Thiếp Thân Đặc Công

Tần Dũng nghe thấy thanh âm uy nghiêm vọng tới liền giật mình, Cửu gia một khi đã lên tiếng tất nhiên hắn không dám chần chừ chút nào, vì thế hắn nhìn Phương Dật Thiên:
-Vào đi!
Vốn bảy tám tên áo đen đang chặn đường Phương Dật Thiên cũng rối rít lui ra, Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, vượt qua cánh cửa đi vào bên trong. Dưới tầng ba ngầm dưới đất này bên trong như là một không gian hoàn toàn khác, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, ngay trung tâm gian phòng có một lôi đài cao chừng một thước, bốn phía xung quang có không ít khán giả.
Hướng nam có thiết kế một khán đài cực kỳ xa hoa, ngồi giữa khán đài là một người đàn ông trên dưới 50 tuổi, hai bên hắn đứng một đám người, nhìn rất là khí thế. Theo hương bọn Phương Dật Thiên đi vào, lão già vốn ánh mắt đục ngầu dần hiện lên một tia tinh quang, lạnh lùng nhìn chắm chú về phía Phương Dật Thiên!
Người đang ngồi trên khán đài này chính là Hoàng Đế ngầm của thánh phố Thiên Hải, Cửu gia!
-Ông chính là Cửu gia sao?
Phương Dật Thiên đối mặt với Cửu gia trên khán đài nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Cửu gia lãnh đạm nhìn hắn một cái, ngậm miệng không đáp ngạo mạn khinh thường. không thèm để Phương Dật Thiên vào trong mắt.
-Hãy bớt sàm ngôn đi họ Phương kia, một khi đã tới vậy liền khai chiến đi!
Đệ nhất cao thủ Địa Hạ Hắc Quyền của thành phố Thiên Hải "Ngô Lực" từ bên kia đi ra, rồi sau đó hắn đem áo khoác ném xuống, trên người trần như nhộng chỉ mặc một chiếc quần đùi tác chiến. Ngô Lực vừa xuất hiện, hai mắt hắn lập tức bắn ra sát khí, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên, giống như là hận không thể đem Phương Dật Thiên bằm thây vạn đoạn vậy.

Ngô Lực vừa xuất hiện, Tiểu Đao ánh mắt khẽ nheo lại nhìn Ngô Lực, hắn có thể cảm giác được trên người Ngô Lực phát ra một cỗ khí thế cực kỳ mạnh mẽ, lập tức cũng đoán ra được Ngô Lực cũng thuộc hàng pro, nhưng mà hắn cũng không cho rằng Ngô Lực có thể chiến thằng được Phương Dật Thiên. Mà Trương lão bản cùng Hầu Quân anh mắt lại liếc nhìn xung quanh tầng ba ngầm này quan sát tình huống liền thấy quang sàn đấu này có không ít phòng, nhìn mấy cái phòng này liền có thể nhìn ra được trong đó có giấu không ít người.
Trương lão bản trong lòng không khỏi có cảm giác tiếc nuối, nếu có thêm thời gian chuẩn bị, mang theo một ít súng máy, cho dù cuối cùng song phương có xung đột, trong tay cầm một cây súng máy thì nhất định là sảng khoái mười phần a! Ngô Lực ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, sau đó hắn chạy lấy đà duỗi tay chụp lên dây đai bảo vệ, trực tiếp nhót lên đứng trên lôi đài, rồi sau đó quay về phía Phương Dật Thiên lạnh lùng nói:
-Họ Phương kia, một khi đã tiếp nhận thư khiêu chiến của ta, vậy thì lên đi!
-Ôi chao, Đại ca, người này thì ra là muốn chết sớm a, khẩn cấp như vậy làm gì chứ.
Tiểu Đao hắc hắc cười đểu ngay bên tai Phương Dật Thiên thấp giọng trêu chọc nói. Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười, hằn cũng không có giống Ngô Lực trực tiếp phi lên lôi đài, mà theo bậc thang từng bước đi tới, coi xung quang như không khí, không nhanh không chậm, tùy ý cực kỳ.
-Phương lão đệ cũng thật là bình tĩnh, ngay lúc này mà vẫn thoải mái như vậy.
Trương lão bản nhịn không được thầm khen một tiếng, nói.
-Tình cảnh này thì có là gì, năm đó Đại ca bị trên 100 tên Mafia vây quanh mặt cũng không đồi sắc, trực tiếp cùng lão đại Mafia tiến hành đàm phán,tình cảnh ở đây chỉ là muỗi mà thôi!
Tiểu Đao không cho là đúng nói.

Phương Dật Thiên chậm rãi đi lên sàn đấu, liếc nhìn Ngô Lực, liền chuyển hướng lên khán đài chỗ Cửu gia, trầm giọng nói:
-Cửu gia, nếu ta đã đứng trên lôi đài này là đã tiếp nhận khiêu chiến của các ngươi, cho đến khi phân ra thắng bại mới thôi, như vậy Cửu gia ngươi có phải là nên thực hiện lời hứa hẹn của ngươi đi chứ hả? Các ngươi hứa chỉ cần ta đứng trên lôi đài, mặc kệ kết quả thế nào đều đem Lâm Thiên Tuyết thả ra, như vậy bây giờ ta muốn nhìn thấy nàng trước. Trên khán đài Cửu gia ánh mắt hơi nhíu lại, thoáng nghiêng đầu ý bảo người bên cạnh.
Người kia liền cầm lấy bộ đàm, nói nhỏ vài câu, ngay sau đó căn phòng nhỏ bên phải khán đài mở ra, bên trong liền nghe thấy thanh âm của Lâm Thiên Tuyết:
-Các ngươi là ai? Buông ta ra, mấy thằng khốn nạn này ta cho chúng mày biết vệ sĩ Phương Dật Thiên của ta rất là pờ rồ, bọn bay nếu không buông tay hắn nhất định sẽ không bỏ qua…
Theo sau, hai tên áo đen hai người chia ra nắm lấy cánh tay Lâm Thiên Tuyết kéo nàng đi ra. Phương Dật Thiên nghe được tiếng hét to cùng lời nói của Lâm Thiên Tuyết không nhịn được cười, nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết không có việc gì cũng thoáng an tâm, rồi sau đó âm thanh trầm thấp chậm rãi nói:
-Tiểu Tuyết…
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lâm Thiên Tuyết liền giật mình, thân thể đứng im, nàng giương mắt nhìn lên, liền thấy được phía trên lôi đài Phương Dật Thiên ánh mắt ấm áp đang lẳng lặng nhìn nàng, tuy rằng không nói gì, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được trong mắt Phương Dật Thiên có một cỗ tình cảm ôn nhu quan tâm!
-Phương, Phương Dật Thiên…
Lâm Thiên Tuyết ngập ngưng, có chút không tin vào mắt của mình, miệng nàng vừa mới nhắc tào tháo, tào tháo tới liền, nếu không phải hai tay bị nắm có chút đau, nàng thật đúng là nghĩ tới là đang mơ. Lúc bị bắt, Lâm Thiên Tuyết trong lòng cực kỳ sợ hãi, điện thoại nàng bị lấy, cùng bên ngoài mất hết liên lạc, bị nhốt tại đây, nàng rất sợ hãi, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất chình là hy vọng Phương Dật Thiên có thể sớm tới cứu nàng đi ra ngoài!

Đúng vậy, lúc đó nàng chỉ nghĩ tới Phương Dật Thiên, nàng đột nhiên phát giác, tại thời điểm gặp chuyện không may nàng mới ý thức được Phương Dật Thiên trong lòng nàng rất trọng yếu, hăn bình thường lười nhác, lại đáng giận và nàng căm ghét đủ loại khuyết điểm của hắn, nhưng chỉ có Phương Dật Thiên mới cho nàng cảm giác an bình cùng kiên định giống như thần hộ mệnh!
Giờ khắc này, nhìn về phia lôi đài xa xa kia, thấy ánh mắt Phương Dật Thiên ấm áp cùng quan tâm, cặp mắt nàng nhịn không được có chút ướt ướt, muốn nói một câu nhưng không nói nên lời. Phương Dật Thiên cười nhàn nhạt:
-Tiểu Tuyết, không có việc gì, Tiểu Đao, qua đó Tiểu Tuyết lại đây!
Tiểu Đao nghe vậy lập tức hướng tới Lập Thiên Tuyết đi đến, tới nơi đôi mắt hổ nhìn hai tay Lâm Thiên Tuyết bị nắm, lạnh lùng nói:
-Còn không buông tay?
Hai tên này thoáng chần chừ, quay đầu nhìn lên trên khán đài chỗ Cửu gia, Cửu gia phất tay ý bảo thả người, hai tên liền buông lỏng tay ra. Tiểu Đao kéo Lâm Thiên Tuyết đến giữa Trương lão bản cùng Hầu Quân đem nàng bảo vệ.
-Tiểu Tuyết, cô có sao không?
Phương Dật Thiên thân thiết hỏi.
-Ta, ta không sao, hắn, bọn họ là ai? Vì sao muốn bắt ta?
Đôi mắt trong suốt của Lâm Thiên Tuyết đầy nước mắt, nghẹn ngào hỏi.
-Không sao là tốt rồi!

Phương Dật Thiên nói xong nhìn về phía Tiểu Đao nói:
-Tiểu Đao, hay là ngươi đem Tiểu Tuyết về trước đi.
Tiểu Đao nao nao, ngay lúc này hắn không muốn rời Đại ka hắn, nhưng Lâm Thiên Tuyết ở đây, vạn nhất xảy ra xung đột chỉ sợ hậu quả khó lường. Lúc này Lâm Thiên Tuyết cũng lớn tiếng nói:
-Không, ta không đi, nếu đi ta muốn cùng ngươi đi ra! Ngươi nghĩ mình ngươi ở lại có thể đối phó bọn họ a? Ta không đi, ta cũng muốn ở lại, ta muốn ở lại cùng ngươi! Nói xong, mắt nàng đảo quang, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
-Trước khi trận đấu kết thúc, bất luận là ai cũng không thể rời đi!
Trên khán đài lúc này Tần Dũng lạnh lùng nói. Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, đảo mắt nhìn về phía Tiểu Đao, âm thầm chớp một cái.
…Tiểu Đao ngầm hiểu, trong lòng Phương Dật Thiên không muốn cho Lâm Thiên Tuyết chứng kiến những cảnh máu tanh này, vì vậy lúc cần thiết có thể mạnh mẽ che mắt nàng lại! Rồi sau đó Phương Dật Thiên nhìn về phía trên lôi đài, thấy Ngô Lực đã sớm không kềm chế nổi, duỗi tay chầm chậm cởi cúc áo sau đó đem áo sơ mi treo trên dây bảo vệ lôi đài nói:
-Ngô Lực, bắt đầu đi, cho ta xem hắc quyền cao thủ thực lực như thế nào!
Ngô Lực liếc nhìn, nhịn không được giật mình, tên kia trên lôi đài thân thể dũng mãnh cực kỳ, trên thân từng khối cơ bắp như làm bằng sắt, một tia huyết tinh từ trên thân hắn phát ra! Chiến đấu chuẩn bị bùng phát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận