Phương Dật Thiên hiển nhiên là không nghĩ tới Lam Tuyết đưa ra yêu cầu muốn hắn ngủ cùng. Đêm nay giữa hắn và Lam Tuyết có thể nói là tình cảm đột nhiên tăng mạnh, tầng ngăn cách giữa hai người không hiểu sao biến mất hoàn toàn, đầu tiên là ôm nhau tiếp theo lại phát triển tới hôn nhau. Nhưng phát triển đến độ cùng nhau ngủ có phải là có điểm quá nhanh? Thấy Lam Tuyết thế nào cũng không giống cái loại nữ nhân vội vàng.
- Ta, ta không có ý tứ khác, chính là muốn ôm ngươi cùng nhau ngủ, ngươi đương nhiên không được làm xằng bậy.
Lam Tuyết đỏ mặt nhẹ giọng bổ sung.
À, có thể ngủ cùng giường nhưng không thể làm chuyện đó! Phương Dật Thiên cuối cùng hiểu được. Lam Tuyết dung nhan khuynh quốc khuynh thành động lòng người, lòng hắn cũng không nhịn được gợn sóng, lão bà của mình muốn ngủ cùng với mình, mình nếu cự tuyệt thì chẳng phải là bị nàng cho rằng mình không có JJ? Chỉ là ngủ cùng với lão bà, có gì phải sợ?
-Được rồi như vậy đi ngủ sớm một chút, hiện tại phỏng chừng cũng ba bốn giờ sang rồi
Phương Dật Thiên cũng không khách khí, nói xong trực tiếp nằm lên giường. Lam Tuyết vốn còn tưởng rằng Phương Dật Thiên còn phải dối trá vài câu uyển chuyển cự tuyệt, không nghĩ tới người này đúng là da mặt dày, nói nằm xuống thì nằm xuống, tức khắc sắc mặt nàng đỏ lên, rồi sau đó nở một nụ cười vô cùng rực rỡ. Nàng cũng nằm lên tgiường, hai người quay lưng vào nhau mà ngủ, nàng cảm thấy phương Dật Thiên đúng là một tên đầu gỗ, không có chút ý tứ chủ động, trong nội tâm nàng không khỏi yên lặng oán hận, nghĩ thầm chuyện này còn cần mình chủ động, thật sự là không hiểu phong tình.
Trong lòng oán hận một tiếng lúc sau nàng chủ động nghiêng người đi ôm lấy Phương Dật Thiên, một khắc kia, nàng nghe rõ ràng tiếng tim đập của mình, đúng là nó đang đập rất nhanh, khuôn mặt nàng cũng hồng hào cả lên. Phương Dật Thiên trong lòng cũng âm thầm cười khổ, rồi sau đó vuon tay phải ôm lấy Lam Tuyết. Lam Tuyết như con chim nhỏ nép vào trong lòng hắn, yên tĩnh ngủ.
Mỹ nhân thân thể mềm mại như ngọc trong lòng, bóng loáng nhẵn nhụi, mềm mại cực kỳ, mùi u hương thơm không ngừng tiến vào chóp mũi hắn, thêm hương hoa nhược lan nhàn nhạt trong phòng, hắn cũng là nhịn không được tâm hồn khẽ lay động.
Tâm niệm khẽ động, hắn cuối cùng không nhịn được, hay tay ôm lấy mĩ nhân trong lòng, một tay đã không thành thật thò vào trong váy ngủ phía sau lưng Lam Tuyết sờ vào tấm lưng nhẵn nhụi bóng loáng như tơ của nàng, toàn thân hắn không nhịn được mà khô nóng cả lên.
Thân thể mềm mại của Lam Tuyết run lên rất khẽ, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ thở gấp, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, hai gò má nóng bỏng, cả người mềm nhũn, đây là lần đầu tiên nàng ôm một người khác phái. Một cảm giác bứt rứt không ngừng truyền khắp toàn thân làm cho nàng tê dại ngứa ngáy.
-Dật Thiên anh... anh…không được! Chúng ta chỉ ôm nhau ngủ thôi mà dựa theo quy ước, chúng ta chỉ có thể trong đêm tân hôn mới có thể làm chuyện đó. Nhưng…
Lam Tuyết nhẹ giọng nói, sau đó thanh âm như muỗi đốt:
-Nếu anh muốn hay cường ngạnh ép buộc thì em cũng chỉ có thể ưng thuận.
-Có thể ôm em anh đã cảm thấy mỹ mãn, anh nói rồi, ta không bắt ép em bất cứ chuyện gì, đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi.
Phương Dật Thiên thở dài, đem đoàn dục hỏa trong người áp chế lại, tay cũng từ trong váy ngủ của Lam Tuyết rút ra, nhẹ nhàng lên tiếng Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, trong lòng có một tia ấm áp ngọt ngào, nếu đêm nay Phương Dật Thiên không khống chế được ép buộc nàng, như vậy nàng cũng sẽ không cự tuyệt, làm theo ý của hắn, nhưng đến ngày hôm sau nàng sẽ rời đi vĩnh viễn.
Nhất dạ tương ủng nhi vô miên,
Thức đắc phương hương thủy vi quân,
Đãi đáo xuân nùng hoa khai thì,
Hoàn nhu quân thủ giải thiếp y…
Lam Tuyết yên lặng nằm trong Lòng Phương Dật Thiên thuận miệng ngâm thơ, mắt đẹp khẽ nhắm, nằm trong lòng Phương Dật Thiên chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, đôi mắt đang nhắm chặt của Phương Dật Thiên đột nhiên mở ra, chiếc đèn phòng lờ mờ tỏa sáng tạo một chút cảm giác ấm áp cho căn phòng.
Phương Dật Thiên quay đầu nhìn vào trong lòng hắn, Lam Tuyết đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cho dù là đang ngủ cũng có thể thấy được ánh mắt nàng đang cười, chắc đang mơ một giấc mộng ngọt ngào.
-Lam Tuyết, Lam Tuyết…
Phương Dật Thiên nhẹ giọng gọi vài câu.
Lam Tuyết vẫn không phản ứng, tựa hồ là đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Phương Dật Thiên không nhịn được cười, trong phòng tựa hồ là để nhiệt độ điều hòa quá thấp có cảm giác lạnh, Phương Dật Thiên kéo cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho Lam Tuyết, sau đó hắn không ngủ mà đi xuống giường, cầm lấy cái bật lửa trên cái tủ ở đầu giường đi tới bên cạnh cửa sổ.
Kéo rèm rồi mở cửa sổ ra, bên ngoài tối đen như mực, khoảng thời gian từ bốn đến năm giờ chính là lúc tối tăm nhất trước khi trời sáng, chỉ có điều trên bầu trời lấp lánh ánh sao nên khung cảnh cũng không quá tối tăm.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ Phương Dật Thiên mở cái bật lửa, ngậm lấy một diếu thuốc, rít một hơi, tùy ý để khói thuốc đảo một vòng quanh phổi rồi từ từ thở ra.
Tư thế hào hùng, huyết nhiễm chiến trường, thiết huyết giết địch, tuổi thanh xuân trân quý nhất trong cuộc đời của mình cũng tiểu hao trong những năm tháng ở chiến trường, bản thân như vậy xem như đã xong. Lam Tuyết thiện lương như vậy, cuộc đời này nói như thế nào cũng tuyệt đối không thể phụ nàng… chỉ có điều cũng không biết nàng muốn như thế nào. Hắn khẽ thở dài một tiếng, thân thể tràn ngập nét cô đơn…
Trên giường Lam Tuyết chẳng biết khi nào đã mở đôi mắt thu thủy, yên lặng nhìn thân ảnh đứng lặng bên cạnh của sổ, trong lòng không nhịn được nổi lên một tia thương tiếc, yên lặng thầm nghĩ:
- Dật Thiên, quá khứ của anh thật sự ra sao?
Hút xong vài điếu thuốc, Phương Dật Thiên đóng cửa sổ lại, kéo rèm lên, xoay người đi về phía giường ngủ, Lam Tuyết lại nhắm hai mắt lại. Phương Dật Thiên nhìn vào Lam Tuyết đang ngủ say, cười nhàn nhạt, tiện tay tắt cái đèn ở đầu giường, nhẹ nhàng bước lên, vài phút sau tiếng ngáy đã vang lên…