia sát cơ bên trong mơ hồ lại hiện ra một chút máu tanh, khí cực kỳ rét lạnh.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là người Sơn Khẩu Tổ, ngươi dám đùa bỡn nữa đụng đến ta như vậy ngươi sẽ sống không quá tối nay!" Tiểu Dã Quân sắc mặt trắng bệch nói.
"Sơn Khẩu Tổ? Hừ, Sơn Khẩu Tổ trong mắt ta trứng chim cũng chưa có! Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết tổ trưởng Sơn Khẩu Tổ Ty Nhẫn, chính tay chém rụng đầu của hắn, còn đối với ngươi lại càng không là gì!" Phương Dật Thiên dùng tiếng Nhật lạnh lùng nói, một cước hung hăng dậm vào mặt Tiểu Dã Quân, dưới chân dùng sức một nhu nhất giẫm, Tiểu Dã Quân lập tức bi thảm thật lớn kêu lên, trong miệng cũng đã chảy ra chút máu tươi!
"Ta nói rồi, ngươi không quỳ hạ nói xin lỗi như vậy ta đập gãy chân của ngươi, ta là người từ trước đến giờ nói được là làm được!" Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, theo sau liền lấy trong quán tấm gỗ, hướng phía đầu gối Tiểu Dã Quân đập tới!
Phanh! Phanh! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng gãy xương chói tai cùng tiếng gào khóc thảm thiết của Tiểu Dã Quân, cả phòng tựa hồ trở thành một nơi của Tu La, máu tanh và tàn nhẫn, và Phương Dật Thiên giống như ác ma như làm cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, kinh khủng cực kỳ!
Bốn người Sơn Khẩu Tổ thành viên khác toàn thân cũng run rẩy lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt sợ hãi mà nhìn trước mặt hết thảy, bộ ngực theo bọn họ thở hổn hển mà lên hạ phập phồng, kinh khủng không dứt.
"Nhớ kỹ, nước Hoa không phải nơi người tiểu Nhật Bản chó quỷ có thể làm xằng làm bậy, người Sơn Khẩu Tổ trong Nhật Bản có thể làm xằng làm bậy, nhưng đến đây con mẹ nó các ngươi ngay cả cái con chó cũng không bằng!" Phương Dật Thiên đem vật cầm trong tay ném xuống, đưa tay níu lấy tóc Tiểu Dã Quân, kéo tới trước mặt Tiểu Lệ đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, trầm thấp lạnh lẻo mà nói,"Nói xin lỗi cô ta!"
Tiểu Lệ đã hoàn toàn ngây người, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ chấn kinh, má phải và mông bị Tiểu Dã Quân đánh dấu ngón tay còn chưa tiêu tán, cho đến khi Phương Dật Thiên đem Tiểu Dã Quân kéo dài tới trước mặt nàng sau đó nàng mới phục hồi tinh thần lại, lúc này, cặp mắt của nàng có chút kinh hoảng và mờ mịt mà nhìn.

A Minh đi tới, vội vàng nói: "Phương ca......"
Phương Dật Thiên khoát tay áo, nói: "A Minh, chuyện này không quan hệ cùng Đại Bài Đương, hết thảy cũng là ta gây ra!"
Tiếp theo, Phương Dật Thiên đưa chân hung hăng dậm đầu gối ở chân phải Tiểu Dã Quân, dùng tiếng Nhật lạnh lẻo mà nói: "Chó quỷ, không xin lỗi? Rất tốt, ta đếm ba tiếng, còn không nói xin lỗi như vậy ta đập gãy hai tay của ngươi!"
"Ta, ta nói xin lỗi, vị nữ sĩ, mới vừa rồi là ta vô lễ, là ta không đúng, ta nói xin lỗi với cô, hướng tới cô nói xin lỗi......" Tiểu Dã Quân trong miệng vội vàng nói, khuôn mặt biến thành khóc tang, trong miệng không ngừng nói xin lỗi lại vừa dập đầu!
Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía tên gầy, lạnh lùng nói: "Ngươi, tới đây phiên dịch cho hắn!"
Tên gầy ngạc nhiên, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng toàn thân đau đớn sẩy chân đi tới đây, giọng nói thành khẩn đem lời xin lỗi phiên dịch một lần cho Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ khẽ cắn môi, nhưng trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, theo Tiểu Dã Quân nói xin lỗi nàng cảm thấy tìm lại được trên người mình tôn nghiêm, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Phương Dật Thiên,giọng nói khẽ nức nở nói: "Tạ ơn...... Đa tạ anh......"
"Tiểu Lệ, gọi anh ấy là Phương ca, anh em vĩnh viễn có lòng kính trọng, không có Phương ca anh cũng không sống đến bây giờ, em còn không mau gọi Phương ca!" A Minh đi tới bên người Tiểu Lệ, ôn nhu nói.

