Thiếp Thân Đặc Công

Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, Lam Tuyết còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc đã loáng thoáng nghe thấy tiếng quát tháo cùng tiếng kình phong ở hậu viện. Nàng thoáng nhíu mày, thầm nghĩ sáng sớm sao đã có người sinh sự.
Nghĩ xong nàng liền đứng dậy tiến ra ban công xem xét. Từ ban công nhìn xuống liền thấy Phương Dật Thiên đang luyện quyền, chiêu thức bài bản hẳn hoi, đôi chân khỏe mạnh bước từng bước vững chắc, quyền ra liên tục mang theo kình phong vừa nhìn vào cũng có vài phần khí thế. Một nam nhân chỉ cần chuyên chú vào một việc gì cũng đều phát ra mị lực.
Giống như Phương Dật Thiên lúc này, hắn đang rất tập trung, mỗi bước đi mỗi quyền xuất ra đều mang theo sức mạnh, vầng trán đã toát mồ hôi, chiếc áo mỏng cũng đã bó sát vào ngực để lộ thân thể săn chắc! Lam Tuyết chưa từng nghĩ đến Phương Dật Thiên sẽ dậy sớm luyện quyền, hơn nữa lại vô cùng chuyên chú, khuôn mặt đẹp nổi lên ý cười, hay tay chống lên má, đôi mắt ôn nhu theo dõi từng động tác của hắn…
Nhìn một lúc nàng như dung nhập hoàn toàn vào quyền pháp của hắn, cảm nhận được lực đạo mãnh liệt mỗi khi hắn xuất quyền cước! Lúc này Lam Tuyết như thấy được một con người khác của Phương Dật Thiên: bình tĩnh, dũng mãnh, nhiệt huyết! Nàng tự hỏi vì sao bản thân lại thích tên hỗn đản này, nàng luôn cảm thấy trên người hắn phát ra một khí tức hấp dẫn khác hẳn thường nhân rồi dần dần bị khí tức đó hấp dẫn!
Lúc này Phương Dật Thiên cũng luyện xong bài quyền, hắn hít một hơi thật sâu sau đó từ từ thở ra. Hắn vô tình quay đầu nhìn về phía ban công, lại nhìn thấy Lam Tuyết đang nhìn mình, trong phúc chốc ánh mắt hai người chạm nhau. Lam Tuyết cảm thấy xấu hổ, có cảm giác như kẻ nhìn trộm người khác bị phát hiện nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh:
-Tập thể dục buổi sáng hay là luyện võ vậy?
-Tất nhiên là luyện võ, nàng không thấy vừa rồi ta xuất quyền như hành vân lưu thủy sao? Nàng cũng không hiền lành gì đâu, định nhìn lén ta luyện võ để học trộm võ công phải không?
Phương Dật Thiên cười nói.
-Trời ạ, cái thể loại Thái Cực quyền nhàm chán đó mà ngươi lại định cho lên làm tuyệt thế võ công à?

Lam Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, đột nhiên nàng chú ý ánh mắt hắn nhìn mình có chút kì lạ, vẻ mặt còn có chút hưởng thụ.
Nàng cả kinh cúi đầu nhìn lại toàn thân mình, sau đó lập tức biến sắc. Đêm qua trước khi ngủ nàng đã thay một bộ đồ ngủ gần như trong suốt, lúc nãy nàng cũng không để ý đã đi đến ban công để tên lưu manh kia chiếm tiện nghi, lúc này chỉ đành thẹn thùng la lên một tiếng rồi phóng như bay vào phòng. Lúc đầu nàng còn kì quái tại sao Phương Dật Thiên lại chăm chú nhìn ngực mình, thì ra là do bộ đồ trong suốt này…
Thật là xấu hổ vô cùng, lại để tên hỗn đản ấy nhìn vào… Khuôn mặt Lam Tuyết đã trở nên đỏ bừng, hai tay bắt đầu thay quần áo. Nàng bước đến tủ đồ trút bỏ quần áo, lúc này một thân thể mềm mại xinh đẹp hiện ra trước gương, làn da trắng như tuyết lại còn mềm mại ôn nhu không chút tì vết! Lam Tuyết nhìn thấy thân thể mình trong gương, nghĩ đến ánh mắt Phương Dật Thiên khuôn mặt lại càng đỏ.
Nàng vội thở sâu, tìm nội y cùng quần áo mặt vào sau đó bắt đầu vệ sinh cá nhân. Vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, nàng rùng mình khẽ hỏi:
-Ai vậy?
-Là ta, là tên hỗn đản ở đối diện phòng nàng đây!
Thanh âm Phương Dật Thiên truyền đến.
Lam Tuyết nghe xong không nhịn được cười, cố gắng trầm giọng hỏi:
-Có việc gì sao?
-Không có việc thì không thể tìm nàng sao?
-Ta và ngươi tuy ở cùng nhà nhưng dù sao cũng là nam nữ, không có việc gì thì không nên tiếp xúc nhiều để cho người khác bàn tán.
-Uầy, ta chỉ muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ thôi, xem ra không cần rồi!
Ầm một tiếng, cảnh cửa lập tức mở ra, đôi mắt xinh đẹp của Lam Tuyết nhìn Phương Dật Thiên tràn đầy chờ mong:
-Là gì thế?
-Nàng vừa rồi còn nói cái gì nam nữ gì gì thì phải?
Phương Dật Thiên lại trêu chọc.

-Nói hay không, không nói thì thôi nhé!
Lam Tuyết hừ một tiếng chuẩn bị đóng cửa.
Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra, trên tay là một đóa hoa hồng còn vương sương sớm, bàn tay nhẹ nhàng đưa hoa đến trước mặt Lam Tuyết:
-Đã có nhiều nghiên cứu cho thấy nếu nữ nhân nhận được một bó hoa buổi sáng tâm tình sẽ vô cùng tốt đẹp, thân thể cùng nhan sắc sẽ luôn trẻ trung tươi tắn! Tuy trong tay ta chỉ có một đóa hoa, nhưng một bó hay một đóa hoa cũng đều là hoa! Buổi sáng tốt lành, ta cũng hi vọng nàng sẽ như hoa, luôn luôn tươi đẹp rạng rỡ!
Lam Tuyết nhận lấy đóa hoa, nhẹ nhàng ngửi, lại nhìn thấy dấu vết trên cành hoa, rõ ràng là bị bẻ gãy một cách thô bạo, nàng dở khóc dở cười:
-Cái này là niềm vui bất ngờ mà ngươi nói à?
-Ừm, chẳng lẽ sau khi nhận hoa nàng không có chút cảm động nào sao?
Phương Dật Thiên hoài nghi.
-Ta hỏi ngươi, hoa này là ngươi lấy ở đâu?
-Ấy, vấn đề này nàng không cần biết, lúc này nàng chỉ cần hưởng thụ bầu không khí lãng mạng này thôi.
Phương Dật Thiên bắt đầu đánh lạc hướng.

-Lãng mạn cái gì? Ngươi rõ ràng là một tên thô lỗ mà, đóa hoa này có phải ngươi hái từ hậu viện hay không?
Lam Tuyết thở phì phò.
-Ớ, cái này gọi là hoa đẹp thì phải để người khác hái đó mà… Đúng rồi, ta có chuyện gấp phải đến Lâm gia đây, gặp sau nhé!
Khuôn mặt Phương Dật Thiên hiện lên vẻ xấu hổ vội vàng tìm cách bỏ trốn. Thật không ngờ hắn tiện tay bẻ một đóa hoa ở hậu viện lại bị Lam Tuyết biết được, quả là vô cùng xấu hổ. Xem ra sau này không thể làm lại hành động này được, hắn đang suy nghĩ có nên trực tiếp tìm một cửa hàng hoa đặt hàng, mỗi sáng đều đem một đóa hoa hồng đến cổng biệt thự!
-Phương Dật Thiên… không được chạy, ngươi đứng lại cho ta!
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên quay đầu bỏ chạy lập tức hét lớn, nhưng chỉ trong vài giây hắn chỉ còn là cái bóng, sau đó tiếng ô tô vang lên…
Lam Tuyết lắc đầu cười khổ, nhìn lại đóa hoa trong tay lại không nhịn được đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, cảm thụ mùi hương ngọt ngào, nàng khẽ cười:
-Tuy không biết lãng mạn nhưng xem ra cũng có chút thành ý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận