Phương Dật Thiên ngồi lên chiếc xe màu đen vẫn còn nhìn phía trong đèn sáng vân cảng Đại Bài Đương, trong mắt hiện ra một tia ấm áp.
Rồi sau đó hắn khởi động xe hơi chạy nhanh, mới vừa lái không có vài phút, từ phía ngoài xe trước gương chợt lóe lên một chiếc BMW màu trắng khiến cho hắn chú ý, một khoảnh khắc, hắn nhịn không được lắc đầu cười khổ một tiếng.
Hắn cho xe dừng, xuống xe, hướng về sau nhìn lại, chủ nhân bên trong chiếc BMW màu trắng đoán chừng không nghĩ Phương Dật Thiên lại đột nhiên dừng xe lại, lúc này muốn thay đổi đầu xe đã là không còn kịp nữa, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi hướng phía trước mở ra tới đây.
Phương Dật Thiên nhớ kỹ, xe hơi Vân Mộng chính là một chiếc BMW màu trắng, quả nhiên, cỗ xe màu trắng BMW chạy đến trước mặt hắn sau đó liền ngừng lại, Vân Mộng bề ngoài đoan trang ưu nhã, vóc người quyến rũ khêu gợi xuống xe, có chút ngượng ngùng mà nhìn hắn, thần sắc muốn nói lại thôi.
"Vân Mộng, lúc này em vốn nên ở nhà nghỉ ngơi, thế nào vẫn còn ở nơi này?" Phương Dật Thiên nhíu mày, hỏi.
"Em, em......" Vân Mộng hơi ngập ngừng, rồi sau đó giương mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói,"Em mang Tiêu Di tỷ tỷ đưa về nhà, vốn là tính toán về nhà, cũng là nghĩ anh tối nay có chút khác thường, không yên lòng em liền lái xe trở về."
"Sau đó em tựu lại một mực phía ngoài chờ?" Phương Dật Thiên không khỏi hỏi.
Vân Mộng khẽ quyết miệng, nhưng vẫn là gật đầu, nói: "Gặp lại anh còn không có ra,cũng may phía ngoài em vẫn chờ. Phương Dật Thiên, mới vừa rồi trong Đại Bài Đương anh có tức giận em hay không thái độ em đối với anh? Sau khi em nghĩ thì hiểu anh lúc ấy nói như vậy nhất định là lo lắng em cùng Tiêu Di ở đây xảy ra chuyện gì, cho nên mới cố ý nói như vậy. Đều tại em không tốt, lúc ấy không có hiểu hảo ý của anh lại đối với anh phát giận, em......"
Vân Mộng còn muốn nói điều gì, thấy Phương Dật Thiên đưa tay nhẹ nhàng phủ nàng quyến rũ xinh đẹp, hắn cười một tiếng, nói: "Tốt rồi, em nhìn anh có thể có chuyện gì? em nếu tới vì sao không trực tiếp đi vào Đại Bài Đương bên trong tìm anh, không nên ở bên ngoài một mình… lâu như vậy."
"Em, em là sợ anh nhìn thấy mất hứng cho nên mới......" Vân Mộng nhẹ nhàng nói, trong lúc lơ đãng, nàng đối với Phương Dật Thiên phát ra nhu tình nhè nhẹ.
Phương Dật Thiên trong lòng làm sao không hiểu Vân Mộng nhè nhẹ nhu tình cùng với quan tâm, trong mắt của hắn cũng không khỏi nổi lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ không có gì việc gì, trở về đi thôi, bây giờ cũng đã muộn."
Vân Mộng nghe vậy ánh mắt quyến rũ lại nổi lên một tia xuân tình nhộn nhạo, nàng cắn cắn môi, thẹn thùng vạn phần mà nói: "Phương Dật Thiên, tối nay anh có thể hay không cùng với em ở đó? Tối nay có thể theo em không?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nói về Vân Mộng đoan trang xinh đẹp bề ngoài cùng với quyến rũ khêu gợi thân thể mềm mại đối với hắn dụ hoặc thật đúng là trí mạng, tối nay hắn có thể nào đi nhà Vân Mộng đây?
"Vân Mộng, tối nay anh còn có việc, không thể ở đó với em." Phương Dật Thiên hít một hơi thật sâu, nói.
Vân Mộng trong mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh thần sắc trong mắt trở nên rừng rực, đi qua đưa tay mở cửa xe phía sau của Phương Dật Thiên, nàng chui vào, lôi kéo Phương Dật Thiên, muốn đem hắn kéo vào bên trong xe.
"Vân Mộng, em, em làm cái gì vậy?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhịn không được hỏi.
"Vào đi a, em nhớ anh! anh nếu không thể đi với em ở đó như vậy ngay tại trong xe của anh!" Vân Mộng nói dùng sức lôi kéo, Phương Dật Thiên cũng không khỏi tự chủ cái chân hắn ngã vào bên trong xe.
Cửa xe đóng lại,thân thể Vân Mộng mềm mại và gợi cảm quấn lên thân thể Phương Dật Thiên, rừng rực mùi thơm, Phương Dật Thiên không kịp phản ứng, đôi môi hắn đã bị dán lên.
Chậm rãi, Vân Mộng vuốt ve khiêu khích, Phương Dật Thiên sâu trong nội tâm cũng không khỏi dâng lên,phía dưới nóng ran, hắn chưa thoát y phục của Vân Mộng hai tay đã bên trong vuốt ve hai vú cao vút mềm mại và rất tròn đẫy đà trên kiều đồn.
Vân Mộng thở gấp phì phò, thần sắc trở nên mê ly mập mờ,khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vẻ ửng hồng, quả thực mê người vạn phần, hiển nhiên là một cực phẩm thiếu phụ mê chết người!
Rất nhanh, bên trong chiếc xe,một cảnh xuân tỏa ra bốn phía, bên trong chiếc xe không khí lưu lại một mùi vị mập mờ kiều diễm, Vân Mộng khống chế không được phấn khởi thở gấp rên rỉ, hiển nhiên nhất phái hoạt sắc sinh thơm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên ôm chặt thân thể Vân Mộng mềm mại đang trần truồng bóng loáng giống như trù như thành thục, theo trong miệng hắn gầm nhẹ, tận tình phát tiết dục vọng bên trong nội tâm.
Vân Mộng trong đầu trống rỗng, bản năng thở gấp rên rỉ, rồi sau đó hai chân kẹp lấy vòng eo Phương Dật Thiên thật chặt, thân thể mềm mại nhịn không được kinh luyên rung động nổi lên.
Đợi cho hai người mặc quần áo tử tế xong,Vân Mộng đỏ lên nghiêm mặt, kiều dung vô lực ngồi ở xe hơn phân nửa thân thể dựa trên người Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên thở phào một hơi, thân thể nhận được chút buông lỏng.
"Phương Dật Thiên, em nghĩ hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải thành thật trả lời." Vân Mộng mang xuân tình,tròng mắt không tiêu, nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên hỏi. "Được." Phương Dật Thiên thuận miệng ứng tiếng.
"Anh, anh cùng Tiêu Di là cái gì quan hệ?anh nên nói chi tiết cho em biết!" Vân Mộng níu lấy cánh tay Phương Dật Thiên, chăm chú hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, quả nhiên, Vân Mộng tối nay hiển nhiên nhìn thấu Tiêu Di đối với hắn có biểu hiện khác thường, vì vậy nhịn không được hỏi hắn.
Hắn hơi trầm mặc, đang muốn nói chuyện trong túi quần điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, đúng là điện thoại Lam Tuyết gọi tới. Hắn âm thầm hít một hơi, đã trễ thế này Lam Tuyết vẫn không ngủ?
Hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp điện thoại, đang muốn nói thì Vân Mộng hỏi: "Đã trễ thế này ai gọi điện thoại cho anh a? Là Tiêu Di?"
Phương Dật Thiên vội vàng quay đầu qua Vân Mộng ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi sau đó hướng về phía điện thoại di động nói: "Alo, Lam Tuyết phải không? Đã trễ thế này thế nào còn không có nghỉ ngơi."
"Phương Dật Thiên, đã trễ thế này làm sao anh vẫn chưa trở lại? Anh đang ở đâu?" Tiếng Lam Tuyết trong điện thoại có chút cương ngạnh, hiển nhiên, mới vừa rồi Vân Mộng nói nhất định là bị nàng nghe được.
"Anh còn cùng mấy người bạn bè ở bên ngoài, hiện tại đang đi về. Em sớm một chút nghỉ ngơi." Phương Dật Thiên nói.
"Anh hôm nay theo như em nói, anh tối nay không trở lại như vậy em sẽ vẫn không ngủ không ăn chờ anh." Lam Tuyết nói sau đó cúp điện thoại.
Khu biệt thự trong đó có một biệt thự tên rất êm tai là biệt thự Tuyết Hồ, chính là Lam Tuyết đến thành phố Thiên Hải sau đó phụ thân sắp xếp tốt biệt thự dừng chân cho nàng.
Lam Tuyết ngồi ở bên trong phòng khách xa hoa tao nhã, nàng tựa như u lan như duy mỹ thánh khiết,khuôn mặt có vẻ tái nhợt,trong ánh mắt u tĩnh chớp động một tia phức tạp mơ hồ mang theo một chút thương cảm u sầu.
Nàng nhẹ nhàng mà buông xuống điện thoại trong tay, sau đó, Lý mụ vừa đi ra thúc giục nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nàng ứng tiếng bảo Lý mụ nghỉ ngơi trước, nàng còn phải kiên trì chờ Phương Dật Thiên trở lại.
Lý mụ cũng hiểu rõ tính cách Lam Tuyết quật cường, trong lòng không khỏi thở dài, vừa âm thầm trách cứ Phương Dật Thiên, hắn thế nào nhẫn tâm nhìn Lam Tuyết hơn nửa đêm lại một người yên lặng ngồi chờ của hắn trở lại đây?
Giờ phút này Lam Tuyết tựa như mộng huyễn,tròng mắt tựa hồ mất đi sắc thái ban đầu, trở nên khẽ ảm nhiên, mới vừa rồi cùng Phương Dật Thiên trò chuyện,trong điện thoại truyền đến tiếng nữ nhân rất nhỏ,thanh âm vẫn quanh quẩn trong trong lòng của nàng.
Đã trễ thế này, rạng sáng một giờ đồng hồ, Phương Dật Thiên còn đang ở phía ngoài, hơn nữa bên cạnh còn có nữ nhân, hơi dùng suy nghĩ bình thường cũng muốn xem có chuyện gì xảy ra.
"Phương Dật Thiên, chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không cần em, không thích em sao?"
Lam Tuyết nói mê như nhẹ nhàng mớm tiếng, hai mắt ươn ướt, hơi nước sương mù một mảnh, làm nổi bật duy mỹ ngọc mặt không chút nào tì vết của nàng, quả thực làm dung động lòng người!