Tiểu Lệ hơi ngẩn ra, sau đó cung kính và thành tiếng mà nói: "Phương, Phương ca, đa tạ anh, thật, thật sự rất cảm tạ anh......"
Phương Dật Thiên cười nhạt, từ A Minh xem đến thái độ Tiểu Lệ, hắn có thể nhìn ra A Minh cùng Tiểu Lệ có quan hệ thân mật, hắn cười nhạt, nói: "Nếu đã là anh em cũng không cần khách khí như vậy, chuyện ngày hôm nay toàn bộ bởi vì ta gây nên, không có bất kỳ liên quan gì đến các ngươi!"
"Phương ca, anh nói như vậy là không đem em trở thành huynh đệ, nếu là trong Đại Bài Đương phát sinh chuyện thì Phương ca sao nói là chuyện riêng được, nếu như không phải Phương ca xuất hiện chính em chỉ sợ cũng không dễ dàng tha thứ được." A Minh vội vàng nói.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai A Minh, nói: "A Minh, ngươi đã có cuộc sống của mình,hãy biết quý trọng người bên cạnh ngươi! Không có chuyện gì, chuyện này Phương ca có thể gánh chịu! Bất kể khi nào, ngươi vĩnh viễn cũng là hảo huynh đệ của ta!"
Nói xong, Phương Dật Thiên lấy điện thoại di động ra, gọi Quan Lâm, chuyện đi tới bước nên do công an xử lý.
Nhìn trên mặt đất Tiểu Dã Quân đang thống khổ rên rỉ, Phương Dật Thiên trong lòng lại thông suốt, đã làm thì cho xong, lại một cước đá vào mặt Tiểu Dã Quân, hung hăng nhổ nước miếng.
Một lúc sau, xe công an tới, người đến chính là Quan Lâm trên chiếc yamaha tiếng ầm vang.
Quan Lâm suất lĩnh bảy tám người công an chạy tới hiện trường, thấy tình huống trước mắt sau đó hơi ngẩn ra, đặc biệt là thấy người gây ra họa Phương Dật Thiên thời gian nàng lại càng chấn kinh và tức giận, gần đây mấy sự kiện gia họa đều có Phương Dật Thiên tham dự, vì vậy thấy Phương Dật Thiên trong nội tâm nàng tức giận quả thực muốn đến đánh.
"Điều này là như thế nào?"đôi mắt Quan Lâm chớp động nhè nhẹ lạnh lẻo, nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhún vai, trong miệng ngậm khói, hít sâu, rồi sau đó đem sự tình trải qua nói đơn giản một lần.

Từ lúc Tiểu Lệ bị Tiểu Dã Quân vô lý nói nàng cùng với đầu tiên ra tay đánh người nói ra một lần, hiện trường ngoài ra có không ít người xem rối rít làm chứng, dù sao bọn họ nhìn Phương Dật Thiên mới vừa rồi hung hăng đập mấy người người Nhật Bản sau đó trong lòng cũng rất hết giận.
Quan Lâm hít sâu một cái, nhìn về phía Phương Dật Thiên, cau mày hỏi: " Mấy người này là người Nhật Bản?"
"Không chỉ là người Nhật Bản hơn nữa còn là người Sơn Khẩu Tổ. Biết Sơn Khẩu Tổ không? Là Hắc bang lớn nhất Nhật Bản." Phương Dật Thiên từ từ nhả ra khói thuốc, hời hợt nói, giọng nói rõ ràng không coi Sơn Khẩu Tổ vào mắt.
Quan Lâm nhất thời lộ vẻ khó xử, chuyện này liên quan đến người nước ngoài có chút khó giải quyết, hơn nữa lai lịch của những người này là thành viên Sơn Khẩu Tổ, trong lúc nhất thời Quan Lâm nghĩ ra một cách, nên gọi điện thoại cho bí thư xử lý.
Tên gầy thấy công an tới lại bắt đầu chồn giả hổ kêu gào lên: "Các vị công an,các vị cũng đã tới, các vị nhìn..nhìn người này, quả thực là..là cả gan làm loạn,mọi người với nhau lại đánh khách ngoại quốc, vô cớ đánh người, các vị công an còn không mau đi bắt hắn bắt lại!"
Phương Dật Thiên nghe vậy ánh mắt trầm xuống, đầu ngón tay bắn ra, tàn thuốc cực nóng trong tay hướng tới mặt tên gầy, rồi sau đó hắn lạnh lùng nói: "Vẫn muốn làm chó săn hả, ngứa da có phải không? Lại bắt đầu vênh váo tự đắc?"
Tên gầy tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng của Phương Dật Thiên, trong lòng lại là run lên. Mà lúc này, đột nhiên, ba chiếc xe màu đen có rèm che lao tới,đỗ trước Đại Bài Đương!
Các dịch giả có gì ps gì pót luôn trong bài đọc hoặc vào tàng thư luận đàm nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận