Thiếp Thân Đặc Công

Tại Vân Cảng đại quán, Phương Dật Thiên cùng bốn nam nhân uống đến sáng sớm khi quán mở cửa mới dừng lại. Cho đến cuối cùng mỗi người trên mặt đều có men say, chẳng qua đối với họ mà nói, đêm nay tuyệt đối là vui sướng.
Uống rượu, nếu muốn uống thật cao hứng, thứ nhất phải có được rượu ngon, sau đó cũng là quan trọng nhất là tìm người uống rượu với mình, nếu là nói chuyện với nhau không hợp hay là không tìm lấy được một người uống rượu cùng, như vậy cả quá trình uống rượu tuyết đối là vô vị, có rượu tốt hơn nữa uống vào trong miệng đều như nước lã. Trái lại mình cùng các huynh đệ cùng một chỗ uống rượu, như vậy cho dù là vài đồng một chai rượu rẻ mạt uống cũng thấy sung sướng thống khoái.
-Đêm nay thật sự là uống rất thống khoái, ha ha, đi thôi đi thôi, ta cũng phải đi thôi.
Phương Dật Thiên đứng lên phun ra một ngụm rượu nói.
-Ha ha, đêm nay thực là con mẹ nó thích, hôm nào lại tiếp tục đến quán rượu, mẹ nó, các ngươi mấy cái tên hỗn đản này, muốn chuốc say ta, không biết Tiểu Đao ta ngàn chén không say sao?
Tiểu Đao nhếch miệng cười thần sắc đắc ý, bởi vì trong bữa tiệc bọn họ cùng với Phương Dật Thiên chơi trò đoán số, chẳng qua cũng chưa thể làm cho hắn ngã xuống được.
-Đao lão đệ ngươi đừng vội đắc ý, Phương lão đệ hôm nào ngươi cùng với hắn đến chỗ ta, chỗ ta còn có vài bình hảo tửu, chờ xem các ngươi có thể uống được bao nhiêu.
Trương lão bản cũng đứng lên cười nói.
-Được rồi được rồi, về thôi nào!
Phương Dật Thiên nói xong chuyển hướng Nghiêm Minh nói tiếp:
-Amine, đêm nay quấy rầy ngươi nhiều quá, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt ngày mai còn kinh doanh đại quán đó.
-Phương ca ngươi như thế sao coi là quấy rầy được, nói như thế ta liền giận ngươi đó. Hôm nay như thế là được, hôm nào ta cùng các ngươi tiếp tục uống tiếp.
Nghiêm Minh nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, cuối cùng nói lời từ biệt với Nghiêm Minh, sau đó liền cùng Tiểu Đao và bọn Trương lão bản rời khỏi đại quán.
Trương lão bản phải trở về xương, mà Hầu Quân còn đi gặp gỡ bạn bè huynh đệ của hắn. Chỉ còn Phương Dật Thiên cùng với Tiểu Đao cùng một xe rời đi.
-Đại ca, ta đi khách sạn ngủ, người đưa ta đến khách sạn ta thuê một phòng là được.
Tiểu Đao ngồi ở trên xe nói.
-Ngươi nói đểu cái gì thế, đi đến chỗ ta ngủ, ngươi một khi đã đến đây, như thế nào lại để ngươi đi khách sạn ngủ? Đại ca cũng không phải là không có nơi cho ngươi dung thân.
Phương Dật Thiên buồn cười nói rồi lái xe hướng tới biệt thự Lam Hồ mà phóng như bay. Tiểu Đao cười cười, cũng không nói nữa, tùy ý để Phương Dật Thiên chở tới biệt thự Lam Hồ.
Khu biệt thự Lam Hồ, Tuyết Hồ biệt thự.
Phương Dật Thiên tại trước cửa lớn biệt thự dừng xe lại rồi xuống xe, lấy chìa khóa ra, chìa khóa cửa lớn của biệt thự này là Lam Tuyết đưa cho hắn để hắn có thể đi lại ra vào được.
Sau khi mở cửa lớn ra Phương Dật Thiên lái xe đi vào rồi sau đó lại xuống xe quay trở lại đóng cánh cửa sắt của biệt thự lại (buôn chữ)
-Chậc chậc, đại ca, chỗ này khá tốt, đừng nói với ta tòa biệt thự này là của ngươi nha.
Tiểu Đao hắc hắc cười cười nói.
-Đương nhiên không phải của ta, ngươi cũng không phải không biết đại ca ngươi một nghèo hai trắng, làm gì có tiền mua biệt thự như vậy.
Phương Dật Thiên nói.
-A, ta biết rồi, khẳng định là của chị dâu, đúng không?
Tiểu Đao cười nói. Phương Dật Thiên cười cười, không trả lời mà là dẫn Tiểu Đao đi vào bên trong biệt thự.
Đại sảnh của biệt thự đèn đuốc sáng rực Phương Dật Thiên đi vào liền nhìn thấy có một người nằm trên ghế sô pha bên trong đại sảnh.trên thân quần áo mỏng manh.Hắn đi đến thì thấy hiện ra trước mắt đúng là một khuôn mặt ngọc khuynh nước khuynh thành đang im lặng ngủ. Khuôn mặt kia nhìn qua tựa như một đóa thủy tiên xinh đẹp thánh khiết không dính trần tục!
Đúng là Lam Tuyết!
Phương Dật Thiên trong lòng cảm thấy lạ, Lam tuyết như thế nào lại ngủ trên ghế sô pha? Mệt nhọc thì trở về phòng ngủ mới đúng, như thế nào lại ngủ trên ghế sô pha. Hắn nào biết đâu rằng, Lam Tuyết chờ đợi hắn đến tận đêm khuya, bởi vì quá muộn, nàng mệt quá liền đi vào ghế sô pha nằm nghỉ, bất tri bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
-Đai ca, nàng chính là chị dâu sao?
Tiểu Đao nhìn Lam Tuyết đang ngủ say trong lòng cũng không khỏi thầm khen Lam Tuyết dung mạo kinh người cùng với một cỗ khí chất cao quý.
Phương Dật Thiên không trả lời, đi qua duỗi tay ôm lấy Lam Tuyết đang muốn bế nàng vào phòng ngủ, nhưng mà hắn vừa chạm vào thân thể Lam Tuyết cũng khiến Lam Tuyết tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, hiện ra trong tầm mắt nàng chính là Phương Dật Thiên, khuôn mặt kia sớm đã khắc thật sâu trong lòng nàng.
Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng ngồi dậy nói:
-Dật Thiên anh đã trở về? Sao lại về muộn thế?
-Chị dâu!
Đột nhiên, một tiếng nói to cung kính vang lên bên tai nàng, nàng đầu tiên là rùng mình rồi sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Đao đang đứng.
Nói thật ra thình lình chứng kiến một đại hắn cao lớn thô kệch eo gấu lưng hổ to lớn như một tào núi nhỏ, Lam Tuyết không nhịn được thoáng cả kinh, chẳng qua vừa rồi vị này lớn tiếng hô một tiếng "chị dâu!" khiến cho trong lòng nàng nổi lên một tia cảm giác khac thường, trong lòng vui sướng không chỉ một lần.
-À, anh quên nói với em, tên này chính là huynh đệ của anh, em gọi hắn là Tiểu Đao.
Phương Dật Thiên vội vàng nói.
-Chị dâu, lần đầu gặp mặt xin thứ lỗi, em cùng đại ca tương giao nhiều năm, sớm đã nghĩ đến thăm chị dâu, nhưng đến giờ mới có cơ hội.
Tiểu Đao cộc lốc cười nói.
Tiểu Đao một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu thân thiết gọi, khuôn mặt của Lam Tuyết không nhịn được tức khắc đỏ hồng lên, nàng cũng mỉm cười:
Thì ra ngươi chính là huynh đệ của Dật Thiên, đến đây ngồi đi, đừng đứng, hai người đã ăn uống gì chưa? A, các ngươi đi uống rượu không? ta đi lấy đồ uống cho hai người.
-Chị dâu, không cần, em cùng đại ca hôm nay đã uống rất nhiều rượu, thật sự không thể uống thêm được bất cứ thứ gì nữa.
Tiểu Đao vội vàng nói.
-Lam Tuyết, không cần đâu. Hôm nay Tiểu Đao tới đây, cho nên anh mang theo hắn đi gặp mấy người bạn ngồi uống rượu mới trở về muộn như vậy.
Phương Dật Thiên nói.
-Gặp bạn thì anh cứ nói với emem ra ngoài mua đồ ăn về làm không phải tốt hơn sao?
Lam Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên oán trách. Phương Dật Thiên giật mình, chỉ biết vò đầu cười khổ.
-Chị dâu, chị đã hiểu làm đại ca rồi, chúng ta mấy người uống rượu nói năng không được lịch sự, chỉ sợ là ảnh hưởng đến chị dâu, cho nên mới đi ra bên ngoài uống.
Tiểu Đao vội vàng nói.
-Ngươi cũng thật là, gọi ta là chị dâu rồi con khách khí như vậy làm gì, ta nói với các ngươi lần sau không được viện lý lẽ như vậy.
Lam Tuyết nhìn về phía Tiểu Đao, tiếp theo còn nói thêm:
-Các ngươi cũng mệt rồi đi nghỉ ngơi trước đi, hiện tại đêm cũng đã khuya rồi.
-Tiểu Đao theo ta!
Phương Dật Thiên nói nói xong đứng lên dẫn Tiểu Đao lên trên lầu. Lam Tuyết cũng đi theo lên, trên mặt ửng đỏ cũng mang theo một tia vui sướng mà lại cực kỳ ngọt ngào tươi cười.
Tiểu Đao xưng hô với nàng là chị dâu, điều này hiển nhiên là Phương Dật Thiên trướ cđó thừa nhận nàng là vợ của hắn, nói cách khác trong ý thức của hắn đã cam chịu nàng chính là thê tử của hắn,diều này làm cho nàng cảm thấy cao hứng.
-Tiểu Đao, căn phòng này đêm nay chúng ta hai người ngủ một giường, tiểu tử ngươi ngáy nhỏ thôi bằng không lão tử trực tiếp dùng tất ngăn miệng của ngươi lại.
Phương Dât Thiên cười dẫn TIểu Đao đi về phía phòng của mình.
-Ơi chao, đại ca ngươi nói cái gì vậy? Không thể vì ta đến đây mà để chị dâu ngủ một mình trong phòng, làm như vậy sau này ta làm sao dám tới. Hơn nữa tiểu đệ ngủ cũng có nhiều tật xấu, tốt nhất không nên ngủ cùng!
Tiểu Đao liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên nói. Phương Dật Thiên giật mình, Tiểu Đao cho rằng hắn trước kia mỗi ngày đều ngủ cùng với Lam Tuyết, Lam Tuyết là vị hôn thê của hắn, hắn trước đây luôn trốn tránh nàng, dừng nói ngủ ngay cả miệng cũng chưa từng thân mật, tiểu tử này thật đúng là nghĩ hắn cùng với Lam Tuyết thực sự là vợ chồng?
Phía sau Lam Tuyết cũng giật mình, rồi hé khuôn mặt ngọc đỏ ửng mãi không thôi.
-Sao thế được … Tiểu Đao, đại ca với ngươi đã lâu không gặp, đêm nay cùng nhau ngủ tâm sự chuyện cũ cũng tốt.
Phương Dật Thiên cười khổ nói.
-Không phải năm đó mọi chuyện đều rõ ràng sao, có gì đâu? Được được ta đi ngủ trước, ngươi cũng đi ngủ đi nhưng đừng đi vào đây đó.
TIểu Đao trưng mắt nói. Đó là phòng ngủ của ta dựa vào cái gì không thể đi vào? Phương Dật Thiên là câm điếc ăn Hoàng Liên, có khổ mà không thể nói nên lời.
-Ừm.. Dật Thiên, đã khuya, vào đi ngủ đi, cứ để cho Tiểu Đao ngủ một mình.
Trong lúc Phương Dật Thiên tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên thấy Lam Tuyết đứng ở trước cửa phòng nàng mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui